Sáng sớm, Chu Thiên Kỳ thức dậy liền rời giường, tỉ mỉ xử lý vệ sinh cá nhân, sau khi rửa mặt xong liền phát hiện ra em trai, vẫn còn đang say ngủ ở trên giường, có điểm bất đắc dĩ nhìn hắn, muốn chứng minh cho cậu xem cái gì, chẳng phải là gạt người sao. Càng nghĩ trong lòng càng khó chịu. Bản thân làm gì mà lại đồng ý để hắn đưa đi cùng tới buổi hẹn! Nhớ tới chuyện đã xảy ra lúc buổi chiều ngày hôm qua, Chu Thiên Kỳ che mặt không thấy mặt mũi… Bản thân cư nhiên lại như cô vợ nhỏ ghé vào trong lòng em trai mà khóc lóc, hoài nghi hắn không trung thành với mình…
“Này___” đẩy người đang núp ở trong chăn một cái, Chu Thiên Kỳ tức giận nói, “ Còn không tỉnh dậy sẽ không cần cậu đi.”
“Đừng” Chu Thiên Hạo lật người, dùng tay ôm lấy cơ thể của anh đặt dưới thân, ôm ngủ tiếp.
“A, đừng! Chu Thiên Hạo đây là cậu đặc biệt muốn chứng minh cho tôi xem? Chu Thiên Kỳ vừa giãy dụa, vừa rít gào “ Ngay cả lời của tôi cậu cũng không để ý phải không?”
Lần này, Chu Thiên Hạo mới mở mắt, giọng điệu bất mãn xen chút “làm nũng”, “Anh, đừng đi mà, anh không phải không thích cô gái kia sao, tại sao phải đi?”
“Anh đáp ứng cô ấy rồi, đương nhiên phải đi.” Chu Thiên Kỳ đẩy Chu Thiên Hạo ra sau đó cũng nằm trên giường lớn mềm mại, hắn lại giống như bạch tuộc mà bắt đầu quấn lấy cậu. Chu Thiên Kỳ vừa đẩy ra, hắn lại quấn đến. Bị hành động vô lại của em trai làm cho phát cáu, Chu Thiên Kỳ liền lăn mình đứng lên, “ Coi như cậu không muốn đi đi.”
Vừa nghe nói như vậy, Chu Thiên Hạo liền ngồi dậy, chống đỡ thân thể, trên người chỉ mặc chiếc quần nhỏ cứ như vậy đi dép tiến vào phòng tắm.
Hừ, mềm không ăn, cứ phải mạnh bạo mới nghe lời, Chu Thiên Kỳ khinh bỉ em trai. Vóc người của hắn thực sự rất rắn chắc, mặc dù chỉ mới hơn một mét bảy một chút nhưng lại rất vừa mắt, cơ thể thon dài rất cân đối, không giống bộ dạng nhỏ bé của mình lúc ngủ dậy.
Lại nói, Hàn Vi nếu biết trong buổi hẹn hò mình lại mang theo một bóng đèn, vậy sẽ là cái tình cảnh gì đây…
Ngay khi Chu Thiên Kỳ đang suy nghĩ lung tung liền có chuông điện thoại vang lên.
“Alo” Chu Thiên Kỳ kết nối điện thoại, một bên bật tivi.
“Tiểu Kỳ sao, mình là Hàn Vi.” Giọng nói ngượng ngùng truyền đến. Chu Thiên Kỳ đến phòng bếp lấy ra bánh sừng bò cùng trứng gà đặt xuống bàn ăn.
“Ừm, sao như vậy đã gọi đến” Chu Thiên Kỳ một bên bận rộn, một bên hỏi.
Đối phương do dự một chút, sau đó mang theo giọng áy náy hỏi, “ Mình đã làm phiền đến cậu sao?”
“Không có, chỉ là muốn nói mình đến chỗ đó là có thể tìm được cậu rồi mà.” Chu Thiên Kỳ ngồi bên cạnh bàn ăn nghe điện thoại, một bên chờ em trai rửa mặt xong ra ăn sáng.
“Ừm,… mình sợ cậu sẽ không đến vậy nên có chút lo lắng,… cái kia… không phải ___” Hàn Vi nói năng lộn xộn. Chu Thiên Kỳ cảm thấy buồn cười, cô gái này không phải lúc trước nói muốn gặp cậu vẫn còn bình tĩnh sao, nghĩ đến Hàn Vi đem coca đổ vào hòa lẫn với café, trải qua lần đó rồi thế nào mà bây giờ lại trở nên giống như thỏ nhỏ hoảng sợ?”
“Mình một lúc nữa sẽ xuất phát, cậu không cần phải gấp, mình sẽ không thất hẹn.” Chu Thiên Kỳ nhẹ nhàng an ủi. Không thể không nói, Chu Thiên Kỳ biểu hiện thật nhẹ nhàng quả thật giống như thiên sứ, có thể khiến cho người khác yên tâm. Chẳng thế nên em họ Tiểu Kỳ và em trai Tiểu Hạo đều bị cậu mê hoặc đến chết đi sống lại.
“Được, mình muốn nói,…” Hàn Vi lại ngừng lại, “ Không có gì nhưng Tiểu Kỳ có muốn mình đến đón cậu không? Bởi vì chỗ đó cách nhà cậu cũng khá xa.”
Chu Thiên Kỳ ngây người, cô ấy đến đón cậu… “ À không cần, một lát nữa mình tự đi cũng được, không sao đâu.”
“Được, được”, Hàn Vi cùng Chu Thiên Kỳ nói chuyện một lúc sau đó rất nghe lời mà cúp điện thoại.
Đem điện thoại di động ném qua một bên bàn, đang định kêu em trai một tiếng để hắn nhanh một chút ra ăn sáng, vừa nghiêng đầu đã nhìn thấy Chu Thiên Hạo đang lau tóc đi tới, đem khăn tắm vứt lên lưng ghế tựa rồi ngồi xuống.
“Anh đang gọi điện thoại với ai vậy?” Chu Thiên Hạo cắn một miếng bánh sừng bò nhìn anh trai.
“Hàn Vi gọi điện đến hỏi vài vấn đề, với cả sao còn chưa đi.” Chu Thiên Kỳ cắn một miếng bánh, bánh có vỏ vàng óng ánh, liếc mắt nhìn Chu Thiên Kỳ, ý tứ chính là bởi vì chờ hắn nên mới mất nhiều thời gian.
Chu Thiên Hạo mới không phản ứng với thái độ bất mãn của Chu Thiên Kỳ, “ Cô gái kia thật là người thích dây dưa, anh nếu như thực sự cùng với cô ấy, anh sau đó có thể sẽ không thể tốt đẹp trải qua ngày, khẳng định sẽ bị dính chết anh.”
“Anh chính là thích dính như vậy thì sao, cô ấy rất dễ thương mà, dính người chính là thích anh.” Chu Thiên Kỳ không cho là đúng. Nhìn đi, anh đây cũng không phải không có người thích, chỉ là người đó chưa nói ra thôi.
Chu Thiên Hạo không thèm nói lại, ăn sáng xong liền đứng dậy mặc quần áo.
“Đi thôi,cầm tiền chưa?” Chu Thiên Kỳ thu dọn xong đồ ăn và bát đĩa hỏi.
“Rồi.” Chu Thiên Hạo túm kéo lấy tay anh thăm dò, đem cửa mở ra rồi đi ra ngoài.
Lúc tiến vào thang máy, Chu Thiên Kỳ vẫn còn ngập ngừng một chút, nhưng là bên trong có người, mới khiến cho cậu an tâm đi vào. Thế nhưng cho dù bên trong có người Chu Thiên Hạo vẫn nắm tay cậu thật chặt, bàn tay ấm áp nắm lấy bàn tay lạnh lẽo của cậu, mười ngón tay đan vào nhau.
Chu Thiên Kỳ cố rút tay ra, nhưng là phía trước có người vì vậy cũng không thể làm ra động tĩnh gì lớn, đành phải thôi, ngoài ra cùng với em trai nắm tay cũng không có chuyện gì to tát, Chu Thiên Kỳ nghĩ như vậy trong lòng liền thoải mái.
Đi đến đại sảnh của tòa nhà, sau đó liền thấy từ trong chiếc xe màu trắng có một người đi đến.
“Tiểu Kỳ!” Chu Thiên Kỳ quay đầu liền thấy Hàn Vi đang ở bên ngoài cùng cậu chào hỏi.
“Cô ấy sao lại đến đây? Chu Thiên Kỳ liền đi về phía đó, phát hiện em trai vẫn còn nắm tay mình, bật người tránh thoát khỏi phân rõ giới hạn với hắn.
“ A! Cậu ấy là?” Hàn Vi nhìn người đi cùng Chu Thiên Kỳ nhìn mặt mũi rất giống nhau, nghi hoặc. Kỳ thực, lúc Chu Thiên Hạo không lộ ra biểu tình tà ác, lúc yên tĩnh, quả thực rất giống Chu Thiên Kỳ.
“À, em trai mình. Hắn nhất định phải đi cùng mình, hắn nói rất thích đánh gôn…” Chu Thiên Kỳ lúng túng giải thích.
“Ừm, vậy cùng lên xe thôi. Chúng ta trực tiếp đến chỗ cậu mình.” Hàn Vi mở cửa xe, đẩy Chu Thiên Kỳ vào trong sau đó chính mình cũng lên xe. Sau đó đơn thuần nói với Chu Thiên Hạo, “ Kia, cậu ngồi phía trước chỗ phó lái nha.”
Chu Thiên Hạo bị Hàn Vi ôm một cánh tay, có chút lo lắng nhìn em trai mình. Nhưng là thật kỳ tích vì Chu Thiên Hạo không có tức giận, mà lại là bộ dạng hiếm thấy tươi cười chạy lên ghế trước ngồi cạnh tài xế.
May là không có bạo phát… Chu Thiên Kỳ trong lòng thở ra một hơi.
“Tiểu Kỳ, mình biết chân cậu không tiện, vì vậy hôm nay chúng ta đi xem phong cảnh nha, nơi đó thật sự rất đẹp.” Hàn Vi tựa đầu lên cánh tay của Chu Thiên Kỳ, “ Chúng ta có thể uống trà, ngắm phong cảnh, cậu của mình là một người rất khéo nói, cậu không cần phải sợ.”
“…” Cậu lúc nào nói là sợ… Hàn Vi cậu quá lo lắng rồi…Chu Thiên Kỳ trong lòng nghĩ, sau đó liếc một chút nhìn phản ứng của em trai mình. Hình như là đang ngủ, còn không phải là thích cậu sao, vì sao lại đối với hành động thân mật của Hàn Vi một chút cũng không có phản ứng.
Hoàn toàn không thể hiểu nổi suy nghĩ của em trai mình, Chu Thiên Kỳ cũng lười để ý hắn, cùng trò chuyện với Hàn Vi. Tuy rằng cô gái này đôi khi vô cùng “rầm rì” nhưng là vẫn thật đáng yêu, cũng là một cô gái rất dịu dàng. Cho dù tin rằng mình sẽ không thích cô gái này, thế nhưng cảm thấy ở chung tốt hơn so với ở cùng em trai ác ma nhà mình.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...