Khan đã có thể đi lại bình thường, xương trong người cũng lành lặn lại rồi. Thuật trị liệu của pháp sư có thể làm được đến nước này có thể xem là tài giỏi. Nhưng mà Alessandro không thể làm gì với lời nguyền trong người hắn được. Đó là một tin kém vui nhất trong ngày.
“Nỗi Buồn Lạnh Lẽo, đó là tên của lời nguyền.” Alessandro lãnh đạm giải thích. “Lời nguyền này khiến người bị yểm phải chịu cơn đau thấu xương và cảm giác lạnh lẽo như ngâm mình trong hầm băng suốt năm giờ đồng hồ mỗi ngày, nhất là vào ngày trăng tròn, cảm giác lạnh lẽo và cơn đau sẽ kéo dài ra gấp hai lần. Da dẻ người bị yểm sẽ dần nứt toác, máu đông lại trong cơ thể, nội tạng cũng dần bị đông lạnh, cho đến khi trái tim đông cứng. Đây không phải là một lời nguyền quá nguy hiểm về hệ quả, ít ra thì độ tra tấn của nó chỉ nằm ở mức tầm trung trong danh sách xếp hạng lời nguyền. Nhưng nó rắc rối ở chỗ là không ai có thể giải lời nguyền ngoài kẻ hạ lời nguyền, hoặc là giết chết kẻ đó.”
Mức độ tra tấn thế này mà chỉ ở tầm trung ư? Khan không biết mình có nên cảm thấy may mắn không nữa. Song, cũng nhờ thông tin của Alessandro đã cung cấp cho mà hắn có thể hiểu tại sao Kahan lại giúp hắn gánh lấy cơn đau thay vì hóa giải lời nguyền bằng khả năng của nó.
Hóa ra là vì giới hạn của lời nguyền.
Khan thở ra một hơi đầy khói trắng. Hắn và Kahan phải chịu đựng thêm vài giờ đồng hồ nữa thì mới qua cơn đau lạnh giá này.
“Tôi quên chưa hỏi, sao cậu lại ở đây?”
Alessandro chau mày, cậu ta tức khí trả lời. “Âu khi ra khỏi buổi đấu giá, tôi bị đánh lén. Giờ Irwin ở đâu tôi cũng chẳng biết. Chết tiệt, buổi đấu giá này có vấn đề!”
Khan cũng nghĩ vậy. Chuyện hắn giữ tinh chất khởi nguyên chỉ là một phần sự việc thôi. Nhưng mà buổi đấu giá của Hội Nửa Đêm rất nổi danh, chẳng có lời đồn nào xấu cả mà? À không, nếu như danh tiếng sạch sẽ hoàn toàn thì mới có vấn đề.
Có quá nhiều chuyện cần phải giải quyết…
Khan đi tới trước mặt Homer, ngồi xuống trước mặt gã, chỉnh lại cà vạt đã bị rách một mảng của gã. Chắc là do động tác Ibrahim móc tim gã gây ra. “Guen… À không, Dion đang ở đâu?”
Đầu tiên là giải quyết lời nguyền này đã. Mà muốn giải quyết lời nguyền trên người hắn thì phải tìm kẻ hạ lời nguyền, không phải sao?
“Tôi… tôi hiểu ý ngài… nhưng mà Dion không phải kẻ hạ lời nguyền ạ.”
Homer ôm lấy bên ngực vừa bị móc tim của mình, chỗ đó nổi lên những vết sẹo lồi xấu xí, trông màu sắc thì chẳng khác gì miếng gỗ mục. Gã ta như đang tìm cảm giác tim đập, sợ rằng thứ ở trong lồng ngực mình chỉ là đá, là đất sét, là cái gì đó khác. Gã đã đi đến bước đường này rồi, mọi sự kiêu ngạo và đắc ý trên khuôn mặt đều vụn vỡ. Chỉ còn lại vẻ mặt nịnh nọt đón ý, gã đang tỏ ra mình hữu dụng để kéo dài cái mệnh tàn của bản thân.
Gã vừa cho rằng Khan là con kiến dưới chân mình, chỉ cần giẫm nhẹ một cái là chết. Và giờ, gã chính là con kiến đó.
“Tôi biết kẻ hạ lời nguyền! Dion chỉ là vật chuyển giao thôi, hắn ta không thể nào hạ lời nguyền được. Sao tên rác rưởi đó có thể chứ?” Homer vội vàng dâng lên thông tin mới, nhưng vẫn không nói hết.
“Nói cho rõ.” Khan nhạt giọng cảnh cáo.
“Dạ dạ, tôi sẽ nói! Ngài chắc đã biết, Dion không có cánh phải không ạ?” Homer cười, nụ cười đó có chút méo mó. Trông vừa hả hê vừa đau đớn. Hai luồng cảm xúc trái ngược đâm về hai ngả đường.
Nếu tên Ác ma nào cũng giống như Homer thì hắn sẽ loại những khu vực có chủng tộc Ác ma cai trị ra khỏi địa điểm nghỉ dưỡng trong tương lai của mình. Phải rồi, nghỉ dưỡng. Hắn trải qua quá nhiều chuyện ngoài khả năng của mình rồi. Lần này trở về lãnh địa, hắn phải dành thời gian nghỉ ngơi thật tốt mới được.
“Biết rồi. Không có cánh thì sao?” Khan rất muốn kêu Ibrahim tra tấn cho tên này ngoan ngoãn chút. Sao cứ thích chơi trò mập mờ với hắn vậy?
“Dạ?” Homer ngạc nhiên, chưa kịp phản ứng.
“Ác ma mất đi cánh hoặc sừng của mình sẽ thứ thành vô dụng. Giống như con người không có ma lực thì trở thành kẻ vô năng.” Alessandro quạu quọ nói. “Kiến thức cơ bản đó, ngươi không biết sao Bá tước?”
“À… ta quên mất.” Khan đơn giản đáp lại, không quan tâm câu nói kháy của Alessandro.
Có quá nhiều thứ để nhớ và lưu tâm nên một số thường thức của thế giới này hắn cũng quên béng.
“Tốt nhất là ngươi nên ăn nói lễ phép với chủ nhân của ta đi, cà tím à. Nếu không là ta nhai đầu ngươi đó.” Lai ở bên cạnh hắn hằm hè nói với tên pháp sư.
“Ngươi dám gọi tên là cà tím nữa coi, ta sống mái với ngươi một trận!” Alessandro vung cây quyền trượng. Dường như đang ỷ mình có vũ khí mà muốn làm càn đây mà.
Song, Alessandro vừa dứt lời thì cái bóng của hắn ta đột nhiên chồm dậy đánh bật quyền trượng ra khỏi tay hắn. Sau đó nó lại rút về vị trí cũ, yên ả như không có chuyện gì xảy ra.
Alessandro đen mặt nhìn quyền trượng bị hất văng rồi ngẩng phắt đầu lườm nguýt Ibrahim dữ dội. Nhưng hắn không hé môi nói một lời nào cả, cũng chịu ngoan ngoãn đứng im không quấy phá gì rồi.
“Chậc.” Lai rất không hài lòng khi Ibrahim ra mặt lại tốt hơn cả gã.
Bầu không khí nhốn nháo cuối cùng cũng thanh tịnh, Khan thầm biết ơn Ibrahim rồi tiếp tục hỏi vào vấn đề chính:
“Ta có quen biết gì với kẻ hạ lời nguyền đó không?”
Alessandro, Lai và Kelcey đang bất tỉnh nhân sự ở một bên dường như chẳng có vấn đề gì ở thân thể. Thế là chỉ có mình hắn bị hạ lời nguyền, mà tại sao chứ? Tại sao lại là hắn? Khan nhíu mày, có chút phiền chán.
“Dạ, không không… Tôi nghĩ vậy. Thật ra phong cách làm việc của ngài Bireley vốn dĩ rất khó đoán. Sau khi ngài Bireley biết ngài tiến vào vùng đất của chúng tôi là ngài ấy đã cho theo dõi ngài rồi ạ.”
Theo dõi mình sao? Vì cái gì? Khan xoa cằm suy nghĩ. Tuy hắn là Bá tước, nhưng lãnh địa lại không giàu có đến vậy. Danh tiếng thậm chí có thể nhận xét là hơi tệ. Chưa kể mục đích hắn rời lãnh địa để đến thành Jarrod đã bị che giấu bởi lý do muốn đi du lịch khuây khỏa, hắn không để lộ kế hoạch của mình cho ai ngoài những người thân tín.
Ở thành Jarrod đúng là hắn và tên Thành chủ có xung đột, nhưng sau đó cả thành cũng bị Kane xử lý cả rồi. Hay là… do hắn lành lặn tiến vào vùng đất này nên mới gây ra nghi ngờ?
Nếu suy nghĩ kỹ lại… xét theo lộ trình để đi qua Vùng đất Bạc đen thì hắn buộc phải tiến vào thành Jarrod để đi qua. Có lẽ bên phía Vùng đất Bạc Đen đã nắm được tình hình của hàng xóm rất sớm nên cũng cho người đi tra xét thực hư.
Có thể bên phía tộc Ác ma không tra được gì trên người hắn nhưng cũng có tâm lý cảnh giác. Dù sao thì cả thành đều rơi vào cửa tử nhưng chỉ có mỗi đoàn của hắn còn sống nhăn răng, không khiến người khác phải nghi ngờ mới là lạ. Huống chi còn có Dion.
Dion vốn dĩ đã là người của vùng đất này rồi.
Ban đầu hắn vẫn che giấu Dion rất kỹ bởi phép che mắt của Ibrahim, nhưng sau khi Dion dùng tinh chất khởi nguyên khôi ký ức và biến mất, cũng xem như đây là một biến số có lợi cho phía bên Ác ma.
Giờ hắn không chắc, đám Ác ma nắm được bao nhiêu về hắn.
Cả tên này nữa… Khan lạnh nhạt nhìn Homer đang cố gắng nịnh nọt mình, hắn không biểu lộ cảm xúc nào khiến cho Homer hoang mang.
“Ngươi còn biết gì về ta?”
“Dạ… Những thông tin cơ bản đều biết ạ. Chỉ là tôi không biết từ đâu ngài có được tinh chất khởi nguyên, hơn nữa bỗng dưng có một tên quản gia khá lợi hại ở bên cạnh…” Homer đánh ực ở cổ họng khi nhắc tới Ibrahim.
Ibrahim chỉ khép hờ mắt và mỉm cười đầy khiêm tốn. Trong lúc đó, Alessandro kinh ngạc khi biết được Khan là người sở hữu tinh chất khởi nguyên, đã vậy còn đem bán đấu giá. Nhưng hắn ta khôn ngoan giữ im lặng, không hỏi han hay chen lời vào nói gì cả.
“Bireley là ai?” Khan tiếp tục dò hỏi. Người này hắn cần phải biết.
“Lauriel Tristana Bireley, ngài ấy là Trưởng hội Nửa Đêm của chúng tôi ạ.” Homer thành thật khai báo.
“Cô ta rất giỏi về lời nguyền?”
“Ngài ấy là Bậc thầy ạ.”
Bậc thầy luôn à. Khó rồi đây. Những lĩnh vực mà được xưng danh Bậc thầy chứng tỏ người đó khả năng không thể xem thường.
“Tại sao hắn ở đây?” Khan hất cằm về phía Alessandro đang giận dỗi ở một bên. Tạm thời bỏ qua lý do hắn bị hạ lời nguyền, thì việc Alessandro cũng ở đây là một chi tiết đáng phải suy nghĩ. Tuy là hắn cũng đoán ra được phần nào. “Các ngươi không thành thật với kết quả đấu giá à?” Khan nói luôn.
Homer giật thột vì bị Khan nói trúng tim đen. Gã không nghĩ Khan sẽ đoán ra và nói thẳng như vậy.
“Nếu ta là người có được tinh chất khởi nguyên thì tên đó là người sở hữu Cây Ước Nguyện, và cả tinh chất khởi nguyên đã đấu giá được. Nếu ta nói không sai thì các ngươi sẽ nhắm tới những khách hàng mua vật phẩm quý để bắt họ về đây - nhà giam ma thuật. Nơi này sẽ che giấu được tung tích khỏi sự truy vết ma thuật của bên ngoài.”
Khan vân vê cằm, hơi nghiêng đầu khi hắn nói ra suy đoán của mình.
“Bắt cóc thành công rồi, các ngươi lấy lại vật phẩm đã bán cũng như trở thành những tên cướp vơ vét mọi thứ. Phải rồi, cả vé mời cũng chỉ là một phương pháp để khoanh vùng những người tham gia buổi đấu giá dựa theo số tiền vàng họ đã đóng. Nếu khách hàng mang theo người hầu là giới quý tộc hoặc thương nhân thượng lưu, đi một mình hoặc bạn đồng hành thì là kẻ lãng du hoặc các nhà sưu tầm. Thuật ngụy trang có lẽ cũng vô dụng nếu như Hội của các ngươi có thứ gì đó vô hiệu hóa.”
Miệng của Homer ngậm chặt, không nói câu nào. Mặt của gã cúi gằm có vẻ cam chịu. Song, Khan vẫn chưa hài lòng. Đó còn chưa phải là tất cả.
Alessandro có điều băn khoăn, hắn nói. “Xem cách thức thì có vẻ bọn chúng đã làm vụ này nhiều lần đến quen thói rồi. Cả khách sạn cũng cho nổ tung để bắt chúng ta thôi đấy. Nhưng mà… Vùng đất Bạc Đen có tự do vô lối thế nào thì cũng có luật lệ riêng của nó. Hội Nửa Đêm chỉ là một thương hội chuyên buôn bán đồ cấm thôi, sao chúng có thể đại diện cho luật lệ mà hành động lỗ mãng như thế này được?”
“Còn thiếu cái gì đó…” Khan trở nên đăm chiêu hơn, đúng lúc vuốt phần tóc mái rủ xuống vướng vào lông mi, Khan gặp ánh nhìn ngậm ý cười của Ibrahim. Đồng tử hắn lập tức giãn rộng bởi luồng cảm xúc khuấy động bên trong mình. “Suýt nữa là ta quên mất…”
Ibrahim nở nụ cười hài lòng khi thấy ánh mắt thông suốt của cậu chủ.
“Pháp sư này, ngươi biết sửa ký ức kẻ khác không?” Khan lên tiếng hỏi Alessandro, nhưng bên phái Homer lại có phản ứng bất ngờ như thể bản thân bị bắt thóp. Tuy rằng trong lúc này thì gã ta cũng chẳng khác gì cá nằm trên thớt.
“Ngươi không hề tôn trọng ta chút nào luôn nhỉ?” Alessandro nhíu mày, không có kiên nhẫn đáp. “Pháp sư đi theo đường lối chính thống, sao có thể sử dụng thứ tà thuật bị cấm đoán đó? Ta là pháp sư chứ không phải phù thủy!”
“Đúng rồi, phù thủy… chuyên sử dụng ma thuật đen và tà thuật, tài ba trong cả lĩnh vực lời nguyền. Nếu ả phù thủy đó là Bậc thầy thì chuyện Hội Nửa Đêm dắt mũi cái thị trấn nhỏ trong vùng đất rộng lớn này cũng không phải là điều bất khả.”
Alessandro giật mình, bấy giờ mới hiểu câu hỏi vừa rồi của Khan là gì. Chỉ là hắn ta muốn xác nhận lại suy đoán vững chãi của mình mà thôi.
Hội Nửa Đêm đứng ra mở buổi đấu giá, đồng thời cũng đứng ở sau màn thu hồi lại các vật phẩm đó để tuồn hàng đi nơi khác hoặc đợi thời cơ giúp chúng quay lại buổi đấu giá. Cách thức làm việc bẩn thỉu để gia tăng tài sản của mình.
“Chuyện đó thật hoang đường… ạ.” Homer cười gượng lên tiếng. “Cho dù là Bậc thầy đi chăng nữa thì cũng rất khó để dùng phép sửa ký cứ lên diện rộng ạ. Phù thủy Bậc thầy đi chăng nữa cũng đâu thể đi gặp từng người để sử dụng phép sửa ký ức đâu ạ?”
“Hắn nói đúng. Khách sạn đã nổ tung, đây là chuyện lớn nên sẽ thu hút nhiều tai mắt. Chúng sửa ký ức cho tất cả bằng cách quái nào chứ? Mà làm sao để có thể tự do sửa ký ức được khi đối tượng sẽ biết ngươi chuẩn bị làm phép?” Cho dù không muốn nhưng Alessandro vẫn phải đồng ý với tên Homer kia.
“Chúng là Hội Nửa Đêm mà, nên chắc sẽ ra tay vào lúc nửa đêm rồi.”
Alessandro là thiên tài, và hắn không phụ với danh hiệu đó chút nào cả. Tuy là Khan không nói rõ ra, nhưng hắn lập tức hiểu ý của Khan là gì.
“Phải rồi, nửa đêm… ai cũng đi ngủ cả.” Alessandro thừ người ra lẩm bẩm. “Khi cả thị trấn này đều đi ngủ thì sẽ dễ dàng trong việc sửa ký ức vì tiềm thức của họ đều đang nghỉ ngơi. Với một số kẻ không ngủ thì khiến cho họ ngủ là được. Dù sao thì Hội Nửa Đêm cũng chẳng thiếu tay chân.” Alessandro thấu suốt được sự tình, nhưng hắn biết để suy ra được như thế này cũng không phải do hắn thông minh.
Alessandro thận trọng nhìn Khan. Thêm một lần nữa, hắn ta lại khiến mình phải dè chừng và nhìn lại với một ánh mắt khác. Tại sao chẳng có tin đồn gì về kẻ này? Với năng lực của hắn ta, tên của hắn có đặt ở trên miệng của các quý tộc ở thủ đô cũng không phải chuyện gì lạ. Nhưng mà Alessandro lại chưa từng nghe đến cái tên Khan Evangeline bao giờ, kể cả chức tước của hắn sở hữu cũng như chìm nghỉm trong giới thượng lưu ở trung tâm vậy.
Song, không để Alessandro có thời gian suy xét thấu đáo. Cả phòng giam lập tức bị tràn bởi tiếng thét ầm vang nhức nhối. Homer quỳ gục trên sàn dơ bẩn quằn quại, gã ôm lấy ngực trái của mình và thống khổ gào lên. Tiếng hét xé cổ họng như làm rách toạc không gian khiến Kelcey cũng phải bật người tỉnh dậy. Lai có thính giác hơn người bị làm cho rung động màng nhĩ, tai muốn ù đi.
“Á á á á… Khực… Á á a a… Đau… A a a… Làm ơn…”
Ibrahim bình thản nhìn bàn tay trống không của mình, năm ngón tay hơi quặp lại như nắm thứ gì đó trong không khí, nhưng rõ ràng là lòng bàn tay của ông trống không.
“Xin thứ lỗi cho tôi vì đã làm ồn tới cậu chủ, tại tên này chẳng ngoan chút nào nên tôi dạy dỗ chút thôi.”
Khan gật đầu, chẳng có ý kiến gì. Chưa chết là được thôi. Tên này vẫn còn giá trị lợi dụng. Hơn nữa hắn cũng không muốn gã ta phải chết dễ dàng như thế.
Khan quay qua hỏi tên hắc Tinh linh đang cố gắng giảm thiểu độ tồn tại của mình. Cậu ta nghĩ mình đã đi lãng quên cho đến khi Khan lên tiếng.
“Ngươi, nói ta nghe. Cái thứ thuốc hắn đưa ta uống hồi nãy là gì?”
Hắc Tinh linh giật nảy mình, cậu ta quỳ sụp xuống và đập mạnh đầu trên sàn, cậu ta trả lời hắn trong tư thế hèn mọn không còn chút tự trọng. Trông cậu ta gầy như que củi, treo lên khung người một bộ quần áo rộng thùng thình không đúng kích cỡ khiến cậu ta trông nhỏ bé và yếu ớt hơn rất nhiều.
“Thưa, thưa ngài… Đó thuốc ức chế lời nguyền trong một khoảng thời gian ngắn.”
Vậy ra đó là thuốc thật. Khan không hề cảm thấy tiếc nuối khi mình đã không uống nó.
Ibrahim không đợi Khan lên tiếng, ông ta dừng lại việc tra tấn Homer và đi đến lục lọi trên người gã. Lát sau, Ibrahim lấy trên ngực áo Homer ra một chiếc khuy cài đính viên ngọc màu xanh. Ông ta bảo đâu là đạo cụ không gian của Homer. Viên ngọc này là đá ma thuật đã qua tạo tác, nó có không gian ở bên trong. Người sử dụng chỉ cần niệm phép đóng mở không gian để lấy vật mình muốn lấy.
Khan biết thứ đồ tiện dụng này, Saul cũng có và nhờ nó mà hắn mới có thể gửi gắm đống đá đốm đen đó cho nhân vật chính. Nhưng hắn không thể nào sử dụng được vì trước đó bản thân chẳng có ma lực.
Lấy được đạo cụ rồi, Ibrahim tiếp tục cạy miệng hỏi Homer câu niệm chú, vì mỗi vật không gian sẽ tùy vào người sử dụng mà quyết định câu thần chú sử dụng. Tính bảo mật rất cao tương tự với giá tiền chẳng hề thấp.
Homer ngoan ngoãn khai tất, gã không còn sức để chiêu trò nữa.
“Ngay từ đầu cứ lấy đạo cụ của hắn là xong mà.” Alessandro lầm bầm khi thấy Ibrahim bây giờ mới ra tay trấn lột.
“Đạo cụ của hắn ta có chứa ma thuật che giấu, oắt con à. Trước đó hắn dùng một lần nhưng ta không để ý nên không biết thứ nào mới là đạo cụ không gian của hắn, lần thứ hai hắn lấy quyền trượng cho ngươi thì ta đã biết thứ mình cần lấy đi là gì. Còn ngươi, thì biết cái gì?” Ibrahim thế mà cũng kiên nhẫn giải thích cho Alessandro nghe, đồng thời cũng ẩn ý nói Alessandro ngu ngốc không nhận ra gì cả.
Mặt mày Alessandro sa sầm, đúng là hắn không nhận ra trên người Homer giấu chính xác đạo cụ không gian nào. Nhưng đó không phải là chuyện nhìn bằng mắt là ra được.
Mặc kệ tên oắt pháp sư, Ibrahim tìm trong không gian vật cần tìm. Đưa cho Khan chai thuốc ức chế lời nguyền, sau đó ông ta tìm tòi khám phá những thứ đồ ở bên trong.
“Thảo nào hắn dùng thêm lớp ma thuật che giấu. Trong đây nhiều thứ tốt đấy.”
“Không có thứ nào ở buổi đấu giá hôm nay à?” Khan hỏi.
“Không có. Chắc là không tới tay hắn ta rồi.”
“Thế nên hắn ta mới đích thân xuống đây hỏi ta bằng được tinh chất khởi nguyên được giấu ở đâu nhỉ?”
Khan liếc mắt nhìn Homer chật vật nằm dưới đất. Khan lạnh nhạt hỏi gã:
“Ngươi thử nói xem, ngươi có gì hữu dụng?”
Gã đã nằm gục trên sàn nhà, cả người chịu đau đớn chỉ muốn ngất đi nhưng nhịp đập thình thịch trong lồng ngực lại trở nên ồn ào quá mức, cả cảm giác nhức nhói khiến hắn không dễ dàng bất tỉnh.
Nghe câu hỏi của tên Bá tước, Homer muốn ngẩng đầu nịnh nọt trả lời hắn thì hắn ta lại nói:
“Thách thức ta lần nữa xem, ta sẽ móc hai con mắt của ngươi xuống.”
Homer khựng lại, những lời định nói chợt kẹt cứng trong cổ họng. Gã nghi ngờ ngước nhìn kẻ sẽ định đoạt số phận của mình. Lúc này, hắn ta đang nhoẻn miệng cười hết sức hiền lành, trông vô hại làm sao và có phần tao nhã. Giọng điệu của hắn cũng mang cảm giác ôn hòa trái ngược với khung cảnh tăm tối hiện tại.
“Yên tâm, ta sẽ không để ngươi chết nhanh như vậy đâu.”
Đây là lần đầu tiên, Homer có cảm giác mình nên chọn cái chết.
*
Chương sau nhân vật chính lên sàn, có drama gì khum thì tui hem biết gì đâu à.
Arc này tạm thời chưa có ai die, nhưng arc này cũng chỉ là một arc nhỏ để liên kết với các sự kiện lớn về sau nên là... Cứ chuẩn bị tinh thần~
Chương này mình viết vội chưa xem lại kỹ, có gì sai sót bạn cứ nhắc mình cũng như mong bạn sẽ thông cảm ạ. TT
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...