Anh biết chuyện này xảy ra được bao lâu rồi?”
Thiên Tuệ ngồi trên chiếc ghế đẩu nhìn chằm chằm vào mặt của Hoàng Ân. Cả người cô khom xuống, hai chân gác lên thanh chắn dưới chân đỡ lấy cánh tay trắng nõn đang nâng lấy khuôn mặt xinh đẹp của mình, vẻ mặt không mấy quan tâm chỉ qua loa hỏi. Đại thiếu gia im lặng đứng dựa lưng ở đằng sau cũng chăm chú quan sát hành động của hai người phía trước. Đế Trình sau một hồi tranh giành toa thuốc miễn phí của Tiểu Hoa Đà cũng chịu lết tấm thân te tua đến phòng điều trị của anh. Người con trai ngồi tựa trên giường bệnh hết nhìn Đế Trình rồi nhìn đến nhị tiểu thư cuối cùng cũng chỉ nhún nhún vai, nở nụ cười thân thiện trả lời.
“Lúc tôi mười ba tuổi.”
“Chuyện nghiêm trọng như vậy tại sao không nói với người lớn hoặc báo cảnh sát?”
Giọng nói trầm vang lên, con ngươi đen láy khẽ ánh lên sự tức giận nhưng thân là một cảnh sát được đào tạo chuyên nghiệp nên đành phải gồng mình chịu xuống. Nói cũng phải nếu người thân của mình bị hành hạ như vậy liệu còn có ai giữ được bình tĩnh nữa hay không?
“Mọi người tưởng chỉ cần nói ra sự thật với người lớn thì họ sẽ tin sao? Tất cả các người đều lầm rồi, lời nói của một đứa trẻ mười ba tuổi kể từ khi đó đến bây giờ đều không có một giá trị gì cả, đó mới là thật tại. Liệu có ai chịu tin và ra tay giúp đỡ khi một đứa bé chạy nhong nhong rồi la làng rằng: “Có kẻ sát nhân trong nhà tôi và kẻ ấy chính là chú ruột của tôi”. Với lại ông ấy rất cẩn thận, khi giết người xong ông ấy sẽ phi tan chứng cứ nên cho dù có lục tung cả nhà tôi ra thì chẳng có cái gì để giúp cảnh sát các người lấy làm bằng chứng ở thời điểm đó đâu.”
Lời nói vừa dứt, khuôn mặt của mọi người như dãn ra, chắc có lẽ họ đã nhận được câu trả lời cần thiết.
“Đúng rồi, tôi còn có chuyện cần hỏi, tại sao lúc đó các người lại biết đường xuống tầng hầm đó vậy? Không phải các người theo dõi tôi sao?”
Đôi mắt híp lại liếc nhìn từng người rồi dừng lại trên người nhị tiểu thư, cô bỗng giật bắn người, ấp a ấp úng đáp. Cánh cửa từ từ mở ra, mái tóc bồng bềnh đen óng ngắn tới vai xuất hiện, con ngươi màu caramel ngọt ngào, cái mũi nhỏ nhắn cùng với đôi môi hồng hào. Chiếc váy trắng viền ren phấp phới chuyển động theo mỗi bước chân của cô. Nụ cười hồn nhiên nở rộ làm cho cuộc nói chuyện liền bị đình chỉ.
“Con trai cưng...” Cô liền lao đến bên giường bệnh. Hoàng Ân dang rộng hai tay mong chờ sẽ nhận được một cái ôm thấm thiết vậy mà...
“Bạn thân Thiên Tuệ, a cả anh trai của cậu cũng có nữa, sao mọi người đến đông vui quá vậy? Đúng rồi, tớ có mua một ít cháo có muốn ăn không?”
Phấn khởi giơ lên hộp cháo khá to trước mặt anh em nhà họ Lưu. Hai người liếc nhìn nhau, hàn khí từ đâu ập tới thu hút ánh mắt của họ. Không nói không rằng đồng loạt đổ dồn ánh nhìn về người con trai ngồi trên giường xung quanh được bao bọc bởi một lớp oán khí mù mịch.
“Không...không cần đâu. Tớ nghĩ anh ta là người cần hơn.” Thiên Tuệ cười ngượng xua tay.
“Không sao đâu, có gì phải ngại, ở đây có nhiều mà...hết thì mua tiếp.”
Trước sự nhiệt tình đầy ngây thơ của người mẹ trẻ và oán khí dày đặc của đứa con ganh tị, cả ba người còn lại phải một phen vận dụng những thứ mình có thể để thoái khởi tình cảnh này. Đế Trình cầm lấy điện thoại, nghiêm mặt lớn tiếng vừa đi ra ngoài vừa nói rằng đã tìm được manh mối gì đó cho cuộc điều tra, mặc dù chiếc điện thoại đó còn chưa kịp bấm số. Nhị tiểu thư đột nhiên ôm bụng, cúi gập người bảo là cảm thấy khó chịu nên nhanh chóng phóng ra khỏi phòng. Cuối cùng chỉ còn có đại thiếu gia đứng trơ trội giữa phòng, gương mặt lạnh lùng nhìn Hoàng Ân đang bĩu môi dán mắtvào tấm lưng nhỏ nhắn đối diện mình, cười giễu cất giọng.
“Ăn cháo vui vẻ nha, đồ con nít.” Quay gót bước ra ngoài.
“Ông đây là con nít thì nhà ngươi là con của con nít, tên bốn mắt.” Người con trai tức nghẹn cả cổ, hậm hực nằm xuống. Bối Vân ngồi đờ ra vài phút cho đến khi sực nhớ việc cần làm thì lúc này mới lay đứa con trai đang nằm ăn vạ ở trên giường ngồi dậy ăn cháo nhưng đáp lại cô là sự im lặng đến đáng sợ.
“Hoàng Ân, ăn cháo...”
Dùng sức lắc lắc vai anh nhưng thân hình đó vẫn kiên quyết không chịu quay sang nhìn cô lấy một lần. Con ngươi màu nâu trong đảo liên tục kèm theo nụ cười lém lỉnh tinh nghịch, từ từ mở hộp cháo thịt ra, khói tỏa nghi ngút, mùi thơm theo đó mà tỏa ra khắp phòng. Cho dù anh có tức cách mấy cũng đâu thể nào từ chối thức ăn dâng lên tới miệng được đâu, kiêu ngạo quay đầu qua định ra dáng một cậu chủ rộng lượng nào ngờ hộp cháo mà Bối Vân cầm trên tay đã bị người mẹ trẻ này tiêu thụ được hơn nửa hộp. Ngớ mặt, mở hai mắt nhìn trân trối cô gái đối diện ngồi ăn một cách ngon lành.
“Đây...đây không phải cháo của anh sao?” Tay bấu chặt vào tấm ga giường, nở nụ cười khổ trông anh lúc này thật đáng thương.
“Hả, mẹ tưởng con ngủ rồi...à mà thôi, hết thì mua tiếp vậy.” Lấy tay chùi miệng. Xoa xoa cái bụng căng tròn, đánh một cái ngáp rồi hai mắt bắt đầu lim dim. Hễ mỗi lần ăn no lại muốn lăn ra nằm ngủ.
“Tại sao? Tại sao...cháo của tôi mà...là của tôi.” Quơ tay múa chân, mặt dày ăn vạ nằm ở trên giường. Bối Vân chỉ chớp chớp đôi mắt to tròn của mình nhìn hành động của Hoàng Ân sau đó lại tiếp tục ngáp tiếp.
..................................
Sau khi tẩu thoát khỏi căn phòng chướng khí mù mịch kia thì mỗi người mỗi việc, thân ai nấy lo, đường ai nấy đi. Đế Trình quay về trụ sở còn Thiên Phiết đi đến công ty, nhị tiểu thư thì...
“Cô chủ, tới rồi ạ.” Một người đàn ông không rõ tuổi tác, trên người khoác bộ vest đen, đeo kính râm cung kính mở cửa xe. Đôi chân thon dài vừa đặt xuống đã có tiếng chào đầy vang dội phát ra. Hai hàng người thẳng tấp mặc vest đen chỉnh tề, gọn gàng khom người cúi chào cô.
“Tôi cần lời giải thích, các người đang mặc như vậy mà coi được sao?” Thiên Tuệ nhíu mày, nhìn từng người. Vẻ mặt khó hiểu hiện lên rõ ràng, không ai biết chủ ý của cô chủ là gì. Không phải từ trước đến giờ đều mặc như vậy sao, đó đã là quy định rồi.
“Chúng ta đến đây là để làm gì?” Hai tay chống hông, nghiêm mặt hỏi hàng người đang khom lưng.
“Là để trả thù, đòi lại món nợ cho đại thiếu gia.” Tiếng hô đầy uy mãnh phát ra, đều đặn không hơn không kém.
“Vậy lý do gì đi trả thù mà phải ăn mặc gọn gàng như thế này? Giang hồ thì nên ra dáng giang hồ, không cần kiêng kị gì cả. Tôi cho các người một phút để thay đổi, người nào không làm đúng ý tôi thì đừng tránh tôi đây khó khăn với mấy người.”
Mọi áo khoác đều bị cởi bỏ ngay lập tức, người xắn tay áo, kẻ phanh ngực, lộ ra những hình xăm chi chít. Mặt người nào người đó đều cau có, trừng mắt,...đủ loại yếu tố của một tên côn đồ chính hiệu chuyên đi gây rối khắp nơi. Khí thế cũng theo đó mà thay đổi lúc nãy thì nghiêm trang bây giờ thì đầy đáng sợ. Mái tóc bạch kim lay động, nhị tiểu thư hài lòng gật đầu. Những người dân xung quanh cũng tái mặt đi qua nhanh không dám đứng gần mà nhìn, biết đâu bị ăn hành như chơi.
“Tốt, rất tốt. Các người đứng đây canh chừng nơi này cho cẩn thận đấy.” Hàng người lúc nãy còn hùng hồn, bừng bừng khí huyết nay đã bắt đầu thộn mặt.
“Cô chủ, nếu như vậy thì đâu cần phải làm như thế.” Người đàn ông đeo kính râm vừa bước theo sau lưng Thiên Tuệ tiến vào tòa nhà cao tầng rộng lớn vừa nói nhỏ.
“Như vậy vui mà, anh không thấy vậy sao? Lâu chọc họ thật sự thấy rất thích.” Gương mặt hớn hở kèm theo nụ cười khúc khích đáng yêu. Đầu ngẩng cao nhìn về phía trước. Khuynh quốc khuynh thành áp đảo mọi thứ, bước chân nhẹ nhàng mà đầy uy lực được ẩn giấu trong cơ thể mỏng manh kia.
“Cô chủ thật kì lạ.” Người đàn ông im lặng nghĩ thầm, mọi suy nghĩ của cô không bao giờ có người biết trước được. Hành động lẫn cách làm việc đều khác hoàn toàn với những người mà anh đã từng làm việc qua, quả thật quỷ dị vô cùng.
..................................
Xin lỗi mọi người vì phải dồn sức vào kì thi ở tuần trước nên mình không thể viết cũng như đăng truyện lên được, mong mọi người thông cảm. Cảm ơn các bạn đã kiên nhẫn ngồi đọc truyện đang viết dở dang của mình. (∼⦿ᴥ⦿)∼
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...