Đại thiếu gia nắm chặt lấy cánh tay của nhị tiểu thư, đôi mắt sâu hút có hồn dịu dàng nhìn cô, chỉ cần khẽ chuyển động con ngươi đen láy là cứ như hàng ngàn vì sao thi nhau lấp lánh trong ánh mắt của cậu. Giọng nói từ tính vang lên cực kì nhẹ nhàng.
“Về thôi, Thiên Tuệ.”
Cô ngơ mặt nhìn người anh trai của mình, nhị tiểu thư lúc này có thể cảm nhận rõ rệt rằng nhịp tim trong lồng ngực mình hình như đang đập hết sức trì trệ, trong lòng bỗng xuất hiện một cảm giác ngay cả chính bản thân cô cũng không biết diễn tả nó như thế nào. Một bàn tay nhăn nheo, khô ráp bắt lấy tay của Thiên Phiết, mọi người đồng loạt nhìn vào ông Thạch, gương mặt của người đàn ông này vẫn lạnh như tờ tiền.
“Cậu định đem Linh Nghiên đi đâu vậy? Chẳng phải tôi đã bảo cậu rằng con bé đã được về nhà rồi sao? Nếu cậu còn tiếp tục làm mấy chuyện vớ vẩn như thế này nữa thì đừng có trách tôi báo cảnh sát còng đầu cậu lại đấy.”
“Thưa ông, con có một chuyện thắc mắc cần làm rõ, quốc tịch của Thiên Tuệ là ở Việt Nam, nếu đúng như lời của ông nói rằng tòa án đã đồng ý về việc nhận lại con cháu thì theo con thấy điều đó hoàn toàn giả dối, pháp luật nước nào xử theo nước ấy. Huống chi em ấy không có quốc tịch ở đây, muốn làm thì cũng đâu có dễ, vừa tốn kinh phí lại tốn thời gian, với chừng ấy ngày mà Thiên Tuệ đã được công nhận như một công dân Hàn Quốc thì có vẻ bất khả thi. Vả lại nếu đã có quốc tịch thì trong lúc phiên tòa tuyên bố cũng cần có sự đồng ý của cả đôi bên, chỉ cần một trong hai không lên tiếng cũng sẽ coi như không chấp thuận, chưa nói đến năm ngày trước em ấy còn nằm bẹp một chỗ, đến cả cử động ngón tay còn không được. Ông có biết vì sao ba mẹ của con không nói gì không vì họ tin tưởng em ấy, chỉ cần em ấy muốn thì họ đều nghe theo. Với chừng ấy lý do cũng đã có thể khép ông vào tội bắt cóc bất hợp pháp.”
Đại thiếu gia càng nói cơ thể của ông Thạch càng thêm chấn động, người phụ nữ đứng đằng sau khi nãy còn run rẩy kịch liệt nay đã đen mặt nở nụ cười nham hiểm. Nhị tiểu thư hai mắt sáng rỡ ngưỡng mộ ngước nhìn khuôn mặt hoàn hảo của ông anh trai trong lòng không ngừng bung ngón tay cái ra để tán thưởng. Cậu liếc nhìn cô, bắt gặp ánh mắt xem mình như chúa trời bỗng nhiên cảm thấy trong lòng vui sướng hẳn lên, tự hào ngẩng cao đầu tự tán thưởng chính mình nhưng việc quan trọng nhất ở đây chính là đưa cô em của đại thiếu gia ra khỏi nơi này nên cậu đành phải tạm gác cảm giác ấy lại. Bàn tay thon dài không chần chừ túm ngay cánh tay của nhị tiểu thư lôi ra.
“Khoan đã...” Giọng nói già nua đầy cố chấp níu kéo lại bước chân của hai người họ.
“Thưa ông, bây giờ tụi con phải quay về rồi, thời gian không còn nhiều bắt đầu từ tuần sau sẽ vào nhập học lại nên không thể tiếp tục kéo dài cuộc nói chuyện này nữa, xin phép.”
Cúi đầu rồi nhanh chóng bước nhanh ra ngoài. Không biết là do cậu đi quá nhanh hay là do cái cục bột nằm dưới chân đang lành của Thiên Tuệ mà khiến cả hai di chuyển chậm chạp, bực mình đại thiếu gia khom người bế cô lên, một đường thẳng tiến ra bên ngoài bỏ lại sau hàng chục ánh mắt kinh ngạc. Người dụi mắt, kẻ há mồm, tên run rẩy, mọi thứ chỉ có thể gói gọn vào bốn chữ “phong phú” và “đa dạng”.
“Anh...anh hai...em có thể tự đi được mà.” Khuôn mặt phút chốc đỏ ửng lên, từ trước đến giờ chưa có ai dám khiêng nhị tiểu thư như thế này, đối với tình cảnh trước mắt cô thật sự có chút xấu hổ không biết phải phản ứng như thế nào cho phải. Đại thiếu gia làm thinh không nói gì ra được bên ngoài, lập tức tống đứa em gái của mình vào thẳng vào trong xe, một mạch phóng thẳng ra ngoài sân bay.
“Mọi hành lý của em, đám người còn lại sẽ đem chúng ra sân bay, ba mươi phút nữa chúng ta sẽ quay về nhà.” Nhấn ga hết cỡ.
“Anh đặt vé máy bay khi nào vậy?” Ngớ mặt, hai mắt cúi đầu nhìn bộ váy ngủ màu trắng mặc trên người.
“Không có.”
“Vậy thì làm sao về được?”
“Ai bảo với em chúng ta sẽ đi máy bay có vé đặt sẵn chứ?”
“Chẳng lẽ đi tàu về sao?”
“Không, phi cơ riêng.” Mặt không biểu cảm nói ra.
Thiên Phiết siết chặt tay lái, điêu luyện bẻ lái, do quán tính mà khiến cho cả cơ thể của nhị tiểu thư ép sát mặt vào trong tấm kính cửa sổ bên cạnh, cô thật sự khóc không ra nước mắt thật không ngờ đi chơi hưởng tết chưa hết một ngày đã gặp chuyện lại còn nằm liệt giường những năm ngày, lúc đi tay không khi về còn có thêm một chiếc phi cơ riêng nữa là đằng khác, phung phí, thật là phung phí quá đi.
..................................................
Cuối cùng cả đám người của đại thiếu gia cũng đáp xuống sân bay một cách an toàn, người nào người nấy cứ như xác chết khô biết di động vậy, mấy ngày nhị tiểu thư bị bắt đi, bọn họ vô cùng khổ sở khi hứng chịu đợt không khí lạnh từ người của Thiên Phiết toát ra. Tệ hơn là tình trạng của Tiểu Hoa Đà, suốt ngày phải kè kè theo cậu đến nỗi đêm xuống lúc nằm ngủ cũng khiến cho anh gặp thấy ác mộng, may thay là Thiên Tuệ tỉnh dậy kịp lúc mới cứu họ thoát khỏi những chuỗi ngày ám ảnh đó. Bọn họ vừa đặt chân về nhà, liền thở phào, trong lòng không ngừng cảm ơn trời phật đã phổ độ chúng sinh, quý nhân phù hộ.
Những ngày còn lại, nhị tiểu thư chỉ ở yên trong nhà, còn bên nhà ngoại không thấy một chút động tĩnh gì cả nên cô cũng cảm thấy yên tâm hơn, bây giờ chân của nhị tiểu thư đang trong quá trình hồi phục nên không thể vận động mạnh được nếu như lại có một đám người của ông ngoại cử đến bắt cô thì nhị tiểu thư phải làm sao đây? Vì an nguy của bản thân cũng như làm giảm đi rắc rối cho mọi người nên một con người ham vui như Thiên Tuệ đây đành phải tự động giam mình ở trong nhà, ngồi im bốc lịch, đếm từng con số và chờ ngày tụ trường trong đau đớn.
Thế là ông trời không phụ lòng cô, thoáng chốc cái lò luyện thánh đã mở cửa trở lại để đàn áp học sinh, để đầy đọa nhân loại, để dồn nhị tiểu thư vào bước đường cùng. Gương mặt buồn xo lủi thủi theo sau bóng lưng cao gầy của anh trai tiến thẳng vào trường. Thiên Phiết liếc nhìn khẽ bật cười, định mở lời thì tiếng ồn từ đâu dồn dập tới tấp, bước chân hỗn loạn kèm theo những giọng nói khó phân biệt được.
“Thiên Phiết, cậu nghỉ tết có vui không?” Một cô bạn mặt mũi thanh tú hớn hở nhìn cậu.
“Sáng nào cũng phải dậy sớm thế này, chắc cực lắm nhỉ? Có cần chị nói với ba chị chuyển em xuống lớp chiều để học không?” Bà chị quanh người toàn mùi nước hoa thơm phức, lả lướt tiến lại gần, choàng tay với đại thiếu gia, giương đôi mắt được kẻ chì cẩn thận nhìn cậu, không ai khác đó chính là con gái cưng của ông hiệu trưởng trường này.
“Không cần.” Lạnh lùng gỡ lấy bàn tay đang bấu chặt vào cánh áo cảu mình, Thiên Phiết vươn tay choàng qua vai cô bước qua những bức tường kiên cố nhất nhưng cố gắng cách mấy vẫn bị giữ lại.
“Cậu có khác nước không?” Cô bạn mũm mỉm tươi cười cầm lon nước ngọt đã được ướp đá đang tỏa ra hơi lạnh, ngoài ra còn có hàng đống thiếu nữ tay bưng tay xách nào là trái cây, bánh ngọt,... Thiên Phiết cực kì khó chịu bỗng nhiên người phía sau lên tiếng.
“Anh hai, em khát nước.” Ngay lập tức đại thiếu gia của chúng ta không chần chờ, cầm ngay lấy lon nước ngọt của cô bạn đứng đối diện mình, mạnh tay mở bung nắp ra, đưa cho cô. Thiên Tuệ xinh đẹp nở nụ cười kèm theo lời nói cảm ơn hết sức ngọt tai.
“Còn nữa em muốn hết những đồ ở phía sau.” Vô tội ngước nhìn đại thiếu gia, ngón tay thon dài chỉ thẳng vào đám người đang bắt đầu nhốn nháo, cậu cưng chiều bước đi qua từng người nhẹ nhàng lấy hết mọi thứ có thể ăn được, còn không quên cảm ơn mọi người nữa là. Nhị tiểu thư thất thần nhìn đống đồ ăn như núi nằm ở trên tay anh trai của cô trong lòng không ngừng run lên, gương mặt trắng bệch. Cậu nghiêng đầu nhìn cô.
“Sao vậy, nhiều quá sao?”
“Không...không, ăn...hết, em có thể ăn hết.” Bọn con gái đứng xung quanh tái mặt nhìn cô lần lượt tốn hết vào trong bụng, đến khi sức cùng lực kiệt, bất lực nhìn lon nước trên tay. Gương mặt kiều diễm lập tức phát sáng lên, nhanh chân túm lấy Nhất Trung đang cố chuồn đi.
“Bạn hiền, chắc cậu đang rất khát rồi phải không? Đây, có nước cho cậu.” Từng ngụm nước ngọt lịm theo thành lon đổ hết vào trong miệng anh. Tiểu Hoa Đà đáng thương mở to hai mắt, hai tay quơ quào, âm thanh kẹt ở trong cuốn họng nhưng càng hét lại càng bị sặc.
“Ây dô, đây không phải món bánh gato trái cây cỡ lớn mà cậu đang phát thèm đến nỗi ngày nào cũng ồn ào bên tai tớ sao? Hôm nay là cậu gặp may rồi, người ta cho cậu thì bản thân cậu cũng biết điều mà ăn hết chứ, đúng không?” Nhất Trung chưa kịp nuốt xong phần nước ở trong miệng liền có nguyên miếng bánh bay thẳng vào trong họng, anh gần như xém nữa tắt thở, mọi người xung quanh đa phần đang cầu nguyện cho anh.
“Thiên Tuệ...” Cố gắng hết sức mới mở miệng ra được, cổ họng khô khan do bánh bông lan gây ra làm cho anh cảm thấy khó chịu.
“Cậu mà ăn không hết thì coi chừng tớ thiến cậu đấy.”
Nhẹ giọng nhắc nhở, khóe mắt ánh lên sắc đỏ quỷ dị dịu dàng nhìn Tiểu Hoa Đà đầy thân thương. Câu nói tiếp theo của anh cũng trôi tuột vào trong cùng với miếng bánh thơm ngon đầy mùi phô mai. Khi chuông vừa reng vào lớp cũng là lúc đống đồ ăn ở trên tay đại thiếu gia bị tiêu diệt sạch, nhị tiểu thư dìu Nhất Trung vào trong lớp, hai người ục ịch bước đi trên mặt đầy vẻ tự hào của một người lính vừa lập được chiến công oanh liệt.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...