1.
“Phanh!” Đau đớn vô cùng.
Zombie bỗng va chạm với đầu của tôi, đập vào trúng mũi của tôi, thế là lỗ mũi của tôi bắt đầu chua chua, xoang mũi cũng bắt đầu nóng lên.
Tôi dùng một tay bị mũi lại, mở to mắt ra.
Zombie cũng luống cuống, vội vàng bật đèn, tắt nhạc, tìm giấy cho tôi…
“Thật xin lỗi, thật xin lỗi, tôi chỉ để quý khách bình tĩnh một chút! Không ngờ lại đụng trúng mũi của quý khách.”
Tôi nhận khăn tay, khăn tay trong nháy mắt biến thành màu đỏ.
Đồng thời lúc này tôi nhìn rõ được bộ dạng của zombie, người con trai này, tôi biết.
Trong khoảng thời gian thực tập này, chỉ cần ban đêm không quay phim tôi sẽ làm việc vặt, bán bia trong một quầy đồ ăn đêm của tiệm.
Mà vị này chính là khách quen.
Mỗi lần đến đây anh đều mặc âu phục giày da, cái cằm hận không thể hếch thẳng lên trời, dùng khí chất bá đạo tổng tài gọi 30 tệ tiền đồ nướng cộng thêm một chai bia.
“Tại sao lại là anh?” Tôi nắm mũi mình, “Hôm nay không diễn bá đạo tổng tài nữa mà diễn zombie sao!”
“Cái này không phải là làm việc sao?”
Giọng điệu của anh tràn ngập bất đắc dĩ cộng thêm vô cùng áy náy, “Hôm nay thật sự xin lỗi, cô ôm tôi nên tôi chỉ có dùng đầu…”
Tôi hiểu ai cũng đều không dễ dàng gì.
Nên tôi không có khiếu nại anh ấy, anh đưa tôi ra khỏi mật thất chủ đề zombie.
Tôi nắm chặt lỗ mũi, lại lẩm bẩm thêm vài câu với anh —
“Anh diễn zombie giống hơn là diễn bá đạo tổng tài đó!”
“Cô bây giờ máu me khắp người, cũng giống zombie lắm đó.”
“Vậy tôi lần sau…”
Tôi chưa nói xong cổ đã bị như có người bóp lấy, âm thanh im bặt đột ngột.
2.
Ngoài khu nghỉ ngơi của mật thất, bạn trai Vu Nhất Châu và bạn thân của tôi đang do dự, hai người đều trông rất kích động.
Xen lẫn đó có tên của tôi.
“Vu Nhất Châu, anh buông tay ra! Lỡ như bị Tĩnh Nhi trông thấy thì phải làm sao?”
“Trông thấy thì sao? Cô ấy sớm muộn gì cũng phải biết!”
“Có biết thì cũng không nên là hôm nay!”
Vu Nhất Châu sức lực rất mạnh, lôi lôi kéo kéo bạn thân của tôi vào trong ngực hắn. Bạn thân vùng vẫy mấy lần cũng không thoát ra được, rất nhanh cũng thuận theo hắn, vươn hai tay ôm lấy eo hắn.
Quả thực đang viết kịch bản phim tình cảm!
Tôi yêu đương với Vu Nhất Châu ba năm, giờ khắc này, tôi cảm thấy mình mới là người thứ ba…
Người mà không được yêu.
“Ai, cô bị cắm sừng rồi đúng không?”
Zombie bên cạnh đột nhiên mở miệng, vẻ mặt thương hại làm đau mắt của tôi.
Mũi của tôi lúc này rất chua.
Tôi cố gắng trừng mắt, trước khi nước mắt tràn mi trào ra ngoài tôi cố gắng chạy nhanh ra ngoài.
Vu Nhất Châu và bạn thân ở sau lưng gọi tên của tôi.
3.
Vào ngày sinh nhật 22 tuổi, tôi sống như một trò cười.
Bạn trai yêu đương với tôi suốt ba năm, cùng bạn thân lớn lên từ nhỏ với tôi, vào đúng ngày sinh nhật của tôi công khai yêu nhau!
4.
Tôi tên Trác Tĩnh, sinh viên năm ba của một học viện điện ảnh, chuyên ngành biên kịch.
Trước mắt đang thực tập trong một đoàn phim nào đó ở Hoành Điếm, làm công việc ghi chép tại trường quay.
Nửa tháng trước, bạn thân tôi nói muốn đến Hoành Điếm để thăm quan, một là để tổ chức sinh nhật cho tôi, hai là thuận tiện đi du lịch. Đúng dịp, bạn trai tôi cũng muốn đến, mà bọn họ cũng quen biết thế nên hẹn chung một chuyến bay.
Chuyến bay giữa trưa đến, bọn họ vào ở trong khách sạn, đặt trước bánh sinh nhật chờ tôi.
Buổi chiều sau khi đoàn làm kết thúc công việc, tôi cùng bọn họ đi chơi mật thất, sau đó…
Tôi còn chưa nhìn thấy bánh sinh nhật đã nhận được món quà lớn của bọn họ dành cho tôi!
Sao mà buồn cười!
Tôi quen biết Bạch Nhiễm Nhiễm hơn mười năm, từng hẹn nhau sẽ làm phù dâu cho nhau, không ngờ rằng bạn bạn trai cũ của tôi hiện tại là bạn trai của cô ta.
Chuông điện thoại di động vang lên liên tục.
Vu Nhất Châu và Bạch Nhiễm Nhiễm thay phiên nhau gọi cho tôi, tôi tắt rồi lại tắt, để chế độ yên lặng nhưng vẫn cầm điện thoại trên tay.
Đi dọc các cửa hàng trên đường, tôi nhìn những người đang mặc đồ hóa trang muôn hình muôn vẻ, không biết nên cảm thấy cuộc sống giống như vở kịch, hay là kịch giống như cuộc đời nhỉ?
5.
Buổi tối 8 giờ.
Tôi đi đến chỗ bán bia bình thường vẫn làm thêm, phát hiện có thêm một người mặc áo thun của cửa hàng cùng tạp dề của công ty bia.
Là zombie lúc ban sáng, bá đạo tổng tài nhỏ khi xưa.
— “Tại sao anh lại ở đây?”
— “Sợ cô không tới được thì ông chủ thiếu người đảm đương nhan sắc.”
Anh cười lộ ra hàm răng trắng noãn, lấy ở phía sau ra hai chia bia đưa đến trước mặt tôi: “Mời.”
Trong lòng tôi lại nổi lên một trận chua xót.
— “Thất tình với cồn thật sự rất xứng đôi.”
— “Không, tôi đang cảm ơn cô vì ban ngày đã không khiếu nại!”
Anh đang cười.
Tôi cũng cười theo, nhưng trong lòng rất khổ sở.
Đêm hôm đó tôi uống đến hốt hoảng, hồn thiên ám địa.
Đến lúc tính tiền, ông chủ giảm giá 20% cho tôi, tôi say khướt nhìn zombie bá đạo tổng tài: “Anh… Anh không phải nói mời tôi uống hả? Sao không mau trả tiền đi?!”
Anh tỉnh táo chống chế: “Tôi chỉ mời cô uống hai chai.”
Tôi trả phần 8 chai còn lại, đau lòng túi tiền 20 giây cuối cùng rút ra kết luận: “Miệng lưỡi đàn ông đều là gạt người cả… Không đáng tin cậy.”
Người con trai không đáng tin cậy vịn tôi, đưa tôi về phòng trọ.
Vu Nhất Châu và Bạch Nhiễm Nhiễm đang đứng trước cửa.
Hai người sau khi nhìn thấy tôi không tự chủ được mà nhíu lông mày.
Vu Nhất Châu bước nhanh về phía trước. có ý đỡ lấy tôi từ trong tay của zombie bá đạo tổng tài.
“Sao lại uống nhiều như vậy?”, giọng điệu anh ta phàn nàn, “Bọn anh chạy thật xa tới đây để ăn sinh nhật với em, em lại ở bên ngoài quẩy.”
Tôi say đến mắt lờ mờ nhập nhèm, nhưng trong lòng lại sáng như gương, hất tay của hắn ta ra, cười ha ha vài tiếng:
“Ai cần anh lo? Cút!”
Âm thanh không lớn.
Nhưng gào thét phi thường có cảm giác, vô cùng có lực uy hiếp.
Vu Nhất Châu lui về sau.
Hắn nhìn qua zombie bá đạo tổng tài, bộ mặt hung dữ hỏi tôi: “Còn tên này là ai? Có phải em dự định mang về để qua đêm không?”
“Liên quan gì đến anh?!” Tôi liếc mắt, siết chặt zombie bá đạo tổng tài thêm một chút.
“Tĩnh Nhi!” Bạch Nhiễm Nhiễm xông đến, cầm tay của tôi, lã chã chực khóc, “Cậu nghe mình giải thích, mình với Nhất Chu không có gì cả… Lúc đó quá hỗn loạn mà mình lại sợ hãi quá, người Nhất Châu yêu nhất vẫn là cậu mà!”
Nhất Châu…
Tôi lần nữa cười nhạt, tôi với Vu Nhất Châu yêu đương ba năm, gọi thẳng tên ba năm. Trước khi đi trốn thoát khỏi mật thất, cô ta vẫn luôn miệng gọi “bạn học Vu”, sau mấy tiếng, xưng hô đã đổi thành “Nhất Châu”.
“Bạch Nhiễm Nhiễm,” tôi rút cánh tay bị cô ta nắm chặt ra, nói một câu đứt quãng, “tôi trước kia sao lại không biết… cô lại trà xanh như thế như thế nhỉ?”
Vành mắt Bạch Nhiễm Nhiễm lại đỏ lên, có chút lung lay sắp sụp đổ.
Vu Nhất Châu bận bịu đỡ cô ta, một lần nữa dùng ánh mắt trách cứ nhìn tôi: “Trác Tĩnh, sao em có thể như thế này với…”
Hoàn toàn có thể đoán được nửa câu sau là gì, tôi không muốn nghe!
“Cút! Các người cút hết cho tôi!”
Tôi chỉ về phía lầu bậc thang, lớn tiếng gào thét, cố gắng giữ nước mắt lại trong hốc mắt, cố gắng để nó không trượt xuống, đã là lúc này rồi còn muốn ân ân ái ái trước mặt tôi sao?
Bạch Nhiễm Nhiễm còn muốn nói gì đó, nhưng Vu Nhất Châu lôi kéo cô, không quay đầu lại rời đi.
Tôi nhìn bóng lưng của bọn họ thấy bọn họ chéo lấy tay nhau, sự phẫn nộ của tôi leo lên đến đỉnh điểm, hận không thể lao lên xé xác hai người ra.
Đầu óc tôi choáng váng thành từng đợt, tôi chống trên lan can của cầu thang.
Không được phép sụp đổ!
Không được phép sụp đổ ở thời điểm này!
“Cô sao rồi? Không bị gì chứ?” Giọng nói của zombie bá tổng truyền đến.
Tôi lắc đầu, buông cánh tay của anh mà tôi đang nắm chặt ra.
“Thật xin lỗi.”
“Không sao cả.” Anh nói, “Sống trên đời chuyện không như ý mình đã phải tám, chín phần rồi, quen là được rồi.”
“Cảm ơn nha…” Tôi cười khổ nói cảm ơn, có ai an ủi người khác như vậy sao?
Tôi lung la lung lay đi đến cửa.
Ở bên dưới cửa đặt một chiếc bánh sinh nhật vẫn còn nguyên, là Vu Nhất Châu và Bạch Nhiễm Nhiễm đặt trước từ buổi chiều.
Tôi giận không có chỗ xả, một cước đạp bay cái bánh kem đó.
Sau đó —
Mở cửa, bước vào nhà.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...