Anh Trai, Em Vẫn Luôn Thích Anh

“Vì sao lại muốn đối với Tiểu Hạo như vậy?” Chu Thiên Kỳ giùng giằng, trừng mắt với hắn, trong mắt chỉ có thể toát ra lửa. “Nó đã làm chuyện gì có lỗi với ông?”

“Ôi chao, thì ra Tiểu Kỳ cậu cũng thật là cứng rắn mà ngày đó thực sự là nhìn không ra.” Hắn từ bên giường thong thả đi đến chỗ Chu Thiên Kỳ nắm lấy khớp hàm của cậu quan sát một hồi, bị Chu Thiên Kỳ dãy ra nắm lấy tay của hắn.

“Tôi chính là thích bạn nhỏ kiểu cứng rắn thế này.” Hắn tà ác cười. Ngón tay dọc theo người Chu Thiên Kỳ từ xương quai xanh đến vòng quanh phía dưới. Cảm giác bị động chạm khiến Chu Thiên Kỳ không ngừng run rẩy, kỹ xảo khiêu khích của hắn so với Tiểu Hạo lợi hại hơn rất nhiều. Chu Thiên Kỳ cắn thật chặt môi dưới chịu đựng khoái cảm của cơ thể, gần như đã cắn đến suýt ra máu.

“Buông anh ấy ra!” Chu Thiên Hạo thấy người kia đối với anh mình như vậy thoáng cái muốn ngồi dậy lại bị vài người to lớn đè ép xuống, nặng nề ngã xuống giường.

“Thật là một thân thể tốt, tuy rằng rất giống đáng tiếc tôi chỉ muốn Tiểu Hạo bảo bối.” Hắn quay đầu phản ứng lơ đễnh với Chu Thiên Hạo, ngữ điệu nhẹ nhàng bình thản, “Yên tâm đi, hiện tại tôi chỉ yêu thương cậu, anh trai cậu để cho Vi Vi bảo bối đi, ha ha là người đàn ông bị em trai mình làm qua cháu gái ta làm sao có thể để ý đây?”

Giọng nói của hắn ung dung cùng nội dung câu nói kinh người, Chu Thiên Kỳ cả người đồ đầy mồ hôi lạnh, hắn làm sao biết chuyện này!”

“Muốn biết vì sao tôi lại biết không?” Hắn rất hảo tâm nói ra nghi vấn trong lòng mọi người. “Biết thân phận không? Các song bạc ngầm của thành phố này đều do tôi mở, nói cách khác những những tiểu bang phái kia người đứng đầu đều là tôi. Hiện tại đã hiểu chưa?”

Chu Thiên Kỳ ngạc nhiên nhìn về phía Chu Thiên Hạo, Chu Thiên Hạo liếc mắt khinh thường người kia, “Cũng chỉ là làm những chuyện phi pháp mà thôi có gì đáng kiêu ngạo. Thích đàn ông còn làm loại chuyện biến thái này.”


“…? Vậy chuyện cậu thích anh trai Tiểu Kỳ của cậu là như thế nào đây?” Hắn dù bận rộn vẫn ung dung nhìn đến Chu Thiên Hạo. Phía sau có người đưa đến một điếu thuốc. Thấy Chu Thiên Hạo không nói lời nào, khẽ cười một tiếng, phun ra vòng khói màu trắng, “Việc đó, sự tình trong tầng hầm kia còn có chuyện xảy ra trong thang máy đều có thể có camera ghi lại, thực bội phục người trẻ tuổi, có thể “làm” chuyện mãnh liệt như vậy.” Hắn tăng thêm trọng lượng ở chữ cuối cùng.

Chu Thiên Kỳ nghe xong điều này, trực tiếp hóa đá, chuyện khi đó ở trong thang máy hoàn toàn quên là còn có camera ghi lại! Còn có sự việc trong tầng hầm kia hắn như thế nào lại có biện pháp ghi hình?

“Tôi chỉ là không biết chỗ đó là phòng tư liệu của anh thôi. Trực tiếp đưa một chỗ quan trọng như vậy cho một người, anh cũng thật là hào phóng đi.” Chu Thiên Hạo nhìn một chút anh trai tinh thần bị hóa đá, cười cười, ngược lại không lo lắng cùng người kia đấu võ mồm. Quay lại hiện tại cũng không có cách nào thoát, hắn không có cách nào làm ra chuyện gì có thể dùng lời nói đấu thắng người kia cũng không tồi.

“Nói như vậy là chuyện trong thang máy cậu cũng biết, sau đó còn cố ý?” Hắn biểu hiện cảm giác rất hứng thú, nhìn ra được hắn đối với Tiểu Hạo không giống nhau.

“Hừ, muốn biết?”

“Ha ha, không muốn tự tôi có thể đoán được. Bảo bối quả nhiên là một bảo bối.” Hắn hoàn toàn không trúng mưu kế của Chu Thiên Hạo, tựa ở trên ngưỡng cửa sổ hút thuốc, rèm cửa sổ được làm bằng chất vải đắt đỏ bị gió thổi vào phần phật tung bay.

“…” Chu Thiên Kỳ đối với lời nói của hai người họ cái hiểu cái không, hai tay bị bẻ ra đằng sau lưng, không có biện pháp nhúc nhích. Nhìn ra được người kia chính là một người tính cách thay đổi thất thường, Chu Thiên Kỳ không dám làm bậy, nếu như chọc giận hắn, như vậy sẽ ảnh hưởng đến Tiểu Hạo không ít. Trong lòng hai anh em hiện tại đều có chung cảm nhận không thể nói thành lời. Chu Thiên Kỳ lặng lẽ tìm kiếm xung quanh, không có người, Tiểu Duệ đâu?

“Được rồi, chai thuốc này đã truyền xong.” Yên lặng một lúc, ném xuống điếu thuốc trong tay, đưa ra mệnh lệnh, “Rút ra.”


Mấy người xung quanh Chu Thiên Hạo không chút thương tiếc mà nhổ ra kim tiêm trên tay, máu bởi vì không được giữ nên liền trào ra rơi trên chăn đơn.

Chu Thiên Kỳ trong lòng cả kinh, đau lòng nhìn em trai bị người khác mà không phải mình đối đãi như vậy, “Các ngươi muốn làm gì?”

“Truyền xong hai chai này chắc Tiểu Hạo có thể chống đỡ một thời gian.” Hắn có ý định đến gần Chu Thiên Hạo, không để ý đến lời gầm rú tức giận của Chu Thiên Kỳ, Chu Thiên Hạo bởi vì tay đau đớn mà nhíu mày.

“Từ chỗ quầy rượu kia coi trọng cậu, không có được cậu, tôi thế nhưng vẫn không cam lòng.” Hắn từ trên cao nhìn xuống, thưởng thức mỹ cảnh của người trên giường lúc này. “Hiện tại quả nhiên thấy Tiểu Hạo bảo bối vô cùng thủ đoạn nhưng như vậy lại càng hợp khẩu vị của tôi hơn.”

“Không được động đến em trai tôi!” Chu Thiên Kỳ nhân cơ hội thoáng cái liền tránh được đè ép của hai người chợt nhào qua ý định đem người kia đẩy ra thế nhưng nhìn bề ngoài hắn đâu có mềm yếu như vậy? Chu Thiên Kỳ xông tới còn chưa đẩy ngã được người kia ngược lại bị hắn bắt được bắt trói tay cậu kéo ra đằng sau lưng, trói buộc.

“Ai nha, Tiểu Hạo bảo bối, cậu xem anh cậu thế nhưng lại đối với tôi thật nhớ nhung mà, cậu thế nào lại không muốn chứ.” Hắn cố ý xuyên tạc dụng ý của Chu Thiên Kỳ.

“Ai đối với người đặc biệt biến thái như ông nhung nhớ?” Chu Thiên Kỳ cắn một cái lên tay của hắn.


Bởi vì tác dụng của thuốc truyền, Chu Thiên Hạo liền khôi phục sức lực vốn có, thừa dịp đẩy ra vài người thoáng cái liền tránh thoát được.

Hắn hơi đau nhức liền nhíu mày, kịp thời đánh một quyền vào cằm của Chu Thiên Kỳ sau đó tiếp tiếp nhận công kích của Chu Thiên Hạo.

Chu Thiên Kỳ cảm giác được trong nháy mắt mọi thứ đều choáng váng cằm cũng chưa cảm giác được gì liền có cảm giác đứng không vững… sau đó cảm giác được một thân thân thể quen thuộc ôm lấy mình.

“Anh, không sao chứ?” Chu Thiên Hạo chỉ kịp quan tâm một tiếng công kích của người kia đã liên tục đến, làm Chu Thiên Hạo bị ngã xuống giường. Mấy tên to con cũng lập tức phản ứng đem Chu Thiên Hạo đè lại.

“Nhìn tình cảm nồng nàn anh em các cậu thật làm tôi khó chịu.” Hắn nhìn thoáng qua dấu răng trên tay, máu dần dần rỉ ra. “Tiểu Hạo bảo bối truyền thuốc xong thật sự là có sức sống, thật đúng là khiến tôi kích thích, thảo nào thuốc này đắc như vậy, nhưng là vẫn song quyền nan địch tứ thủ( hai tay cũng không địch nổi bốn phía là địch) phải không?”

“Cắn thật là độc ác.” Hắn nói với Chu Thiên Kỳ.

“Các người có thể đánh tôi nhưng không được động tới anh tôi.” Chu Thiên Hạo phản kháng, hung tợn cảnh báo người kia cùng những người xung quanh

Đầu rất choáng, Chu Thiên Kỳ mơ màng hoàn toàn không có phản ứng chỉ có thể bị dẫn theo như vậy, hô hấp có chút khó khăn.

“Hàn Vi biết được bộ mặt thật này của ông không?” Chu Thiên Kỳ ho ra một búng máu, cảm giác thanh tỉnh ra.


“Cái này sao” Hắn xoa xoa dáng vẻ này có một chút giống với Chu Thiên Hạo. “Nó không biết, nhưng lại có vấn đề gì sao?”

“Hừ, ông làm như vậy, cô ấy nếu biết mình có một người cậu biến thái như vậy, còn làm nhiều chuyện xấu xa Hàn Vi sẽ nghĩ thế nào đây?” Chu Thiên Kỳ nhếch miệng cười, khóe miệng đã bị tê kéo theo cực kỳ khó chịu.

“Nó chỉ biết mình thích một người cùng em trai dây dưa không rõ là một điều vô cùng ngu xuẩn đi.” Hắn cười khẽ. “Cậu còn đem Vi bảo bối làm ra những chuyện kia không cảm thấy hổ thẹn sao?”

“Tôi không thích cô ấy.” Chu Thiên Kỳ ngẩng đầu ho ra một búng máu, xương sườn âm ỉ đau, nhắm mắt lại không muốn nghĩ đến ôm ấp ôn nhu của em trai. “Tôi không đặc biệt thích ai cả!”

“Tiểu Hạo nghe thấy không, anh trai cậu nói ai cũng không thích, cậu nhất định là chết tâm theo tôi tôi sẽ đối xử thật tốt với cậu.” Hắn đem Chu Thiên Kỳ đẩy ngã xuống mặt đất trong mắt Chu Thiên Hạo tràn đầy bi thương, có thể để cho hắn đau thương cũng chỉ có Chu Thiên Kỳ đi.

“… Mặc kệ có thế nào, mặc kệ anh tôi có thích tôi hay không tôi vẫn thích anh ấy vĩnh viễn cũng không thay đổi.” Chu Thiên Hạo giằng co với người kia ánh mắt kiên định mà đau thương.

Lúc này, ngoài cửa xôn xao, sau đó có rất nhiều cảnh sát mang theo súng tiến vào, theo sau là bố mẹ Chu Thiên Kỳ, còn có cả cô của bọn họ.

“Tiểu Kỳ, Tiểu Hạo! Các con sao lại thành như thế này?” Mẹ vội vàng chạy đến nâng Chu Thiên Kỳ dậy.

“Mẹ…” Thấy có người đến ý chí chống đỡ mạnh mẽ của Chu Thiên Kỳ rốt cục cũng biến mất, “Nhanh, cứu em trai.” Sau đó suy nghĩ trống rỗng liền lâm vào hôn mê. Tiểu Hạo, cậu nói kia của cậu… không phải là vừa mới cãi nhau sao? Cậu đối với anh rất thất vọng, không phải nói rằng không thích ý của anh sao? Vì sao bây giờ còn kiên trì, lời nói khi đó chỉ là nóng giận bộc phát sao? Trong ngực bị những lời này làm cho đau nhói, đau vô cùng.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui