Anh Trai Yêu Em Không


Chính là ngay cả Lâu Thành cũng không ngờ được người đến là Phương Phàm, đột nhiên bị dí sát như vậy nên theo phản ứng lặp tức cho người kia một đấm.

Đến lúc anh quay lại thì thấy Phương Phàm vừa mới ngã khụy xuống tay ôm lấy mũi.
Khương Bất Dạ bị Cố Bắc Thượng che lại mắt thì gỡ xuống sau đó đám người cũng nhanh chóng chạy đến chỗ hai người kia.
" Anh không sao chứ ? " Lâu Thành ngồi quỳ một gối xuống trước mặt Phương Phàm nâng mặt y lên xem.
Vốn là định nói không sao nhưng thấy Lâu Thành lo lắng như vậy Phương Phàm cũng chẳng ngại mà diễn một chút.
" Đau, thực sự đau.

Hình như gãy mũi rồi.

" Sau đó y còn chớp chớp mắt mấy giọt nước mắt rơi dài trên má.
Ba người Khương Bất Dạ nhìn nhau, cuối cùng nhịn không được cậu mở miệng hỏi : " Tại sao anh ấy lại chọn làm bác sĩ chứ không phải là diễn viên? "
Vừa nghe thấy câu này Cố Bắc Thượng cùng Triệu Thạc bật cười.

Triệu Thạc nhịn không được chửi bậy một câu : " Đệt.


Khương Bất Dạ em thẳng tính vậy sao ? "
" Tôi đưa anh đi bệnh viện.

" Lâu Thành có ý kéo y dậy muốn tới chỗ chiếc xe bên cạnh, Phương Phàm liền dựa theo mà tựa người vào người Lâu Thành, trước khi lên xe còn không quên liếc ba người một cái.

Sau đó liền bị ném một cái lên ghế sau của xe.
Nghe tiếng xuýt xoa vì đau của y Lâu Thành mới nhớ người đang bị thương " Xin lỗi.

"
" Cậu có thể chân thành hơn được không ? " Y cảm thấy phi thường bất mãn vì lời xin lỗi của Lâu Thành.
Anh đứng đó nghiền ngẫm khoảng chừng mười giây : " Thực xin lỗi.

" Nói xong thì vòng qua đầu ô tô ngồi vào ghế lại khởi động xe.
Phương Phàm : ....
Được rồi, muốn cưa đổ người ta thì nhịn một chút.
Chứng kiến tất cả Triệu Thạc cười muốn phát điên rồi, anh không ngờ trên thế giới này ngoại trừ Cố Bắc Thượng ra còn có người có thể làm cho Phương Phàm câm nín.
Ngay cả Khương Bất Dạ cũng nhịn không được nhếch miệng cười, vừa mới quay đầu sang nhìn Cố Bắc Thượng lại phát hiện ra hắn cũng đang nhìn mình.
Nhìn vào đôi mắt phản chiếu hình bóng của mình còn mang theo những cảm xúc si mê, ánh mắt đó thuộc về một kẻ lụy tình, lại cục kì nuông chiều người đối diện và còn có một cảm xúc khó tả.

Trái tim Khương Bất Dạ bỗng đập nhanh hơn một chút, cậu mỉm cười hỏi hắn : " Làm sao vậy ? "
" Lúc nào em cũng có thể vui vẻ như vậy thì tốt rồi.

" Câu nói này cơ hồ hắn nói ra thực nhỏ như là nói với chính mình cũng như là nói với đối phương.

Vì quá ồn ào sau một màn vừa nãy nên cậu nghe không rõ nhưng Triệu Thạc đứng sát bên cạnh Cố Bắc Thượng vừa hay lúc quay lại nghe được câu này.

Nụ cười trên mặt chậm rãi khép lại.
Thấy được phản ứng của cả hai người Khương Bất Dạ nhíu mày cũng không còn cười nữa, cậu một lần nữa lặp lại câu hỏi ban nãy : " Cố Bắc Thượng làm sao vậy ? "
" Không có gì, chỉ là nghĩ đến sau này có khi nào em sẽ học theo thói xấu của Lâu Thành mà đánh anh không ? " Hắn nói tay còn cố tình đưa lên sờ sờ mũi đầu cúi xuống khiến cậu không nhìn rõ cảm xúc.


Nhìn thấy đối phương giống như không phải nói dối và xuất phát từ lòng tin tưởng Khương Bất Dạ bật cười : " Sẽ không đâu, em làm sao có thể đánh anh được chứ ? "
" Thật chứ ? " Lúc Cố Bắc Thượng ngẩng đầu lên cảm xúc đã được điều chỉnh khá tốt nên Khương Bất Dạ không nhận ra gì cả.
" Thật đấy.

" Cậu bất giác giơ tay lên muốn xoa đầu đối phương nhưng nhận thấy hình như làm vậy có chút không được lịch sự lắm, dù sao thì hắn cũng lớn tuổi hơn cậu.
Nhận thấy Khương Bất Dạ ngượng ngùng định thu hồi tay, Cố Bắc Thượng trực tiếp đưa đầu mình tới gần cọ một chút.
Cậu thấy thế cũng thoải mái hơn mà xoa đầu hắn.
Chính là hai người cứ làm show ân ái như vậy mà không chú ý đến một con cẩu độc thân đang tức sôi máu cùng với mấy nhóm người đang bịt miệng mình để không hét lên phá vỡ không khí ngọt ngào này, tay thì run run lấy điện thoại ra chụp mấy tấm rồi điên cuồng bấm điện thoại.
Triệu Thạc lùi ra xa để không trở thành bóng đèn, quay đầu đi lại vô tình trông thấy Thẩm Giao Giao đã lâu không xuất hiện, cô ta đang đứng từ xa nhìn chằm chằm về phía bọn họ.
Có lẽ khoảng cách khá xa nên Triệu Thạc không thấy được biểu cảm trên mặt cô ta nhưng anh có thể đoán được chắc hẳn cô ta đang cục kì tức giận và hận hai người.
Triệu Thạc nheo nheo mắt không biết nghĩ cái gì sau đó đến nói thầm với Cố Bắc Thượng, hắn không chút để ý mà kéo Khương Bất Dạ đi chỗ khác.

Dường như cảm nhận được tầm mắt quá mãnh liệt mà cậu có quay đầu muốn tìm xem nhưng Cố Bắc Thượng đã ngăn lại rồi cười cười nói nói kéo đi sự chú ý của cậu.
Nhìn hướng ba người rời đi Thẩm Giao Giao tức đến phát điên rồi.

Cô ta nắm chặt nắm tay mặc kệ cho móng tay đã đâm sâu vào lòng bàn tay vẫn cứ nắm chặt, đôi mắt hiện lên hận thù rõ rệt.
" Khương Bất Dạ.

" Ba chữ này dường như đuọc cô ta nghiến răng phát ra.

" Chị Giao Giao, tay chị chảy máu rồi.

"
Nghe thấy lời nhắc nhở cô ta vội thay đổi vẻ mặt quay đầu lại mỉm cười : " Cảm ơn em.

"
" A, không có gì.

Nhưng mà chị có sao không ? "
" Không sao đâu, chị đi trước nhé.

" Nói xong cũng không đợi người khác trả lời cô đã trực tiếp lướt qua.

Vẻ mặt cũng ngay lặp tức trở nên âm trầm.
Dám cướp người đàn ông của tao mày đợi đấy.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui