Hai tên cai ngục đang chấp hành nhiệm vụ không hề hay biết đội trưởng của mình đã bị một tên con người mà mình xem thường cho ăn hành. Chúng vẫn tự tin canh chừng ngục thất cho đến khi Ibrahim xuất hiện và hạ gục chúng trong nháy mắt.
Lần này thì Ibrahim thật sự hành động một cách khiêm tốn như đã hứa, cho nên chẳng có cái lỗ nào trên tường nữa, làm Khan được một phen hiếm hoi nhẹ lòng. Khan lấy chìa khóa từ hai tên cai ngục đã bất tỉnh nhân sự, rồi tiến thẳng tới cửa nhà giam và mở khóa. Dưới cái nhìn ngạc nhiên của đoàn hộ tống, Khan mỉm cười lên tiếng.
"Bây giờ mới là cuộc bỏ trốn thật sự."
Khan không đưa đoàn hộ tống trở lên mà chỉ bảo họ ra ngoài rồi đứng đó rồi bảo Ibrahim sử dụng lên họ một chút ma thuật ẩn thân, ma thuật chỉ kéo dài được một thời gian ngắn nhưng với Khan vậy cũng đủ rồi. Trong khi đoàn hộ tống còn đang thắc mắc tại sao Khan còn không mau đưa họ chạy ngay đi thì hắn đã ra hiệu cho Ibrahim hành động.
Nhận được tín hiệu đã bàn với nhau trước từ Khan, lão già đó còn ra chiều hết cách với Khan rồi mới chịu nhấc gót giày, tiến sâu vào hầm ngục.
Khan về vị trí và đứng cùng với đoàn hộ tống, nép sát vào tường gần cửa ngục thay vì chạy thẳng lên lối cầu thang thoát hiểm. Khan giơ tay ra hiệu im lặng cho đoàn hộ tống trước khi có câu hỏi nào thốt lên.
May mắn là đoàn hộ tống rất nghe lời, cho dù có một bầu trời thắc mắc trên mặt họ, nhưng họ vẫn ngậm chặt miệng giữ im lặng theo Khan yêu cầu.
Một lát sau, bỗng dưng mặt đất rung chuyển, cả căn hầm như rơi vào cơn rung chấn nào đó. Đoàn hộ tống hốt hoảng, họ không biết chuyện gì xảy ra thì bắt gặp điệu cười đắc thắng của Khan. Sau đó, từ trong bóng tối sâu hun hút của hầm ngục xuất hiện vài bóng hình. Đoàn hộ tống trố mắt ra nhìn khi thấy những bóng hình đó nhiều hơn, và dần rõ ràng hơn.
"Gràoooo!!!"
"Hú ú ú, ta được tự do rồi!"
"Mặt trời ơi, em tới đâyyy!"
"Khốn kiếp, ta ở dưới này lâu quá rồi!"
Đó là Thú nhân.
Chính xác là có rất nhiều Thú nhân.
Chúng chạy gào thét đầy vui mừng, tất cả đều hóa thành hình thái thú hoang mà chạy theo lối ra khỏi hầm ngục. Cứ như một đoàn bò tót vừa chạy ngang.
Song, đây rõ ràng là một đoàn tù nhân của Thú nhân vừa được thả rông.
Khi một tên tù nhân cuối cùng chạy biến, Khan mới thở phào một hơi vì tình hình vẫn còn nằm trong vòng kiểm soát.
"Được rồi, giờ thì tới chúng ta chạy thoát nào. Nhân dịp phép ẩn thân còn hiệu lực thì mau rút tới bãi săn, cứ tiến thẳng về đồi Lặng Thinh, được chứ?"
"Đ-đồi Lặng Thinh... sao cậu chủ?"
"Ừ, không có nhầm đâu nên đừng có mà đi sai đường, ta chẳng tìm lại ai đâu nhé."
Khan không quan tâm vẻ mặt hoang mang của bọn họ mà đưa ra câu trả lời chắc nịch. Bây giờ cũng có phải lúc tâm tình đâu mà giải thích được rõ mọi chuyện, dù sao thì đường chính chắc chắn cũng sẽ bị chặn thôi nên chẳng còn đường nào khác ngoài Đồi Lặng Thinh cả.
"Vâng, chúng tôi hiểu rồi ạ."
Khan gật gù rồi ra hiệu cho họ đi trước, còn mình thì ở lại đợi Ibrahim.
Sau khi đoàn hộ tống theo sau đám tù nhân rời đi, Khan đứng dựa tường đợi thêm một lúc, cũng chẳng mất quá nhiều thời gian, Khan đã thấy Ibrahim bước ra từ bóng tối. Trên môi nở một nụ cười đầy ẩn ý, ông ta nói:
"Cậu chủ đoán đúng rồi. Sâu bên dưới hầm ngục này có thêm một tầng nữa, và chúng đều là... quái vật."
"Vẫn làm theo kế hoạch?" Khan hỏi.
"Tôi làm sao dám trái lệnh cậu chủ."
Ibrahim vừa dứt lời là Khan đã cảm nhận được sự rúng động của mặt đất, cả hầm ngục như đang run rẩy và tình trạng ngày càng rõ ràng hơn. Sau đó, Khan nghe được những tiếng gầm gừ gào thét, nó không có vẻ gì là vui sướng như đám tù nhân vừa trốn thoát khi nãy. Đó là âm thanh chứa đầy cuồng nộ, đau khổ, nghe vào tai có thể cảm nhận nỗi thống thiết và căm hờn trong đấy.
"Cậu chủ, xin thất lễ nhưng mà chúng ta không thể chạy bằng chân nữa rồi."
Khan cũng đoán được, tình hình này mà dùng chân thì thể nào hắn cũng bị giẫm chết tươi, nếu để Ibrahim bảo vệ hắn thì kẻ chết tươi ngược lại làm đám thú nhân điên cuồng kia. Nhưng Khan không có ý định cho chúng chết bây giờ.
"Cậu chủ thấy tư thế bồng công chúa thế nào?"
Khan lập tức trả lời, "Thà chết còn hơn. Ông dẹp cái suy nghĩ đó đi."
Tuy rằng biết Khan sẽ không đồng ý, nhưng đối mặt trực tiếp với sự thật không khỏi khiến Ibrahim buông một hơi thở dài đầy tiếc nuối.
"Tư thế bồng công chúa là an toàn nhất cho cậu mà."
Lần này thì Khan hoàn toàn giả điếc.
*
Cũng trong thời điểm đó, trước khi đoàn hộ tống được Khan và Ibrahim giải cứu thành công. Saul cùng Kelcey bí mật đi về quán trọ Hai Chị Em, cả hai thuần thục tránh đi tai mắt của toán lính canh tộc Sư Tử, rồi xâm nhập vào bên trong, đi lên thẳng tầng phòng trên cùng của quán trọ, nơi mà em gái của Eulalia đang ở.
"Chúng ta cũng nên có một con tin để đảm bảo an toàn cho bản thân. Cho nên phải chắc chắn bắt được em gái của cô ta."
"Eulalia sẽ vì em gái mình mà phản bội lại Thành chủ sao?"
"Sẽ, không ai quan trọng bằng em gái của cô ta cả. Lúc này chắc cô ta cũng không nghĩ mình sẽ bị chĩa mùi dùi vào đâu, nhưng mà hai người cứ cẩn thận là trên hết."
Làm sao mà Khan biết được em gái của Eulalia rất quan trọng, hay là có thể trở thành con bài lật lại ván cờ này? Tuy rằng cậu có nghĩ tới khả năng anh trai mình là nhà tiên tri, nhưng Khan chưa từng thừa nhận, thậm chí là cố ý để cho người ta nghĩ như thế để giấu giếm một sự thật khác.
"Khan... Không thể nào là nhà... được." Saul lẩm bẩm trong miệng.
"Bị cô nào câu mất hồn rồi à?"
Saul khựng lại khi nghe Kelcey ngả ngớn hỏi mình. Không, giọng điệu này thì không phải của Kelcey được. Saul quay đầu nhìn Kelcey đang đi bên cạnh. Trên gương mặt bình thường là nụ cười châm chọc, và đôi mắt cong cong theo đường cung của đôi môi. Không phải Kelcey rồi, là Kelcey sẽ không cười hớn hở như thế này đâu. Cũng chẳng phải kẻ thích mỉa mai châm biếm người khác.
"Aloin." Saul lập tức thốt ra một cái tên.
"Chậc, đoán ra nhanh thế. Chẳng vui chút nào." Aloin bĩu môi.
"Dạo này tần suất cậu xuất hiện hơi nhiều." Saul liếc mắt nói.
"Vì có một số chuyện quan trọng cần tôi phải ra mặt giải quyết chứ sao? Kelcey chẳng thể làm gì nếu không có tôi đâu à nha." Aloin nhún vai nói bằng giọng điệu vô cùng tự đắc.
"Kelcey nghe được hết đấy." Saul bình thản nhắc nhở.
"Ừ nhỉ..." Vai chùng xuống, Aloin nở nụ cười gượng. Bay biến mất vẻ tự tin vừa rồi.
Khi cả hai đứng trước cửa phòng Eugenia theo lời Ibrahim chỉ điểm, Saul không vội mở cửa mà quay sang nói với Aloin.
"Khi cậu chữa trị cho Khan... cậu đã biết cái gì đó phải không?"
Aloin lắc đầu, vẻ mặt điềm nhiêm đáp. "Biết gì đâu. Cậu đang nói gì vậy Saul?"
Aloin chẳng để lộ sơ suất nào cả. Nhưng bằng trực giác sống hai đời, Saul biết Aloin chắc chắn đang giấu giếm điều gì đó, về Khan. Có vẻ như, anh trai cậu bây giờ luôn mang lại những điều bất ngờ không thể nào đoán được.
"Làm nhiệm vụ vậy, tôi sẽ tra hỏi cậu sau."
"Ặc, tra hỏi luôn à..."
Mặc kệ Aloin làm ra vẻ mặt sợ hãi quá trớn, Saul lập tức phá cánh cửa bằng bạo lực. Thật ra thì có thể dùng ma thuật để giải quyết trong thầm lặng, nhưng trong phút chốc cậu lại quên mất mà sử dụng chân mình trước tiên. Nói sao thì, ở đời trước cậu cũng ít khi phá hoại trong thầm lặng lắm.
Cánh cửa đổ rầm xuống, vụn gỗ và bụi mịn rơi vãi xung quanh. Trong phòng chỉ có một mình Eugenia như đã điều tra từ trước, cô chị Eulalia thì vẫn đang ở bên cạnh Thành chủ chưa trở về. Cô ta đang ngồi thừ người ở trước cửa sổ, nghe thấy tiếng động lớn như thế mà đầu chẳng thèm quay lại lấy một cái, cứ như cô ta bị điếc rồi vậy.
"Giờ phải làm sao?" Aloin hất cằm hỏi Saul.
"Bắt về." Saul nhíu mày đáp, chẳng hiểu thế nào mà Aloin lại đi hỏi cậu một câu thừa thãi như thế.
"Ừ thì bắt về là đúng, nhưng người bình thường còn đỡ. Chứ cô ta có phải người bình thường đâu." Aloin thở dài, chỉ tay về một hướng. "Cô ta là nửa người nửa nhện đó. Cân nặng gấp đôi một người phụ nữ bình thường đấy. Xin lỗi nhưng tôi không phụ trách việc khuân vác đâu nha!"
"Vậy tôi đưa cậu theo làm gì?"
"Để trưng thôi cũng được, tôi không phật lòng đâu."
"Vậy tôi sẽ khuân cô ta đi, cậu thì bọc hậu."
"Tuyệt vời!"
Chẳng có nghĩa lý gì khi ở đây cãi nhau với Aloin, hắn ta đã không muốn làm thì trời có sập cũng chẳng kéo được một ngón tay của anh ta nhích lên miếng nào. Nếu là Kelcey thì may ra còn thuyết phục được. À không... Nếu là Khan thì anh ấy có lẽ sẽ "thuyết phục" được Aloin không chừng. Bằng cách nào thì cậu chẳng dám nghĩ.
Từ đầu đến chí cuối, cậu và Aloin đã lên tiếng trao đổi với nhau công khai mà chẳng hề nghĩ đến việc giảm âm lượng, thế mà Eugenia vẫn không thèm cựa quậy lấy một li hay để ý đến họ. Cô ta đưa mắt hướng ra ngoài cửa sổ như đang trông đợi thứ gì đó sẽ xuất hiện. Nhưng ở bên ngoài chẳng có gì ngoài màn đêm.
Dù sao thì, Saul cũng biết Eugenia bị bệnh nên chắc chắn sẽ không có phản ứng giống như người bình thường. Song, nhiệm vụ của cậu thì vẫn cần phải hoàn thành. Sống qua một đời, đã lâu lắm rồi cậu mới tuân theo ai đó làm nhiệm vụ. Từ ngày trở thành Anh hùng ở kiếp trước. Cậu luôn là người ra lệnh và đưa ra chiến lược, cậu làm nhiệm vụ với tư cách là người đứng đầu chứ không phải kẻ tuân theo.
Vậy mà hiện tại đây, cứ như cậu đã trở thành tay sai dưới trướng người anh trai tưởng chừng sẽ không bao giờ hòa hợp nổi.
Gác những suy nghĩ vẩn vơ đó đi, Saul đang đến gần Eugenia với dự định đánh ngất cô ta, thì bỗng dưng cậu nghe thấy giọng của cô ta lầm bầm. Mới đầu chỉ là những âm tiết lí nhí bị nuốt vào trong, song khi cậu đến gần hơn. Âm thanh từ miệng cô ta tuôn ra thành hình thành dạng, lọt vào tai Saul có chút rời rạc nhưng không sót lấy một từ nào.
"T-tôi... tôi là... Đứa con... thần linh..."
"Chính... chính tôi... là..."
"Đứa con... thần... linh..."
Cái gì? Sual không thể tin vào tai mình. Cũng trong khoảnh khắc đó, cậu nhớ tới lời Khan đã từng nói với Eulalia.
"Cô ta đã đứng trước mặt ta và nói ra thân phận của ta đó thôi. Mặc dù ta chưa biểu hiện gì cả."
Không. Không phải Eugenia nói ra thân phận của anh ấy. Mà là cô ta đang khẳng định thân phận của mình trong vô thức.
Vậy tại sao Eulalia vẫn tin rằng Khan là Đứa con Thần linh? Cứ tưởng do kế hoạch của Khan trót lọt không kẽ hở nên mới khiến Eulalia tin tưởng, nhưng dường như mọi chuyện không đi theo sắp đặt của Khan như họ đã tưởng.
"Này... Cô thật sự là Đứa con Thần linh sao?"
Saul đi tới đứng trước mặt Eugenia hỏi cho ra nhẽ. Song, cậu chợt nhận ra Eugenia có mùi gì đó rất lạ. Là mùi đặc trưng của chủng tộc Thú nhân sao?
"Tôi... là..." Eugenia chậm chạp đáp với thần sắc thẫn thờ vô hồn, đôi mắt không ánh sáng nhìn ra ngoài trời đêm. "Là tôi... Đứa con... Thần linh..."
Câu trả lời của cô ta khiến Saul lờ đi cái mùi kỳ lạ mình vừa ngửi được.
"Cô ta là Đứa con Thần linh?" Aloin nhíu mày. "Bị ngớ ngẩn thật rồi."
"Không hẳn. Eulalia từng bảo em gái cô ta từng được chọn là Đứa con Thần linh mà, nhưng vì lý do nào đó mà cô ta bị loại khỏi vị trí đó và thành ra như thế này..." Vẻ mặt Saul thâm trầm, cậu ta đã nhận ra được điều không đúng. Nhưng trong nhất thời, cậu không nắm bắt được điểm mấu chốt.
"Chúng ta nên di chuyển thì hơn." Aloin nhắc nhở. "Ở đây không phải chỗ để tâm tình thêm đâu."
Saul gật đầu đồng ý.
"Cậu nói đúng, chúng ta nên đi thôi."
Sau đó, Saul không chần chừ mà đánh ngất Eugenia. Cô ta lập tức nhắm mắt lại, cả người mềm nhũn bất tỉnh. Nhưng thay vì khuân vác thủ công một cách cồng kềnh như Aloin đã nghĩ. Saul dùng ma thuật không trọng lực lên người Eugenia rồi điều khiển ma lực khiến Eugenia lơ lửng bám theo sau lưng cậu.
Aloin trố mắt mà nhìn, sau đó hắn chậc một tiếng:
"Cậu được đấy."
Cũng ngay lúc đó, cả hai nghe được mấy đợt gầm lớn của dã thú tru tréo. Aloin và Kelcey nhìn nhau, sau đó cả hai nhanh chóng rút lui men theo đường trở về bãi săn.
Bọn họ đã hẹn nhau sẽ tụ họp tại Đồi Lặng Thinh.
Nếu như kế hoạch không có gì bất trắc thì họ sẽ thoát.
Còn không thì...
Saul kín đáo đưa mắt nhìn ra phía sau, Eugenia vẫn lơ lửng bám sát theo tốc độ của hắn, cô ta không hề có dấu hiệu nào sẽ tỉnh lại.
Có lẽ Khan đã dự liệu chuẩn xác rồi, cô ta rồi sẽ có ích.
* * *
Luôn dặn lòng viết nhanh lên cho dân tình còn có chương đọc, nhưng mà sắp viết đến đoạn cao trào nên bị rén á mọi người. Cứ sửa đi sửa lại rồi dò lại mấy chương cũ để kiểm tra mắt xích nên thành ra viết hơi chậm. Xin lỗi mọi người rất nhiều ạ! ><~
Vẫn mong comment của cả nhà rất nhiều. :3
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...