Edit: TrangQA830810
Móng vuốt vừa nhọn vừa sắc bén cắm sâu vào trong bùn đất, người sói dồn sức xuống bốn chân bày ra bộ dáng tấn công con mồi.
Cho dù Dung Dật Thần thể lực cường tráng, nhưng chỉ bằng thân thể con người, rất khó đối phó với một con quái vật khổng lồ. Anh đã chuẩn bị cho tình huống xấu nhất, để em gái xuống mặt đất, lạnh lùng nói.
" Ân Ân chạy mau, chạy thật xa khỏi nơi đây, gặp phải zombie thì phải lẩn trốn, có hiểu không?"
Dung Ân Ân nghẹn ngào nói " Anh hai ..." Kêu cô một mình chạy trốn làm sao cô có thể bỏ anh trai lại được, cô muốn cùng anh trai cùng sống hoặc cùng chết.
" Lại đây bắt ta a, cái đồ quái vật kia!" Dung Dật Thần nhặt lên một cỗ thi thể ném về phía người sói, cấp tốc hướng ngả khác vụt chạy, mục tiêu của người sói là Dung Dật Thần liền bật người đuổi theo.
Dung Dật Thần cố ý quẹo vào những con hẻm nhỏ chật hẹp, để cản trở sự truy đuổi của con thú to lớn, những lúc người sói đụng phải khúc quanh thì hơi lảo đảo, Dung Dật Thần đẩy ngã mọi thứ trên đường để cản bước tiến của người sói, cùng người sói đánh nhau là chuyện không thể, chỉ có thể tìm cách chạy trốn.
Hồi lâu không thấy bóng dáng truy đuổi của người sói, Dung Dật Thần mới thở phào nhẹ nhỏm, có khả anh năng đã cắt đuôi được người sói, đang chuẩn bị chạy đi tìm em gái trở về.
" Bộp... " một tiếng, gạch ngói từ trên rớt xuống, một chút vụn rải rác trên người anh. Dung Dật Thần kinh ngạc ngẩng đầu nhìn lên, thì thấy người sói đang nằm trên nóc nhà nhìn anh tức giận rít gào.
Không nghĩ ra người sói còn có chút thông minh biết lợi dụng chỗ cao làm ưu thế, tìm được nơi lẩn trốn của Dung Dật Thần. Hoàn cảnh bây giờ không còn thích hợp để chạy trốn, Dung Dật Thần nhặt lên một thanh sắt trên đất, ngoan cường cùng người sói giằng co.
Người sói vội vàng nhảy xuống, bay thẳng đến chỗ Dung Dật Thần, thân thể to lớn đem anh ép xuống mặt đất, răng nanh sắc bén nhe ra nước bọt sền sệt theo đó chảy xuống.
Đầu Dung Dật Thần đập mạnh xuống mặt đất, kêu lên một tiếng đau đớn, nắm lấy thanh sắt đâm vào vị trí trái tim của con sói, máu phun ra như suối, phun đầy lên cả người anh.
Tên hề ra lệnh phải bắt sống Dung Dật Thần nhưng một nhát này đã hoàn toàn chọc giận người sói, nó đau gần như mất đi ý thức, chỉ muốn đem tên nhân loại dối trá xé nát, móng vuốt sắc nhọn hướng Dung Dật Thần chộp tới.
Ngực Dung Dật Thần bị móng vuốt xuyên qua, nhất thời máu thịt be bét. Một kích kia gần như trí mạng, hai mí mắt nặng nề khép lại, trên ngực gân máu hai màu đỏ và xanh lam hoà tan cùng một chỗ hình thành một hình xăm màu tím.
Người sói giơ lên móng vuốt lên chuẩn bị cho thêm một kích, bỗng trong lúc đó, một bàn tay năm ngón rõ ràng túm lấy cánh tay nó tuỳ ý xé quăng ra ngoài, mí mắt Dung Dật Thần chẳng biết từ lúc nào đã mở ra, con ngươi vốn tối đen đổi thành màu tím đậm, khí sắc so với lúc đầu có chút khác biệt, xa lạ mà sắc bén, phảng phất tính mạng người sói đã nằm trong tay, một giây sau, người sói bị một chưởng bay ra xa, đập mạnh vào tường thủng một lỗ lớn.
Cả người Dung Dật Thần đầy máu đứng dậy, như ác ma chui ra từ địa ngục, mang theo sự khát máu, vươn đầu lưỡi liếm máu người sói dính trên miệng.
" Đói bụng ..."
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...