Nhịp tim ngày càng nhanh, cảm xúc phức tạp lấp đầy nội tâm cậu.
Một mặt Lâm Ngữ vui vẻ vì kết quả thí nghiệm này – đây là tình huống chưa từng xuất hiện, có thể xem như ghi lại được một trường hợp đặc biệt.
Mặt khác cậu phát hiện có lẽ Lạc Tân Cổ thực sự không giống vẻ ngoài điềm tĩnh bình thản anh thể hiện ra.
Hình ảnh dao động mãnh liệt như vậy chứng tỏ cơ thể người tình nguyện cất giấu một linh hồn mạnh mẽ không an phận.
Cậu không hề hiểu Lạc Tân Cổ, một chút cũng không.
Bọn họ là hai con người thuộc hai thế giới hoàn toàn khác nhau.
Chính gia đình Lạc Tân Cổ đã chú định người này không hề tầm thường.
Lạc Tân Cổ có tình yêu mãnh liệt với âm nhạc đồng thời thành công trên con đường tiến vào phòng hòa nhạc lý tưởng.
Tài năng thiên bẩm của anh như chiếc muỗng vàng trời ban.
Vị thiếu gia nhà giàu mỗi khi đứng trước mặt người khác đều thể hiện ra sự ôn tồn lễ độ, giao tiếp tiến lùi vừa phải, tây trang màu xanh lơ ngồi bên cây đàn dương cầm cánh bướm giữa sân khấu, đó là một bức tranh.
Mà Lạc Tân Cổ luôn là nhân vật nổi bật nhất trong bức tranh ấy.
Còn Lâm Ngữ không phải người nhanh mồm dẻo miệng, cũng không hề nổi trội trong đám đông, cả ngày chỉ biết chui vào phòng thí nghiệm chuyên tâm nghiên cứu khoa học, ngày ngày đêm đêm ghi chép số liệu.
Điểm duy nhất có thể xem như “đồng điệu” với Lạc Tân Cổ là cậu cũng thích âm nhạc, đặc biệt là những bản nhạc dành cho dương cầm.
Lâm Ngữ tự tin trên lĩnh vực chuyên môn của mình nhưng đứng trước mặt Lạc Tân Cổ cậu lại không có chút tự tin hay cuồng vọng nào.
Cậu chưa từng thực sự chạm vào người kia.
Lâm Ngữ nhắm mắt thở dài, day huyệt thái dương.
Rồi cậu mở mắt ra, nhìn đồng hồ.
Xem ra lại phải thức suốt đêm nay.
…
Sáng hôm sau, cuộc thảo luận về đề tài “Trí não” ở viện nghiên cứu được triển khai đúng giờ.
Phòng họp kín người.
Ngoại trừ Giang Hoài Tả và Tô Mộng thì những người còn lại đều ôm thái độ tiêu cực đối với đề tài này.
Tư tưởng bảo thủ chính là như vậy, trong hoàn cảnh tự cấp tự túc, giữa không lo ăn uống và đột phá sáng tạo thì thứ bọn họ đặt lên hàng đầu là an nhàn ổn định.
Đề tài “Trí não” đã mang phiền toái đến cho bọn họ, trước khi dư luận không tốt của xã hội rục rịch lên men, nếu không có lý do thích hợp để thuyết phục những người này thì khả năng cao là họ sẽ cho dừng nghiên cứu.
Cửa phòng họp bị đẩy ra.
Ánh mắt mọi người đồng thời hướng về phía cửa lớn.
Lâm Ngữ ôm một tập tài liệu bước vào, nét mặt mệt mỏi nhưng ánh mắt kiên định vô cùng.
Giang Hoài Tả liếc mắt thấy là học sinh của mình thì lập tức vẫy tay: “A Ngữ, ngồi bên này.”
Lâm Ngữ khẽ gật đầu ý chào hỏi mọi người trong phòng sau đó đưa tài liệu cho Tô Mộng để chuyển tới màn hình chiếu.
Trong thời gian chờ đợi, một người bất ngờ mở miệng: “Hôm trước tiến sĩ Lâm nói sẽ trình bày kết quả thí nghiệm mới, liệu hai hôm nay có phải đã nghĩ ra số liệu giả rồi hay không?”
“Nếu tôi dùng số liệu giả thì ngài cho rằng những chuyên gia trong phòng này sẽ không nhìn ra hay sao? Ngài nói như vậy rốt cuộc là không tin thực lực của tôi hay là cảm thấy các vị ngồi đây không phân biệt được trắng đen?” Lâm Ngữ hờ hững phản biện, đầu cũng không quay lại.
Phòng họp không ai hé răng nữa.
Lâm Ngữ quay người, tay cầm bút laser: “Hôm nay tôi chỉ trình bày một chủ đề, đó là cấu trúc một chiều của chuỗi điều khiển và phản hồi tín hiệu “Trí não”.
Có tất cả mười lăm kết quả thí nghiệm làm bằng chứng, đã đính kèm quá trình tiến hành chi tiết.”
«Một chiều»
Hiện tại điểm công kích trí mạng của người ngoài cuộc đối với cậu là hệ thống “Trí não” phản vệ con người, từ đó ảnh hưởng đến sinh hoạt của người tham gia thí nghiệm.
Chỉ cần phá giải luận điểm này thì mọi việc sẽ trở nên dễ dàng.
…
Trong ngôi nhà kính trồng hoa tràn ngập ánh nắng có một chiếc dương cầm màu kem được điểm xuyết hoa văn sáng màu.
Lạc Tân Cổ ngồi trên ghế thoải mái chơi đàn, mặc kệ xung quanh có biết bao loài hoa xinh đẹp, nào là cúc họa mi, nào là hoa hướng dương, nào là hoa baby, muốn hoa gì có hoa đó.
“Anh ơi.” Tiếng gọi truyền tới từ phía sau.
Tiếng đàn đột ngột dừng lại, ngón tay Lạc Tân Cổ đặt trên phím đàn màu đen, ánh nắng chiếu thẳng vào làn da của anh phản chiếu một màu hồng nhạt.
Anh quay đầu, thấy thiếu niên đứng ở cửa nhà kính trồng hoa.
“Tiểu An.” Anh đứng lên, “Sao thế?”
Mấy năm gần đây anh hiếm khi ở nhà, quan hệ với em trai không thân mật như trước, Lạc Thương An chủ động đến nhà kính trồng hoa tìm anh thì chắc chắn có chuyện quan trọng.
Lạc Thương An vén tay áo đồng phục lên đến khuỷu rồi thò tay vào túi lấy ra một chiếc đĩa CD, “Dạo này Bắc Kiều đang điều tra một người, đây là thông tin cậu ấy thu thập được, cậu ấy bảo nó hữu dụng với anh.”
Lạc Thương An lắc hộp đĩa CD: “Cho nên em mới ngựa không ngừng vó chạy thẳng tới đây giao cho anh đấy.”
Lạc Tân Cổ cúi đầu suy tư, đây là thông tin về người tình nguyện nhảy lầu kia.
Lần trước anh thấy Bắc Kiều trong nhà bảo đang tìm kiếm tư liệu, không ngờ thật sự có manh mối.
Lạc Tân Cổ bước tới nhận đĩa CD trong tay em trai: “Thay anh cảm ơn Bắc Kiều.”
Lạc Thương An thở dài: “Vâng, em không biết gần đây cậu ấy đang bận việc gì, ngày nào cũng nhốt mình trong phòng đến tận khuya, chẳng khác gì con cú đêm.
Lâu lắm mới liên lạc cho em một lần lại là nhờ em mang đồ cho anh.”
Giọng điệu tràn đầy u oán.
“Bắc Kiều sống một mình, sao em không đi tìm nó?” Lạc Tân Cổ nói chậm, “Sau đó ngày nào em cũng đi, đến khi nó quen với em thì lại đột nhiên biến mất, nó sẽ không chịu nổi và chủ động tìm em thôi.”
Lạc Thương An nghe vậy thì ngẩn người, một lúc sau mới hít một hơi khí lạnh rồi thốt lên: “Anh ơi, anh ác quá đấy, sau này nếu có ai bị anh thích thì chẳng phải bị anh đùa chết hay sao.” Nói xong Lạc Thương An lại bổ sung, “Thế nhưng tiêu chuẩn của anh cao như thế, người anh thích hẳn là cực phẩm trong cực phẩm.”
Lạc xoa hộp đĩa CD, không đáp lại.
…
Mười rưỡi sáng, cuộc thảo luận ở viện nghiên cứu tiến vào trạng thái sôi nổi.
Xem tư thế thả lỏng của Giang Hoài Tả có thể đoán được báo cáo của Lâm Ngữ vô cùng thành công.
Số liệu thí nghiệm ném thẳng vào mặt những người ở đây, những con người trung lập khó đoán hay kẻ mượn cơ hội bỏ đá xuống giếng đều ngậm miệng.
Trong thế giằng co, người có thực lực mới là người nắm quyền lực chân chính.
Một người đàn ông hơn ba mươi tuổi căng da đầu đứng lên kháng nghị: “Dù thế nào thì việc thí nghiệm ảnh hưởng tới danh dự viện nghiên cứu là có thật, tôi kiến nghị vẫn nên dừng đề tài này lại.”
Sắc mặt Giang Hoài Tả lạnh lùng, tay chống bàn chuẩn bị mở miệng.
Đúng lúc này cửa phòng họp mở ra, một người cầm tập tài liệu vội vã chạy vào.
“Tổ điều tra vừa gửi tới tư liệu, người tình nguyện tự sát kia có tiền sử sử dụng chất độc! Trước khi tự sát anh ta nghiện hút, nguyên nhân nhảy lầu không phải do tham gia thí nghiệm mà là hít ma túy sinh ra ảo giác!”
Lời vừa nói xong toàn hội trường ồ lên.
Người đàn ông đứng lên kháng nghị kia nhất thời đỏ bừng mặt, ngồi xuống không tiện mà mở miệng cũng không xong.
“Thầy Lưu Vân.” Lâm Ngữ gọi.
Người đàn ông nhìn về phía Lâm Ngữ.
“Những gì thầy suy xét đều có lý, nhưng nếu trong lòng có quá nhiều băn khoăn thì không thể chuyên tâm nghiên cứu khoa học.” Lâm Ngữ lẳng lặng nhìn Lưu Vân, “Nếu tôi bắt đầu đề tài này thì đã chuẩn bị cùng tiến cùng lùi với nó.
Tôi từng nói sẽ dành cả đời để khai phá “thế giới trí não”, đây là sự nghiệp tôi đánh đổi bằng cả sinh mệnh, tuyệt đối không phải lời nói vu vơ.”
Người đàn ông nhìn Lâm Ngữ một lát rồi cúi đầu, chậm rãi ngồi xuống.
Cho đến khi cuộc họp kết thúc, Lưu Vân không nói thêm bất cứ câu nào nữa.
Giang Hoài Tả kéo khuỷu tay Lâm Ngữ ý bảo cậu cúi người.
Lâm Ngữ cúi xuống sát Giang Hoài Tả thì nghe thấy ông nói: “A Ngữ, thầy thấy trong số dữ liệu con thu được có một kết quả tiệm cận thành công, người tham gia thí nghiệm kia có thể kiểm soát thế giới giả lập, tuy rằng cuối cùng là phá hủy… Ừm, kết quả thu được từ bao giờ vậy?”
Lâm Ngữ cụp mắt, đó là số liệu của Lạc Tân Cổ.
“Là một lần ngẫu nhiên thu được.” Lâm Ngữ đáp.
“Nên giữ lại người tình nguyện này để cậu ta tham gia nhiều lần, cùng lắm thì chúng ta rút kinh kinh phí trợ cấp.” Giang Hoài Tả nói nghiêm túc.
Lâm Ngữ thầm nghĩ đó là Lạc Tân Cổ đấy, một người có tiền cũng không mời được.
Cậu đồng ý qua loa rồi tiễn Giang Hoài Tả đi, ngẩng đầu nhìn đồng hồ, kim giờ đã vượt qua con số mười một.
…
“Tinh tinh.” Tiếng chuông điện thoại.
Lạc Tân Cổ đang dựa vào sô pha nghỉ ngơi, móc điện thoại ra đọc tin nhắn: “Năm rưỡi chiều chúng ta gặp mặt ở nhà hàng bên cạnh công viên Lam Nhất được không? Tôi mời anh đồ ăn Mexico ^-^ – Lâm Ngữ.”
Nhìn biểu cảm kia, khóe môi Lạc Tân Cổ khẽ cong.
Thật đáng yêu!
Thậm chí anh có thể tưởng tượng dáng vẻ có nề nếp gõ mấy dòng này của Lâm Ngữ, nhất định ngoan cực kì.
“Được.” Anh nhắn lại.
“Tinh tinh.” Lại có một tin nhắn khác đến.
“Tôi về nhà ngủ một lát đã, hôm qua soạn tài liệu suốt đêm rồi.”
Khóe miệng hơi cong lên của Lạc Tân Cổ chợt hạ xuống.
Tầm mắt anh dừng lại ở hai chữ “suốt đêm”, ngón tay xoa tới xoa lui màn hình.
Anh gõ chữ: “Cậu nghỉ ngơi cho tốt, hôm nào…” Anh ngẫm nghĩ rồi xóa hết đi.
Giây tiếp theo Lạc Tân Cổ đứng lên, thay quần áo, thắt cà vạt, vắt áo khoác lên khủy tay rồi lập tức ra khỏi nhà.
…
Lâm Ngữ về đến nhà, cởi áo khoác rồi thả mình xuống giường.
Mệt mỏi quá, cơ thể thật nặng nề, mỗi đoạn xương đều tưởng như vỡ vụn.
Cậu hẹn bốn rưỡi chiều sau đó chẳng mấy chốc đã thiếp đi.
Đến khi cậu bị chuông báo đánh thức thì đã bốn giờ ba mươi lăm phút.
Nói cách khác, chuông reo ước chừng năm phút mới ảnh hưởng đến cậu.
Lâm Ngữ chống người ngồi dậy, chỉ cảm thấy có một bàn tay đang dùng sức kéo cậu xuống đệm êm.
Cậu day trán cố gắng làm mình tỉnh táo.
Hai ngày nay độ tập trung tinh thần quá cao, hơn nữa cơ thể lại mỏi mệt, đột nhiên được thả lỏng nên cơn buồn ngủ hết lớp này đến lớp khác như bao trùm lấy cậu.
Cậu tự nói với chính mình, Lâm Ngữ, cậu muốn đi gặp Lạc Tân Cổ, mau dậy thôi.
Sau hai lần hít sâu, Lâm Ngữ đứng lên đi vào phòng tắm rửa mặt, sửa sang lại kiểu tóc, sau đó cậu thay áo sơ mi mới rồi bước xuống tầng.
Đi được một nửa cầu thang, tốc độ của Lâm Ngữ dần chậm lại.
Kì lạ, sao lại có mùi thức ăn nhỉ?
Cậu bước từng bước một, vừa vượt qua chỗ rẽ đã thấy bàn ăn ở đại sảnh.
Có một chiếc khăn màu vàng nhạt phủ lên mặt bàn, ở giữa là đĩa thịt nướng thái vụn và bánh cuốn Mexico, bên cạnh đặt miếng thịt bò áp chảo, mù tạt và hai ly rượu nho.
Lâm Ngữ dừng chân, cổ họng căng thẳng.
Cậu thấy Lạc Tân Cổ mặc áo sơ mi đứng cạnh bàn ăn, tay đeo găng tay nấu ăn đang trang trí các món bằng những miếng khế thái lát..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...