Sheena vừa trở về phòng mình là đã kiểm tra lại trong túi quần áo, và đúng như những gì Khan đã nhắc nhở, có lọ máu rồng trong túi cô thật.
Chất đỏ sóng sánh lọc qua bề mặt thủy tinh trong suốt, phản chiếu vẻ mặt biến dạng méo mó của cô.
Máu rồng.
Cô không nghĩ được sẽ có ngày mình cầm được máu rồng trên tay.
Hiển nhiên là khi biết mình bị trúng lời nguyền, cô đã tìm ráo riết máu rồng.
Nhưng những con rồng không thường xuyên rời khỏi cõi của chúng.
Cõi rồng từ trước đến này luôn đóng cửa với ngoại tộc, chẳng ai có thể săn rồng nếu không có con rồng nào rời khỏi cái ổ của mình.
Mà giả sử rồng có rời cõi, cũng chưa chắc những tay thợ săn có thể hạ gục được rồng.
Máu rồng thuộc loại cực hiếm, không khác gì những trang bị hay vật phẩm thuộc cấp bậc Huyền thoại.
Chỉ có thể trao đổi, khó quy ra giá trị đồng tiền.
Chưa kể, còn chẳng rõ thứ mà kẻ nắm giữ máu rồng muốn trao đổi là gì, bản thân mình có được nó hay không.
"Chị Sheena..."
Giọng điệu yếu ớt có phần rụt rè của Leighton lọt vào tai.
Sheena quay phắt nhìn Leighton đã có mặt ở trong phòng mình từ lúc nào.
Mái tóc dựng đứng biến mất khiến quả đầu trọc của hắn trông mát mẻ thoáng đãng hẳn.
Sheena thấp thoáng thấy đỉnh đầu có vết mực và nét chữ, nhớ đến ba chữ mà Khan đã ra lệnh cho quản gia của mình nắn nót viết lên, mặt mày Sheena đen thui.
Cô giẫm mạnh gót giày, nhanh chóng rút khoảng cách với Leighton rồi giơ tay lên.
Bốp.
Cái tát của Sheena khiến Leighton lệch mặt, hắn ta nhẫn nhịn hứng chịu, kìm nén lại bản năng muốn né tránh sự trừng phạt của Sheena.
Máu rỉ bên khóe môi, có lẽ bị trầy do móng xước vào.
Leighton cũng không dám đưa tay lau đi.
Sheena lại cho hắn thêm một cái tát ở bên còn lại, âm thanh sau còn vang dội hơn trước.
"Ta đã dặn ngươi rồi!" Sheena gằn giọng, cô quát lên tưởng chừng mang cả ngọn núi lửa.
"Đừng có động tới hắn ta, ngươi bị điếc hay là khinh thường lời nói của ta hả???"
Leighton lập tức quỳ xuống.
"Chị biết là không phải thế mà.
Em chỉ là...!do em ngu xuẩn, tự đưa ra quyết định tưởng rằng sẽ tốt cho chị.
Em xin lỗi."
Cũng nhờ Leighton quỳ sụp xuống nên Sheena cúi đầu dễ dàng thấy ba chữ đầy đủ được viết trên da đầu của Leighton.
Rõ ràng từng nét.
TẠI TAO NGU.
Ngón tay Sheena run rẩy, cơ hàm giật giật.
Cơn tức giận điên người chẳng mấy chốc bay biến theo nét chữ phóng khoáng trên quả đầu trọc của Leighton.
Sáu tháng.
Mình phải nhìn thấy quả đầu trọc ghi ba chữ "TẠI TAO NGU" trong vòng sáu tháng.
"Chết tiệt, cút khỏi mắt ta ngay!" Sheena quay người đi, ôm mặt đầy bất lực.
"Vâng ạ..."
"Kêu gọi cả đám lợn bên Hội đồng qua nữa." Sheena vuốt tay xuống, đặt ngay môi dưới.
Cô lẩm nhẩm gì đó rồi lên tiếng.
"Lần này, phải giải quyết triệt để thôi..."
* * *
Trở về dinh thự của Lauriel, Khan lấy lý do không được khỏe để từ chối lời mời thưởng trà của cô ả.
Tuy hắn có chút nghi ngờ, nhưng hắn ưu tiên việc giải mã morse trong cuốn sách Lauriel đã đưa cho Saul hơn là trực tiếp gặp ả để làm sáng tỏ mối nghi ngờ của mình.
Vừa bước vào phòng, hắn bảo Ibrahim chú ý cảnh giới, phòng hờ có đôi mắt lén lút nào đó quanh đây rồi lập tức tiến đến ghế dài ngồi xuống, tay nhanh nhẹn lật cuốn sách của Saul ra, mắt lia xuống cuối trang sách.
Không nhầm lẫn gì nữa, thật sự là mã morse.
"Lấy giúp ta tờ giấy, bút với mực nữa." Khan ngẩng đầu lên nói với Saul, thái độ sai bảo vô cùng tự nhiên.
Saul đưa mắt nhìn Khan chằm chằm, nhưng hắn không hề để tâm đến cậu.
Saul cũng không tỏ thái độ khó chịu gì, chỉ hơi chau mày một cái như thói quen rồi lôi trong hư không ra mấy thứ Khan yêu cầu, còn chủ động cúi người xuống sắp xếp bên phía tay thuận cho Khan.
Khan nói cảm ơn như một cái máy được lập trình sẵn, nhận giấy bút mực là hắn lập tức chú tâm vào công đoạn giải mã morse.
Sao và May ngồi ở bên đầu sô pha có ngó lại xem nhưng chẳng hiểu gì nên không nhìn nữa, rụt đầu lại tự chơi với nhau.
Cả hai đều ý thức được Khan đang làm việc quan trọng nên chẳng hề chơi trò gì ồn ào.
Hầu như là nài Saul cho tụi nó một tờ giấy khác rồi đi ra sàn ngồi chơi đánh cờ caro với nhau.
Hai đứa chơi được nửa ván, Kahan bỗng dưng trườn ra khỏi người Khan mà uốn éo thân rắn tới chỗ cặp sinh đôi muốn nhập hội đánh cờ.
Khan vẫn tập trung vào việc dịch mã morse của mình, trang sách cứ được lật liên tục.
Hắn dịch rất nhanh nhưng không qua loa, mắt lia qua lia lại kiểm tra cho thật chắc chắn rồi mới đi tiếp.
Lần đầu tiên, Saul thấy Khan tập trung như thế này.
Phản ứng có phần thái quá của hắn cũng gây chú ý khá mạnh, nhưng có vẻ hắn còn chẳng quan tâm.
Mã morse là gì? Là mật mã trao đổi thông tin chỉ có những người thông thạo về nó mới biết được?
Hơn nữa, trông ông già kia có vẻ cũng không biết mã morse là gì cả.
Ông ta che giấu cảm xúc rất giỏi, nhưng cậu vẫn tinh tường bắt được nét biểu cảm hoang mang của ông ta khi cái nhìn tò mò hướng vào tờ giấy dần được lấp kín bởi chữ viết.
Saul không hề tò mò, vì cậu nắm chắc Khan trước sau gì cũng giải thích cho họ biết.
Và cho dù hắn có ý định giấu giếm, có là Chúa Quỷ xuất hiện cũng chưa chắc moi móc được tí gì từ Khan đâu.
Bất chợt Lai dùng móng vuốt đẩy đẩy vào chân Saul khiến cậu chú ý.
Lai vẫn chưa biến về thành người, hình như gã thích ở dạng sói hơn.
Nhưng dù ở dạng sói hay hình người, Saul đều cảm thấy con sói này thật khó ưa, mà chắc chắn là gã cũng có cùng suy nghĩ với cậu.
Lai huơ vuốt chỉ về phía cửa, rồi xoay mình, cái đuôi lắc lư qua lại cùng nhịp chân nhẹ nhàng không tiếng động đang có ý định rời khỏi phòng.
Saul chẳng biết con sói đáng ghét này sẽ đi đâu, nhưng mà gã đã ra hiệu cho cậu biết là gã sẽ ra ngoài một chút rồi nhanh chóng trở về thì có lẽ cũng không có chuyện gì quá nguy hiểm.
Ibrahim chỉ nâng mắt nhìn thoáng qua, sau đó không quan tâm nữa.
Walsh cũng không có ý định bám theo sau Lai.
Hắn chán chường ngồi bên chân ghế, cằm đặt trên hai chân trước chụm lại với nhau, cả thân duỗi dài trông có vẻ rất lười biếng.
Cả phòng rơi vào trạng thái chờ, dẫu có vẻ ai nấy đều giống như đang ở trong thế giới riêng của mình.
Nhưng mỗi khi Khan khựng lại rồi bất động, là bầu không khí cũng sẽ chuyển biến theo.
Cuối cùng, Khan gác lại bút vào lọ mực, hắn nhìn chăm chăm vào tờ giấy được một lúc.
Ibrahim hãy còn để tâm đến Khan nên ông nghe rõ ràng hắn lầm bà lầm bầm gì mà "chẳng còn lời nhắn nào khác cho mình sao?", giọng điệu cứ như đang hờn dỗi.
Ibrahim còn chưa kịp ngạc nhiên vì thái độ kỳ quặc của Khan thì cậu ta đưa tờ giấy đã được ghi gọn gàng lại đoạn thơ được dịch ra theo mớ ký tự khó hiểu kia.
"Ông đọc thử xem, mảng ma thuật hay lời nguyền thì ông hiểu biết nhiều hơn ta mà."
Ibrahim cầm tờ giấy lên, mắt lia nhanh vào nội dung, thật ra ông đã xem trước đó, nhưng bây giờ nghiêm túc đọc lại từ đầu và ngẫm nghĩ ý nghĩa mới thấy bất ngờ.
Cứ tưởng Khan đang làm trò vô nhưng không ngờ...
"Nó là gì thế?" Saul cất tiếng hỏi.
"Mã morse...!Là một kỹ thuật ngôn ngữ được mã hóa, một dạng mật mã ký tự để truyền thông tin một cách bí mật." Khan ôn tồn giải thích, ngón tay hắn miết lên đoạn ký hiệu tưởng chừng vô nghĩa với ánh mắt suy tư.
"Trong cuốn sách này, mỗi cuối trang là một đoạn mật mã dài ngắn khác nhau, có lẽ cậu chỉ nghĩ nó là một kiểu trang trí trong ruột sách, đúng không?"
Saul không phủ nhận, nhưng đó không phải là điều cậu thắc mắc.
"Sao anh biết đến thứ được gọi là mã morse này? Đây là lần đầu tiên tôi nghe đến nó."
Khan ngước mắt nhìn cậu, bình tĩnh hỏi.
"Cậu tự tin mình biết tất cả mọi thứ à?"
Dẫu cho sống qua hai đời, nhưng Saul cũng không dám tự tin khẳng định rằng mình biết hết mọi thứ được.
Chỉ là cảm giác cứng họng trước câu hỏi có phần mỉa mai của Khan, cậu lại thấy trong người bức bối khó chịu.
"Thật ra thì...!lần đầu tôi cũng nghe đến thứ gọi là mã morse đấy.
Có vẻ rất thú vị." Ibrahim đặt lại tờ giấy trước mặt Khan.
Ông nghiêng đầu, trong đôi mắt màu hoàng hôn đang nhìn cậu bỗng lấp lánh tia sáng kì lạ.
"Cậu chủ có thể dạy tôi học về mã morse không?"
Mình...!đi dạy Chúa Quỷ mạnh nhất á hả?
Khan có phần bất ngờ, nhưng hắn không thể hiện ra ngoài.
"Dạy con nữa!"
"Con nữa!!!"
Cặp song sinh hăng hái chạy lại đòi góp vui, Kahan đang quấn vào tay bé May lập tức vươn mình tới quấn vào tay hắn, vang lên vài tiếng xì xì đầy lười biếng, nó chẳng nói chẳng rằng mà ẩn mình vào da thịt Khan, trở thành vệt hình xăm sống động uốn éo màu đen rồi trắng, cứ thế trườn mất hút sau lớp tay áo.
Khan chẳng hề có cảm giác gì khi Kahan rời khỏi người mình hay là lúc quay trở lại.
"Được rồi, để lần sau có thời gian rồi tính." Khan không từ chối, nhưng hiện tại không thích hợp để hắn làm thầy giáo dạy học cho người già hay trẻ nhỏ.
"Tôi không ngờ cậu chủ tài năng đến vậy, sáng chế ra cả phương thức truyền thông tin bí mật bằng cách mã hóa ký tự tuyệt diệu như thế này đấy." Hai mắt Ibrahim sáng rực với kiến thức mới mình đang chứng kiến, ông ta không tiếc lời khen mà không hề có chút châm biếm nào như thường lệ.
Khan nhướng mày, lập tức lên tiếng sửa lại hiểu lầm tai hại này.
"Ta không phải là người sáng chế ra, ông cứ khăng khăng vậy là đang sỉ nhục ngài Samuel Finley Breese Morse đấy."
Ibrahim hơi ngạc nhiên.
"Tôi chưa từng nghe qua cái tên này."
"Tất nhiên là ông chưa từng nghe qua." Khan cầm tờ giấy lên phe phẩy.
"Nhưng đó không phải vấn đề cần quan tâm lúc này."
Saul cầm lấy tờ giấy từ tay Khan, mắt lướt qua chỗ được dịch.
Không ngờ nó là một bài thơ.
Vẽ vòng ma thuật đơn giản
Khắc lên cổ ngữ ma thần
Đông tây nam bắc xác định
Tiến ba bước mặt trời mọc
Lùi bốn bước trăng khuyết tàn
Chỉ có máu kẻ chuyển giao
Là bí quyết đuổi lời nguyền
Bên trái,
Ác ma ngâm câu thần chú:
Nỗi buồn vơi theo tiếng khóc
Băng giá tan theo tiếng cười
Vận mệnh siết lấy tơ vàng
Bên phải,
Thiên thần hát khúc nguyện cầu:
Người thật thà không nói dối
Kẻ dối trá phải thành thật
Phạm lỗi phải biết quay đầu.
Saul nhíu mày đọc lại lần nữa, xác định mình không hề lầm lẫn mới lên tiếng:
"Đây là cách hóa giải lời nguyền của anh?"
Khan gật đầu.
"Phải."
"Làm sao để biết được phương thức này là đúng? Nếu như lúc khai triển có gì sai sót, anh có đi đời nhà ma cũng không ai cứu nổi." Saul nói cộc lốc.
"Chú phiền phức trù ẻo không à!" Bé May giận đấm một cái không đau vào bắp chân Saul.
"Chú mới đi đời nhà ma á!!!" Bé Sao cũng giận không kém, nhưng thay vì đấm vào bắp chân Saul thì nó lại có động tác giẫm lên bàn chân cậu.
Với Saul mà nói, động thái của cặp sinh đôi chẳng khác gì mấy con ruồi vo ve nên hoàn toàn không quan tâm tới, cứ coi như vô hình.
Được em trai tận tâm lo lắng, Khan không mấy cảm động, mà ngược lại có cảm giác áp lực khó hiểu.
Khan không biểu gì ra ngoài mặt, hắn bình tĩnh giải thích cho bọn họ nghe, dù không chắc rằng họ có tin không, vì những lời mà hắn sắp nói đây cũng chỉ là một phần của sự thật.
Hắn không nói dối, nhưng hắn cũng chẳng tiết lộ tất.
"Ta biết những đoạn ký hiệu này, và đây cũng là phương thức truyền tin bí mật có rất ít người hay.
Và trong số ít đó, chắc chắn sẽ không làm tổn hại đến ta." Khan lẩm nhẩm lại bài thơ, rồi bóc ra từng chi tiết nhỏ.
"Chỉ có máu kẻ chuyển giao, ám chỉ Dion.
Ác ma trong bài thơ cũng có thể nói hắn, hoặc bất kỳ Ác ma nào khác.
Còn Thiên thần, nếu như cách hóa giải lời nguyền này muốn hại ta thì đâu cần nhắc đến Thiên thần?"
Ibrahim gật đầu rồi lại lắc đầu, ông ta nói với giọng đượm vẻ ưu phiền.
"Thiên thần đã biến mất mấy trăm năm nay, nếu muốn hại đến cậu chủ thì nên tìm một sự tồn tại nào đó còn hiện hữu mới đúng.
Nhưng mà...!Nếu đã không có Thiên thần ở đây thì chẳng phải lời nguyền của cậu chủ cũng phải bó tay chịu trói sao?"
"Không hẳn." Saul phủ định nhanh chóng, cậu ta lia mắt nhìn Khan.
"Không phải tất cả Thiên thần đều biến mất."
Khan cảm thấy ánh mắt này khá quen thuộc, xem ra Saul lại muốn thử hắn nữa rồi.
Mà không phải vì nghi ngờ nhân phẩm của hắn, dường như cậu chỉ muốn nhìn xem phản ứng hắn sẽ thế nào.
Nhưng Khan chẳng phản ứng gì cả.
"Walsh, ngươi quay về trụ sở Bồ Câu Mỏ Xanh bảo Kelcey đến đây.
Hãy hộ tống cậu ta cẩn thận." Khan vừa nói xong, Walsh ngoan ngoãn nhận lệnh mà duỗi người rồi ngồi dậy, nhanh chóng chạy ra khỏi phòng.
Saul tặc lưỡi một tiếng, "Biết ngay mà."
Chẳng để ý đến thái độ kỳ quái của Saul, Khan lên tiếng hỏi.
"Lai đâu rồi?" Hắn nhìn quanh, không thấy bộ lông sói nào lấp ló trong phòng, sự hiện diện ồn ào và náo nhiệt của Lai hoàn toàn biến mất.
"Hắn ta có ra ngoài lúc nãy, chẳng biết để làm gì." Saul nói tiếp.
"Mong là hắn không làm ra chuyện ngu ngốc nào cả."
Khan cũng mong là thế.
"Mà...! nói vậy là Lauriel không muốn hại cậu chủ nhỉ? Vậy thì tại sao ả lại phải hạ lời nguyền? Giờ lại dùng cách phức tạp này để hóa giải lời nguyền cho ngài." Ánh mắt Ibrahim hấp háy, trông có vẻ rất hứng thú hơn là than thở.
"Ả cứ đi đường vòng không thôi, làm chúng ta không nắm bắt được gì cả."
Khan không trả lời.
Dù sao thì hắn đã từng xác nhận, Lauriel không biết gì về Huyền Thoại Tái Sinh.
Nhưng cũng không thể loại trừ trường hợp ả cũng là người chuyển sinh.
Chỉ là, nếu Lauriel thật sự là người chuyển sinh...!vậy đây là chuyện tình cờ hay là hết thảy đã được sắp đặt sẵn?
Khan nhắm mắt lại.
Hắn nhớ đến quyển vở mà hắn đã giật lại từ tay nó, những vết mực đen mực đỏ chồng chéo lên nhau, một mớ hỗn độn tựa hình tròn nguệch ngoạc bị tô bừa bởi hai màu mực, trông giống cuộn len đen đỏ bị rối không ra hình dạng.
Nhưng nếu nhìn kỹ, có thể thấy cuộn len rối rắm đó là những vệt kẻ đậm bị kéo qua kéo lại để xóa bỏ dòng chữ đã được viết ra, từng dòng chữ nhỏ xíu được viết lung tung không theo hàng lối.
Những dòng chữ không thể đọc được trọn vẹn sau khi bị mực bút ngoáy tròn, hay là bị kéo mạnh thành những đường vằn vện.
Câu chuyện c...(dấu gạch xóa).
Hắn m...(dấu gạch xóa) chết.
Chị ấy mới (dấu gạch xóa)...g.
Di tích k...(dấu gạch xóa).
Sức mạnh (dấu gạch xóa)...aul.
Năm linh...(dấu gạch xóa) sẽ...(dấu gạch xóa).
Tất cả (dấu gạch xóa)...tại Y, do hắn mà...(dấu gạch xóa).
Khan chỉ nhớ được nhiêu đó, và thú thực, những thông tin rời rạc này cũng không giúp ít hắn được bao nhiêu.
Chỉ có một số từ khóa mà hắn biết mình cần phải lưu tâm.
Chết, chắc là liên quan đến cái chết của hắn trong cốt truyện? Chị ấy, là đang nói đến An sao? Di tích, không rõ.
Năm linh, có lẽ là đang nói đến năm linh hồn sơ khai.
Aul, có thể là Saul và sức mạnh của cậu ta.
Y, đây là tên hay đại từ nhân xưng?
Có rất nhiều giả thuyết đang bùng nổ trong đầu Khan.
Nhưng tất cả cũng chỉ là giả thuyết.
Khan quyết định tạm gác lại, mau chóng giải quyết vấn đề trước mắt mới là ưu tiên hàng đầu.
"Benjamin si mê Lauriel.
Benjamin là ma cà rồng.
Thú nhân.
Nô lệ.
Máu.
Quả trứng Tiếng Than Thở Cuối Cùng.
Dion.
Ký ức.
Cây Ước Nguyện.
Con mắt thứ ba.
Lời nguyền.
Mã morse."
Khan lầm bầm các từ khóa, chỉ có mình hắn hiểu mình đang làm gì, còn lại đều có vẻ mặt rơi vào trạng thái như gặp phải sương mù.
"Ibrahim, máu của vật chủ bị cấy quả trứng đó sẽ như thế nào? Đủ để quyến rũ Ác ma không?"
Ibrahim trầm ngâm một lúc rồi đáp.
"Những quả trứng Ác ma được luyện chế bởi Ma Thần cực kỳ quý hiếm, tài liệu và thông tin về chúng cũng ít ỏi không kém nên khó mà có câu trả lời thỏa đáng nào.
Nhưng ông già này hiểu sự băn khoăn của ngài rồi.
Nếu ma cà rồng "si mê" máu của vật chủ bị cấy trứng, thì có thể hiểu lý do Benjamin nghe lời Lauriel như vậy."
"Tiểu thần Commutalio..." Khan ngẩng đầu lên hỏi Saul.
"Cậu chưa từng nghe qua tên của Tiểu thần này đúng không?"
Saul chau mày ra chiều suy nghĩ, cuối cùng cậu ta chốt lại bằng một cái lắc đầu.
Thấy vậy, Khan không biết mình nên an tâm hay là lo lắng.
Chính hắn cũng chẳng nhớ tên của vị Tiểu thần này có xuất hiện trong Huyền Thoại Tái Sinh, mà khả năng cao là không.
Đúng lúc hắn đang cố gắng vận dụng tế bào não của mình để suy nghĩ thì cửa phòng chợt bật mở.
Nếu là người trong dinh thự là sẽ biết phải phép mà gõ cửa rồi.
Khan ngẩng đầu, tâm trí lập tức lơ đễnh bởi sự xuất hiện của Walsh.
Vẫn trong hình dạng sư tử to lớn, trên lưng hắn bây giờ còn đang cưỡi Kelcey trong trạng thái èo uột, có vẻ không ổn lắm.
Nhưng gây bất ngờ hơn là sự xuất hiện của Eros bên cạnh.
"Thật vinh hạnh được gặp ngài, thưa Hầu tước." Eros khom người, chiếu theo quy tắc mà cúi chào.
"Tôi đến đây chỉ đưa ngài một vật theo yêu cầu của Chủ hội chúng tôi thôi ạ, mong ngài không phiền."
Chủ hội gửi cho hắn cái gì sao? Từ lần trò chuyện trước, Khan có thể thấy Chủ hội Bồ Câu Mỏ Xanh không phải phe đối địch với mình.
Mà còn nhờ mối quan hệ thân thiết không rõ với Kahan mà dường như hắn cũng được hưởng thụ một số đặc quyền mà khách bình thường của hội thông tin sẽ không có được.
Trong một thoáng, Khan phân vân không biết có nên nhận lấy vật chưa rõ là gì mà Eros mới vừa đề cập hay không.
Lúc này, Kelcey có chút chật vật nhảy xuống khỏi lưng Walsh, trông mặt mày của anh ta tái mét, đầu tóc bù xù, có vẻ đã được Walsh trọng đãi cho một vé trải nghiệm cảm giác vượt tốc độ cao là thế nào.
Đồng thời, Lai im không tiếng động quay trở lại.
Con sói ở phía sau hằn học chen lên phía trước.
Nhìn thấy bộ dạng khó coi của Kelcey.
Lai khịt mũi một cái, hóa trở lại thành người, chỉ để nói được lời mỉa mai.
"Yếu ớt thế." Lai châm chọc, rồi quay ngoắt thái độ khi nhìn thấy Khan đằng xa.
Gã toan chạy lại và báo cáo cho chủ nhân những gì mình tìm hiểu được, nhưng gã sơ ý đụng trúng phải Kelcey.
Và bi kịch bắt đầu.
Cả người Kelcey run rẩy khi Lai sượt ngang vai mình, anh lảo đảo cả người rồi loạng choạng ngã về phía Lai.
Theo quán tính, Kelcey nắm lấy thứ gì gần nhất để làm điểm tựa.
May mắn sao, điểm tựa đó là Lai.
Gã tộc Sói bị kéo giật lại khá bất mãn, miệng hé ra định than phiền gì đó nhưng chữ nghĩa còn chưa kịp tuôn ra thì...
"Khoan, tôi...!Ọe!!!"
Kelcey đã cố gắng nói gì đó nhưng không kịp rồi.
Ngay sau khi nhận ra tình hình không ổn, Walsh lập tức nhảy ra xa; ngay cả Eros cũng im lặng di chuyển.
Trong khi đó, Khan biết khoảng cách hiện tại của mình vô cùng an toàn, chắc chắn sẽ không bị ảnh hưởng gì cả, nhưng cả hắn cũng không thể ngăn chân mình cựa quậy, lùi vài bước.
Đến cặp sinh đôi cũng bắt chước theo hắn.
Nhưng ở bên phía Saul, cậu chỉ nhăn nhó mặt mày chứ không có động thái gì khác, còn Ibrahim thì than thở một cách giả dối.
"Người hầu sẽ mệt mỏi lắm đây."
Chẳng ai thông cảm cho Lai, kẻ xui xẻo phải hứng lấy bãi nôn của Kelcey.
"Tôi tính nói...!mình sắp nôn." Mặt mày Kelcey xanh xao vô cùng, anh dùng tay áo lau miệng, nói bằng hơi.
"Mà không kịp rồi...!Xin lỗi cậu rất nhiều."
Lai vẫn còn bị sốc trước tình hình vừa rồi, chưa kịp phản ứng gì chứ đừng nói đến với việc phản hồi với lời tạ lỗi của Kelcey.
Nhưng mà ai cũng có thể chắc chắn một điều, đợi đến khi Lai tỉnh táo lại, Kelcey chắc chắn sẽ tiêu đời..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...