Anh Trai Em Gái - Mộc Đầu Khai Hoa

Khi mở mắt ra, Trịnh Tây Tây thấy mình ở bên trong một phòng học.

Những tia nắng mùa hè vô cùng rực rỡ, tiếng điều hòa trong lớp học vang lên, kèm theo tiếng hò hét ồn ào bên ngoài cửa sổ.

Trịnh Tây Tây nhất thời không thể phân biệt được chính xác là mình đang ở đâu, như thể trong đầu có gì đó bị mất đi và không thể nào nghĩ ra được.

Trong đầu chỉ trải qua sự hỗn loạn trong một khoảng thời gian ngắn, sau đó Trịnh Tây Tây nhớ lại. Năm nay cô học lớp mười, là học sinh được tuyển vào sau khi trường cấp ba Văn Anh tuyển sinh mở rộng, vừa nãy vì quá buồn ngủ nên cô đã nằm nghỉ trên bàn một chút, không ngờ vậy mà lại ngủ thiếp đi.

Cô xoa đầu một lát, một bạn nữ cột tóc đuôi ngựa đi đến trước mặt cô: "Tây Tây, sao cậu còn ngồi đây, tiết tiếp theo là lớp thể dục, bây giờ còn không đi thì sẽ trễ mất."

Bạn nữ ấy kéo Trịnh Tây Tây chạy đi. Trịnh Tây Tây cũng chạy theo cô ta, hai người chạy tới nỗi thở phì phò, cuối cùng cũng đến được thao trường của lớp thể dục trước khi chuông báo hiệu vào lớp vang lên.

Trên thao trường, vài bạn nữ tụ lại với nhau hào hứng bàn luận.

"Sân bóng rổ bên kia là lớp của đàn anh Cố, lúc tớ từ căn tin lại đây có nhìn thấy rồi. Chúng ta thật là may mắn quá đi."

"Sao thầy giáo vẫn chưa đến nhỉ? Giải tán mau lên, tớ muốn qua sân bóng rổ để xem đàn anh Cố đánh bóng."

"Đợi chúng ta qua được bên đó thì đã không còn chỗ trống nữa rồi, lớp bọn họ có nhiều con gái lắm."

"Đúng vậy, đã vậy lại còn chẳng dễ gần chút nào hết á. Lần trước tớ chỉ đi xem đánh bóng thôi chứ có xô đẩy ai đâu, vậy mà một chị gái bên lớp đó lại cố tình đẩy tớ ngã nhào một phát, còn nói là tớ đẩy chị ta nữa chứ."

"Nếu không phải là muốn ngắm đàn anh Cố thì ai mà sẵn lòng coi sắc mặt của bọn họ kia chứ."

...

Đàn anh Cố trong miệng của họ là hotboy của trường Văn Anh, là nhân vật nổi danh toàn trường: Cố Duẫn. Trịnh Tây Tây vẫn thường nghe thấy mọi người bàn tán về anh.

Nhưng anh đã học lớp mười hai rồi, còn cách họ hai tòa nhà giảng dạy, Trịnh Tây Tây cũng không phải là một người thích quan tâm đến chuyện dưa lê, vậy nên từ hồi khai giảng đến giờ, đã lâu như vậy rồi nhưng cô cũng chưa từng gặp anh lần nào.

Mọi người vừa thảo luận vừa xếp hàng trước khi giáo viên thể dục đến.

Thầy giáo dạy thể dục bảo mọi người vận động làm nóng người rồi nói: "Tiết học này tôi sẽ dạy các em bóng chuyền."

Sân bóng chuyền ở phía bên kia, các bạn nữ lập tức phát ra những tiếng 'áu u' đầy thất vọng.

Có người hét lên: "Thưa thầy, chúng em muốn chơi bóng rổ ạ."

"Đúng thế ạ, tiết này chúng em muốn chơi bóng rổ cơ." Mấy bạn nữ khác cũng tích cực hùa theo.

Thầy giáo cũng là người rất dễ thuyết phục: "Được rồi, vậy thì lát nữa các em đừng có chơi xấu đấy nhé."

Nói xong bèn chỉ vào nhóm bạn nữ này: "Đặc biệt là các em đấy. Tiết thể dục không phải là giờ giải lao, cũng phải học tập cả đấy. Lát nữa ai mà dám giở trò lười biếng thì thầy sẽ bắt người đó ở lại chịu phạt một mình.

Các bạn nữ đều là 'ý của Túy Ông không ở rượu' (2), thấy có thể đi qua sân bóng rổ, điều kiện gì cũng đồng ý.

Lớp phó thể dục đi ra khỏi đội ngũ, đến phòng thiết bị lấy một khung bóng rổ ra ngoài. Những người khác thì vui vẻ đi về phía sân bóng rổ.


Vừa tới nơi đã nghe thấy một loạt tiếng hoan hô.

Ở sân bóng bên cạnh, một bạn nam ngay dưới tình trạng bị kèm chặt hai bên đã làm một động tác giả, lừa được một người trong số đó, sau đó dứt khoát dẫn bóng qua người còn lại, nhảy lên một cái, ném một quả ba điểm vào rổ.

Một loạt các động tác liên tục đều vô cùng lưu loát, đúng thật là cảnh đẹp ý vui.

Tiếng la hét bên ngoài sân đấu bắt đầu vang lên hết lần này đến lần khác, Trịnh Tây Tây ngước mắt và thấy một chàng trai mặc áo đánh bóng màu đen trắng, từ góc nhìn của Trịnh Tây Tây thì chỉ có thể nhìn thấy góc nghiêng của khuôn mặt ấy. Trông anh rất cao, đường nét của góc nghiêng khuôn mặt cũng rất rõ ràng, trên trán có đeo một chiếc băng đô thể thao.

Các bạn nữ ở xung quanh đã đồng loạt đánh mất khả năng sử dụng ngôn ngữ của mình rồi. Tuyên Miểu, cũng chính là bạn nữ trước đó đã kéo Trịnh Tây Tây chạy từ lớp học đến đây, kích động mà nắm chặt lấy cổ tay của Trịnh Tây Tây, liên tục đung đưa, đôi mắt thì nhìn sang sân bóng ở bên cạnh: "Á, là đàn anh Cố, là đàn anh Cố kìa!"

Cô ta giật giật Trịnh Tây Tây: "Thế nào, có phải là siêu cấp đẹp trai hay không?"

"Ừ."

Mặc dù không nhìn thấy khuôn mặt chính diện, nhưng chỉ cần nhìn qua đường nét góc nghiêng của khuôn mặt ấy thôi cũng có thể nhận ra được, vẻ ngoài chắc chắn không tồi.

Trường Văn Anh vốn dĩ đã là nơi sản sinh ra trai xinh gái đẹp, có thể đột phá nổi bật giữa đám trai xinh gái đẹp ấy, trở thành người được tất cả mọi người công nhận là người có giá trị nhan sắc đứng đầu trường Văn Anh thì bề ngoài của người này chắc chắn sẽ không kém cạnh rồi.

"Vậy sao cậu lại không kích động thế hả?" Tuyên Miểu tiếp tục lay lay cô.

Bây giờ thì ngay cả góc nghiêng của khuôn mặt ấy cô cũng không còn nhìn thấy nữa, Trịnh Tây Tây thu lại tầm nhìn: "Điều này chứng minh rằng tớ không phải là một người nông cạn."

"Hả?" Tuyên Miểu nghi hoặc: "Cậu không phải là trắng trẻo lắm sao? Màu da sáng lắm mà?"

Trịnh Tây Tây: "..."

Tiết thể dục này, thầy giáo dạy họ 'ba bước lên rổ'.

Thầy giáo giảng về những điểm quan trọng trước, sau đó tự mình làm mẫu một lần rồi lại gọi một vài bạn nam biết chơi bóng rổ lên và làm mẫu thêm vài lần nữa.

Tiếp đó, thầy giáo chia đội ngũ thành hai nhóm, nam xếp một hàng, nữ xếp một hàng, lần lượt từng người một đi tới phía trước khung rổ kia để tập ba bước lên rổ.

Những người ném bóng thành công có thể tách ra, tự mình sắp xếp khoảng thời gian còn lại. Những ai không thành công thì tiếp tục xếp tới cuối hàng, cho đến khi tất cả mọi người đều thành công lên điểm thì mới được.

Bóng rổ là môn thể thao được các bạn nam yêu thích hơn, nhóm của các bạn nam đã giải tán chỉ trong một thời gian ngắn. Lần này thì đúng thật là làm khổ những bạn nữ ngày thường hầu như không chơi bóng rổ bao giờ rồi.

Thế nhưng muốn học chơi bóng rổ cũng là do bọn họ tự mình đề nghị, vậy nên chỉ biết cắn răng tập đi tập lại cách ném bóng rổ, dần dần, số người trong đội nữ cũng ít đi.

Thầy giáo cũng không làm khó họ quá mức, ước lượng thời gian rồi cho bọn họ giải tán.

Thế nhưng, sân bóng bên cạnh tại thời điểm này cũng đã giải tán rồi. Cố Duẫn cũng chỉ chơi một ván, sau đó thì ôm bóng rời đi với đám bạn của mình rồi.

Các bạn nữ bên này chợt cảm thấy thất vọng tràn trề, rất mau đã rời đi, ai đến căn tin thì đến căn tin, ai muốn tránh nắng thì tránh nắng, trên sân bóng rổ rất mau chỉ còn lại những bạn nam lớp bọn họ đang chơi bóng.

Trịnh Tây Tây Tây cũng là một trong số những bạn nữ không bao giờ ném bóng thành công. Cô sinh ra đã có nghị lực không chịu thua, sau một thời gian dài ném bóng mà nó không chịu vào rổ, cô có chút không cam lòng nên sau khi giải tán, cô đã ôm quả bóng, tìm tới một sân có bóng cây ở khuất trong góc, dự định không chịu từ bỏ mà thử lại lần nữa.


"Tây Tây, cậu vẫn còn luyện tập nữa à? Ở đây nóng quá đi mất." Bên ngoài lại không có điều hòa, phơi nắng một lúc như này, Tuyên Miểu đã không chịu nổi nữa rồi.

"Thử lại một lúc nữa thôi." Trịnh Tây Tây nói: "Tớ không tin là một quả mình cũng không ném trúng được."

"Tớ không muốn luyện tập nữa đâu." Tuyên Miểu đã dùng tay quạt gió cho mình: "Tớ đi căn tin mua kem đây, tớ đợi cậu ở bên đó nhé."

"Ừ, cậu cứ đi đi." Trịnh Tây Tây nói: "Chút nữa tớ sẽ qua đó sau."

Tuyên Miểu cũng đi rồi.

Trịnh Tây Tây ôm bóng, đếm từng bước chân: "Một hai... Nhảy lên, ném."

Cô đứng quá gần, bóng ném lên không đủ cao nên đã bay ra ngoài.

Trịnh Tây Tây lại thử một lần nữa, lần này dùng sức quá mạnh, bóng vượt qua rổ từ bên trái sang phải, tiếp tục tiến về phía trước và được một người đưa tay đón lấy.

Trịnh Tây Tây ngẩng cao đầu lên, đối diện với một đôi mắt phượng cực kỳ đẹp mắt.

Gần như ngay khoảnh khắc nhìn thấy anh, Trịnh Tây Tây đã xác định được danh tính của anh rồi ——Cố Duẫn.

Anh vẫn mặc áo đấu trước đó, đôi mắt hơi híp lại vì phải đối diện với ánh nắng mặt trời. Đôi mắt của anh hẹp dài, đuôi mắt hơi cong lên, làm cho khuôn mặt của anh có cảm giác yêu nghiệt khó nói lên lời.

Cố Duẫn cầm quả bóng xoay quanh đầu ngón tay, sau đó thu lại vào trong tay mình, cách một khoảng không hề gần, ném vào rổ.

Bóng rổ nhảy lên cao, rồi một 'xoạch' một tiếng rơi vào trong rổ, vào rồi.

Cố Duẫn nhướng mắt, không hề có vẻ gì là bất ngờ cả, sau đó, Cố Duẫn quay đầu nhìn lại, ánh nhìn xuyên qua khung rổ phía trước rồi rơi xuống người Tây Tây đang đứng bên cạnh.

Khi ánh mắt chạm nhau, Trịnh Tây Tây đột nhiên cảm thấy vô cùng căng thẳng, ngay cả trái tim cũng bắt đầu đập loạn lên 'thình thịch, thình thịch' một cách náo nhiệt.

Quả bóng rổ nảy vài cái trên mặt sân rồi lăn đi, Trịnh Tây Tây lấy lại ý thức thì vội vàng chạy đi nhặt bóng.

Cố Duẫn cũng nhanh chóng thu lại tầm nhìn và bước về phía này.

Khi Trịnh Tây Tây nhặt bóng xong rồi đứng dậy thì mới phát hiện ra, không biết khi nào, Cố Duẫn đã đến đây rồi.

Cố Duẫn đã cao hơn cô một cái đầu, khi anh đứng trước mặt cô thì cô cần phải ngước đầu lên mới có thể nhìn thẳng vào mắt anh được.

Chỉ có điều, không đợi cô kịp nói gì, Cố Duẫn đã vươn tay qua, đập quả bóng rổ mà cô đang cầm trong tay hướng lên trên. Quả bóng rổ đó lập tức thoát khỏi tay Trịnh Tây Tây rồi rơi vào tay Cố Duẫn.

Trịnh Tây Tây bị đánh một cách bất ngờ không biết phải làm sao, những lời khởi binh vấn tội vừa đến miệng thì thấy Cố Duẫn cười một cái.

"Bạn học này." Tay phải anh ôm bóng, khóe môi cong lên, giọng nói có hơi biếng nhác, nói: "Em luyện tập như thế thì không thể vào được đâu."


Anh ôm quả bóng lùi lại: "Hôm nay tâm trạng tôi rất tốt, để tôi dạy em."

Cố Duẫn cầm bóng lùi lại, ở bên dưới khung rổ làm mẫu động tác ba bước lên rổ, sau đó lại thu bóng về tay mình: "Mỗi lần em đều cách rổ quá gần, không có góc độ, sức lực của em cũng không đủ..."

"Em bắt đầu chạy từ chỗ này..." Anh bước một bước đến một vị trí trước rổ và dùng chân chỉ xuống: "Đại khái là bắt đầu ném bóng ở vị trí này, sẽ thuận tay hơn."

Anh ném quả bóng cho cô, còn mình thì nhảy lên bức tường nhỏ ngăn cách sân bóng rổ với thao trường ở đối diện, ngồi xổm trên đó, trông có vẻ cực kì hứng thú, nói: "Em thử lại lần nữa đi."

Trịnh Tây Tây cầm bóng trong tay. Cô vốn là người chơi tùy hứng, giờ bị người ta dõi theo như vậy, lại trở nên căng thẳng.

Cô ngước lên nhìn một cái, Cố Duẫn vẫn ngồi ở đó, cũng không biết có phải là xem náo nhiệt không sợ làm lớn chuyện hay không, anh vươn tay ra, chỉ vào rổ: "Bạn học à, rổ ở ở bên kia."

Trịnh Tây Tây: "..."

Trịnh Tây Tây lập tức rời mắt và ném quả bóng lên cao với một thái độ trả đũa kiểu 'Tôi ném không vào thì có nghĩa là anh dạy không tốt'.

Bóng lăn một vòng trên mép rổ, sau đó 'bịch' một tiếng rơi xuống, vào rồi.

Trịnh Tây Tây vui sướng tột cùng, ngay cả sự bực bội vừa nãy cũng quên mất tiêu, theo bản năng mà quay đầu lại, Cố Duẫn đã nhảy từ trên tường xuống, bước đến cạnh cô và khen ngợi: "Không tồi."

"Có cần luyện tập nữa không?" Cố Duẫn đập quả bóng trên mặt đất nảy lên.

Trịnh Tây Tây lắc đầu: "Không tập nữa, quá nóng rồi."

"Ừ, vậy thì đi thôi." Cố Duẫn bước qua bên cô: "Mời tôi ăn kem đi."

Trịnh Tây Tây: "..."

Có phải là cậu hơi bị bất lịch sự rồi không hả?

Nhưng mà Cố Duẫn cũng vừa hướng dẫn cô, Trịnh Tây Tây cũng không có ý định qua cầu rút ván nên đã đi theo anh.

Thấy cô đi theo, Cố Duẫn bèn giải thích qua cho Trịnh Tây Tây hiểu: "Trong căn tin quá đông người, tôi không muốn vào trong đó chen chúc đâu, hơn nữa..."

Anh khựng lại một chút, biểu cảm dường như có chút phiền não, nói: "Tôi không muốn mọi người biết rằng tôi thích ăn kem, nếu không thì đợi đến lúc tôi trở về, trong ngăn kéo toàn là mấy thứ này, lại còn dễ tan nữa chứ, mùa hè nóng nực như này, không phải là muốn hại chết tôi hay sao?"

Trong đầu của Trịnh Tây Tây hiện lên hình ảnh ngăn kéo của Cố Duẫn bị nhét đầy bởi các thể loại kem có hương vị khác nhau, sau đó là hình ảnh tất cả chỗ kem đó đều tan chảy thành nước đường dính dáp đầy bàn của anh, làm cho cô phải bật cười ra thành tiếng.

Đôi mắt của Trịnh Tây Tây cực kỳ xinh đẹp, đặc biệt là những lúc cô nở nụ cười, mi mắt cong cong, làm cho người ta nhìn thấy cũng không thể nhịn được mà cảm thấy tâm trạng tốt hơn.

Tai của Cố Duẫn đỏ lên một chút, may là bây giờ là mùa hè, ngay cả khi có người phát hiện ra thì cũng chỉ cho rằng là anh cảm thấy nóng mà thôi.

Bây giờ là giờ lên lớp, những người khác đều đang học bài trên lớp, chỉ có hai lớp học thể dục, ngoại trừ một bộ phận các bạn nam không sợ nóng đang chơi bóng rổ ra, các bạn nữ không ăn đá bào ở tiệm đồ ngọt bên cạnh căn tin mà quay trở lại lớp để ngồi điều hòa, xung quanh không có ai cả.

Trịnh Tây Tây cười xong, vốn dĩ còn cho rằng Cố Duẫn sẽ nổi giận, kết quả lại phát hiện ra Cố Duẫn chẳng nói gì cả.

Lúc này, cả hai đang cùng nhau đi trên một con đường rợp bóng cây, ánh nắng mặt trời bị cây lớn che khuất, chỉ có một số ít tia nắng lọt qua khỏi kẽ hở, bầu không khí yên tĩnh như thế này không hiểu sao lại làm cho Trịnh Tây Tây cảm thấy rất không tự nhiên.

Tim đập thình thịch không ngừng.

Vậy nên cô đã dừng lại và nói: "Ở phía trước là căn tin rồi, anh chờ tôi ở đây đi."

Nói xong cũng mặc kệ anh, tự mình chạy về phía trước.


Con đường mà Cố Duẫn và Trịnh Tây Tây đi nằm ở phía sau căn tin, Trịnh Tây Tây rẽ một vòng, vòng ra phía trước để mua kem.

Cố Duẫn tìm một chỗ để chờ Trịnh Tây Tây, điện thoại di động trong túi anh reo lên, Trần Minh Viễn hỏi: "Người cậu ở chỗ nào rồi? Không phải nói là đi chơi bóng ở cung thể thao hay sao? Trong đó có điều hòa. Sao mọi người đến hết rồi mà cậu còn chưa tới hả?"

Cố Duẫn đáp: "Tôi không chơi nữa, các cậu cứ chơi đi."

Nói xong thì dứt khoát cúp máy.

Trần Minh Viễn:?

Không lâu sau, Trịnh Tây Tây cầm kem trở lại, đưa cho Cố Duẫn: "Cho anh đấy."

Thấy cô đúng thật là chỉ mua một cây kem, Cố Duẫn hỏi: "Em không ăn à?"

"Tôi không muốn ăn." Nói như vậy, nhưng tầm nhìn lại không thể kìm chế được mà dừng lại trên cây kem này một lúc rồi mới nhanh chóng rời đi.

"Cho anh đấy, nếu không ăn mau thì sẽ tan ra mất."

Cố Duẫn nhìn cô một cái, nhận lấy, bóc vỏ ra rồi cắn một miếng.

Ở đây không có ghế dài, chỉ có bồn hoa bên cạnh là có thể ngồi được. Tuy nhiên nhiệt độ mùa hè cao như vậy nên không ai muốn ngồi.

Cố Duẫn ăn kem bên cạnh bồn hoa, đứng dậy và nói với Trịnh Tây Tây: "Ở đây chờ tôi."

Trước khi đi lại bổ sung: "Không được đi đâu đấy."

Trịnh Tây Tây: "Làm gì thế?"

Cố Duẫn không đáp lại, ỷ mình chân dài, chớp mắt đã không thấy bóng người đâu nữa.

Trịnh Tây Tây: "..."

Cô ngồi nghịch đám cỏ dại ở bên cạnh bồn hoa, ngồi được một lúc cô lại cảm thấy tại sao mình phải thật lòng nghe lời anh, cô muốn đi, nhưng đôi chân dường như bị trồng xuống dưới đất vậy, có chút không nhấc chân lên được.

Trịnh Tây Tây, mi đang nghĩ cái gì vậy?

Cô ấy cảm thấy có chút bực dọc về sự bất thường của mình. Cô là ai, sao cô lại có thể chỉ vì nhìn thấy một anh chàng đẹp trai mà không nhấc chân lên nổi thế này?

Đang định đứng dậy thì nghe thấy giọng nói của Cố Duẫn truyền đến từ bên cạnh mình: "Ngẩng đầu lên."

Trịnh Tây Tây theo bản năng mà ngẩng đầu nhìn về phía phát ra âm thanh, một cây kem được đưa tới, vừa khéo đưa tới bên miệng cô.

"Mở miệng ra."

Trịnh Tây Tây mở miệng: "Anh..."

Miệng vừa mở ra, kem đã đưa đến tận miệng, đầu lưỡi chạm vào một chút vị ngọt ngào mát lạnh.

"Có đi có lại." Trong mắt Cố Duẫn mang theo ý cười, đưa cho cô cây kem trên tay mình: "Cho em đấy, nếu không ăn mau thì sẽ tan ra mất."

Chú thích:

(2) Ý của Tuý Ông không ở rượu: ý không ở trong lời; có dụng ý khác.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận