“Gọi anh tới làm gì?” Chu Thiên Kỳ tùy ý kéo ghế ra ngồi xuống bên cạnh bàn nhỏ, cắn ống hút, lộ ra biểu tình lơ là mà ở nhà khó lộ ra. Vốn là một dung mạo đẹp trai tuấn tú lại cảm giác được lộ ra một tia giảo hoạt cùng xấu xa.
Gần đây xảy ra nhiều chuyện khiến cho nét u sầu trên gương mặt cũng tản đi sạch.
“Em nhớ anh mà!” Đôi mắt Tiểu thụ ngây thơ mong chờ nhìn Chu Thiên Kỳ. Sau đó liền di chuyển dịch dần tiếp cận đến khuôn mặt của Chu Thiên Kỳ.
“Cô đơn? Cần anh đến “tưới” cậu sao?” Đầu ngón tay Chu Thiên Kỳ nhẹ nhàng quyến rũ cằm Tiểu thụ trong mắt tràn đầy sự trêu ghẹo. Tiểu thụ quả nhiên là thiên nhiên thụ, gương mặt trắng nõn mịn màng, ánh mắt lộ ra sự cô đơn, thân thể cường tráng giấu đằng sau lớp quần áo, thoạt nhìn sẽ thấy là kiểu nhu hòa lại không yếu đuối, chính là một Tiểu thụ khiến người ta phải ngược.
“Anh cũng không đến tìm người nhà chơi cùng sao?” Tiểu thụ chu cái miệng nhỏ nhắn, đoạt lấy đồ uống ấm áp trong tay Chu Thiên Kỳ không hề cố kỵ mà cắn lên ống hút.
“Gần đây đã đủ phiền chết rồi, tâm tư đều rối cả lên còn tìm người chơi được sao…” Chu Thiên Kỳ thở dài, sự kiện kia của em trai thật là làm cậu một trận nhộn nhạo ở trong lòng.
Hai người hợp tâm trạng liền ở trong quán nhỏ chơi đến giữa trưa. Chu Thiên Kỳ nghĩ Tiểu Hạo đã xuất viện không còn gì đáng ngại nên mới nói có bạn đến, mượn cớ trốn thoát, bầu không khí trong nhà thực sự làm cậu hít thở không thông.
“Làm sao lại có hứng tìm anh chơi?” Chu Thiên Kỳ híp mắt.
Tiểu thụ chớp chớp con mắt vừa đen lại vừa to nhất thời liền ngập nước, lông mi thật dài chớp chớp, im lặng giả ngây.
“…” Chu Thiên Kỳ nhu thuận đưa tay lên xoa xoa lung tung tóc Tiểu thụ, làm ra vẻ mặt xám xịt thở dài, “ Không lẽ là tiểu công nhà cậu không đủ thỏa mãn cậu? Quả nhân hôm nay có chút suy yếu không đủ tinh lực rồi.”
“Đã xảy ra chuyện gì với anh rồi? Như thế nào lại chán chường ủ rũ như vậy, rất không giống anh.” Tiểu thụ một tay tỳ cằm tựa trên tay vịn của ghế tựa tay còn lại đặt ở tay vịn còn lại của ghế.
“Nói ra rất dài dòng. Quên đi Tiểu công của cậu thế nào lại yên tâm để cậu rong chơi thế này?” Chu Thiên Kỳ nói sang chuyện khác.
“Cái này em cũng không muốn nói…” Tiểu thụ cong môi vẻ mặt ủy khuất.
“Nói!” Một phát liền bắt được cằm của Tiểu thụ. Chu Thiên Kỳ cố lộ ra biểu tình hung tợn.
“Ô__ nhân gia không muốn nhắc đến chuyện này mà…” Tiểu thụ nắm lấy tay của Chu Thiên Kỳ để giảm bớt đau đớn trên mặt, chủ yếu là không thể làm hỏng gương mặt phong lưu anh tuấn tiêu sái này.
Chu Thiên Kỳ cũng không để ý đến tiếng kêu làm bộ đáng thương của Tiểu thụ, tăng thêm lực bóp ở trong tay.
“Em nói, anh trước tiên buông tay ra đã.” Tiểu thụ đau đến rơi nước mắt, chỗ bị bóp đến thật đau. Xoa xoa khuôn mặt bị bóp đến đỏ, trên gò mà trắng nõn rõ ràng lưu lại dấu vết màu đỏ. “ Em bị vứt bỏ.” Con ngươi của Tiểu thụ rũ xuống.
“…” Chu Thiên Kỳ đột nhiên im lặng.
“Làm sao bây giờ, Tiểu Chấn có lẽ là đã tìm được nam nhân khác rồi.” Tiểu thụ nắm chặt cổ tay Chu Thiên Kỳ, trong mắt tràn đầy thống khổ.
Chu Thiên Kỳ hoàn toàn không ngờ đến loại kết cục này, có điểm ngây người. Người gọi là Tiểu Chấn kia rõ ràng là một tiểu công rất yêu thương Tiểu thụ, hai người sớm đã ở cùng một chỗ. Từ lúc đầu mới quen Tiểu thụ đã nói với Chu Thiên Kỳ hắn đã có một tiểu công.
“Vì sao?” Chu Thiên Kỳ im lặng một lúc lâu mới tỉnh lại hỏi.
“Bời vì…” Tiểu thụ quay mặt ra chỗ khác nói “ Bời vì hắn nói thời gian đó cùng em không thể thỏa mãn hắn…”
Lúc này là hoàn toàn trầm mặc…
Hồi lâu sau, Chu Thiên Kỳ vỗ bàn một cái, đồ uống trên bàn chợt rung động, Chu Thiên Kỳ tức giận quát, “Tra công!”
Đối với hành động này của Chu Thiên Kỳ Tiểu Thụ có điểm kinh động, “ Ô ô Tiểu Chấn vẫn luôn rất tốt, hắn như thế kia…”
“Cũng đã phản bội cậu còn coi như không xấu sao? Cậu nghĩ như thế nào vậy?” Đối với Tiểu Thụ này Chu Thiên Kỳ có điểm phẫn nộ, “Tên công đó đâu có biết thương tiếc cậu, khiến cậu đau lòng, lại nói cậu cũng để cho hắn làm đến thoải mái, đi ra ngoài ăn bậy, cuối cùng đem cậu đạp đi. Đây không phải tra công thì là gì?”
Tiểu thụ nghe đến đó có điểm đỏ mặt, nhỏ giọng lầm bầm, “Có lẽ là em quá chặt làm hắn đau đi…!”
“…” Đối với lý lẽ này của Tiểu Thụ Chu Thiên Kỳ đỡ trán, đứa trẻ này không thể không giúp, “ Cậu không đau sao? Lại nói loại chuyện này khi mới bắt đầu đối với hai người đều đau người hiểu rõ nhất không phải là cậu sao?”
“Mặc dù là như vậy nhưng em cũng thích loại cảm giác đau đớn như vậy, Tiểu Chấn có thể là hắn không thích cái loại đau nhức đó đi.” Tiểu Thụ cắn móng tay.
Chu Thiên Kỳ cảm giác mình chính là bị tiểu từ này làm hư. Mà tên tiểu tử này chính là S đi.
Đột nhiên mọi chuyện cùng với em trai hiện lên trong trí nhớ, cái tên kia nếu không hài lòng với mình cũng sẽ đi yêu người khác? Hừ, hắn yêu ai thì cứ việc yêu nếu không yêu cậu liền phải cảm tạ trời đất,
Chu Thiên Kỳ lắc đầu không muốn nghĩ đến những chuyện này nữa, nắm vai Tiểu Thụ nói, “Đi thôi, chúng ta đi KTV hát làm cho những chuyện phiền lòng này biến đi.”
Ở KTV hai người hò hét xong một trận, uống cũng không ít rượu, mặc dù cũng không phải là loại rượu gì mạnh nhưng hai người cũng có chút say. Người khi say tâm tình cũng không chút kiêng kỵ mà trút hết ra ngoài những chuyện nén nhịn trước đây, khổ sở, thương tâm, phiền muộn…
“Tiểu Kỳ…” Tiểu Thụ ghé vào trong lòng Chu Thiên Kỳ trong mắt ngập đầy nước mắt. “ Vì sao, vì sao…?”
“Ngoan, không sao. Sau này anh sẽ bảo vệ cậu.” Chu Thiên Kỳ vỗ nhẹ lưng của Tiểu Thụ trong lòng.” Giọng nói có điểm khàn khàn, cứ như vậy nửa người nghiêng xuống ghế xô pha bằng da, không có sức lực đứng lên. Trên bàn tất cả đều là vỏ chai rượu, cốc uống rượu cả hai người đều không thèm dùng, trực tiếp dùng chai để uống.
“Anh Tiểu Kỳ,” Tiểu Thụ ngẩng đầu, hai mắt đã đẫm nước mắt, đôi mắt xinh đẹp ở trong bóng tối lại thêm phần quyến rũ.
“Ừ?” Chu Thiên Kỳ vô lực trả lời, trong phòng vẫn còn nhạc hát, bọn họ lại không còn biện pháp hát.
“Anh cười em ngày càng yêu hắn có phải không nên mới ngày càng ngu xuẩn đánh mất tự tôn như vậy. Từ hiền lành lương thiện đến thoải mái sầu não.”
“Chúng ta ở bên nhau được không, quên những chuyện trước kia đi.” Tiểu Thụ lau đi dòng nước mắt đang chảy, nước mắt lau đi để lại đôi mắt trong suốt không gì sánh được, miễn cưỡng mỉm cười.
Chu Thiên Kỳ có chút kinh ngạc, “Cớ gì phải làm bộ dáng tổn thương chính mình như vậy…” Chu Thiên Kỳ nhíu mày, có thể hai người khi bắt đầu quen biết đã nhận định lẫn nhau, vậy nên Chu Thiên Kỳ đối với lời của người vừa nói có chút động tâm. Tiểu Thụ mặc dù có chút khuynh hướng S nhưng hắn lại chỉ chuyên tâm thích một người. Nếu như cùng hắn gặp gỡ chính là nhất định sẽ không bị phản bội trừ khi mình bỏ hắn.
Nhìn Tiểu Thụ đang nhìn mình, không biết trả lời thế nào, bản thân cũng không phải là đồng tính thế nhưng bị em trai ép đến như vậy phải chăng chỉ vì tầng máu mủ kia? Chu Thiên Kỳ nhắm mắt lại.
Trên môi cảm thấy được nhiệt độ ấm áp truyền đến, mang theo hơi rượu nhàn nhạt. Cảm giác được phần hông bị ôm chặt, dưới tác dụng của cồn liền quay lại ôm đối phương làm sâu sắc thêm nụ hôn này.
“Ưm.” Hai người đều có điểm thở dốc, trong ngực phập phồng. Hai người lúc vào phòng đã cởi ra một lớp áo khoác, hiện tại chỉ còn một lớp quần áo mỏng bên trong.
Thế nhưng trong lòng lại bởi vì việc không cẩn thận này mà dần mất đi độ ấm. Tại sao lại phải khát vọng được em trai bá đạo chiếm lấy như vậy. Cùng Tiểu Thụ trước mặt chăm chú ôm nhau. Trong lòng lại là nghĩ đến một người khác chính là không muốn tiếp nhận.
“Xin lỗi.” Chu Thiên Kỳ đẩy ra người đang nằm trên người mình. Có chút lảo đảo đứng lên, đối với ánh mắt nghi hoặc của Tiểu Thụ vẫn đi đến cửa. “Cần phải trở về rồi, Tiểu Thụ anh đưa cậu đi, bên ngoài rất không an toàn.”
Cửa của KTV là loại đặc chế bên trong âm thanh có hỗn loạn thế nào bên ngoài cũng không nghe thấy, vì vậy bên trong đã xảy ra chuyện gì bên ngoài đều cũng sẽ không biết.
Tiểu Thụ trầm mặc một lúc, “được,” Sau đó ngoan ngoãn đứng lên nắm lấy tay Chu Thiên Kỳ cùng đi ra ngoài. Cũng không để ý rằng hai người con trai nắm tay nhau trong mắt người khác chính là kỳ quặc. Chu Thiên Kỳ cũng không giãy dụa để Tiểu Thụ nắm tay. Vì sao tay người khác đều là ấm ấp như vậy?
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...