『 Dưới cái nhìn chăm chú của phụ thân bắn tinh cao trào 【thú nhận, kết thúc, Nguyễn Ngưng: Em chỉ có mình anh.】』
..
Lục Hoa ngồi trên bệ đá nhìn Nguyễn Ngưng rời đi, cười cười an ủi. Cậu biết Nguyễn Ngưng đã được thông suốt, trong thâm tâm thấy mừng cho bạn mình. Có thể người ngoài sẽ nói làm gì lại dễ dàng tha thứ cho Sở Phóng như vậy, thậm chí sẽ cho Nguyễn Ngưng gặp một người chồng khác(*). Nhưng coi như chỉ có bạn bè thân thiết là Lục Hoa mới biết, Nguyễn Ngưng đối với Sở Phóng chấp niệm bao sâu. Tình cảm không biết nơi nào nảy lên, càng lúc càng sâu đậm.
(*) (raw ghi là phu quân luôn đấy.)
Nếu nhất định phải chung một chỗ, cần gì phải lãng phí thời gian hành hạ lẫn nhau. Nguyễn Ngưng đây cũng tính là "sau cơn mưa trời lại sáng" đi, việc đời cũng thật kỳ diệu. Giống như cậu, cho tới bây giờ vẫn chưa từng nghĩ tới tình cảm đối với anh trai mình có thể đơm hoa kết trái, nhưng hôm nay cũng nhận được hạnh phúc trĩu nặng này.
Nhớ tới ngày đêm ngọt ngào với nam nhân, Lục Hoa cười tươi như hoa quỳnh. Thật hạnh phúc, mỗi một ngày đều chờ đợi ngày mai lại có hắn, luôn cảm thấy đến khi tóc bạc hoa râm cũng không đủ.
Lục Hoa trở về phòng tự học tìm nam nhân. Người nọ đang xem sách giáo khoa của cậu, giúp cậu chỉnh sửa lại ghi chép. Nam nhân tùy tiện ngồi đó, bớt đi nghiêm túc lạnh lùng khi làm việc thường ngày, cả người ôn nhu giống như nắng ấm mùa đông. Lục Hoa lặng lẽ ngồi bên cạnh hắn, ôm lấy cánh tay anh hai, tựa vào vai hắn đọc sách.
Hai người lúc nãy đã chơi đùa một trận, lúc này quả thật nên vào chuyện chính. Lục Dạ Hằng nhìn Lục Hoa nằm trên người mình đọc sách, cũng không sửa lại tư thế không đúng của cậu, ngược lại săn sóc điều chỉnh vị trí của mình cho Lục Hoa nằm thoải mái một chút.
Hai người ăn ý nhìn nhau cười một tiếng. Lục Hoa tiếp tục vùi trong lòng nam nhân nhà mình đọc sách, Lục Dạ Hằng khe khẽ vuốt ve mái tóc dài của Lục Hoa, lẳng lặng ngắm dung mạo người trong ngực, không cảm thấy nhàm chán chút nào.
(◦¯ ˘ ¯◦)
Chạng vạng tối đến lúc ra khỏi trường, Lục Hoa và Lục Dạ Hằng bị Sở Phóng và Nguyễn Ngưng chặn lại, hai người nói muốn mời bọn họ ăn cơm. Lục Hoa hứng thú cực kỳ nhìn hai người đang nắm tay, trêu ghẹo nói: "Đây là làm lành rồi hể?" ( ੭ ・ᴗ・)੭
Sở Phóng ho khan hai tiếng, giống như có chút quẫn bách nhưng vẫn nói: "Tôi vẫn đang trong thời gian "thử việc", cho nên là... khụ, ủng hộ nhiều hơn ha ha."
Nguyễn Ngưng cười nói: "Anh ấy muốn nói chuyện yêu đương lần nữa, tớ vừa chấp nhận lời bày tỏ của ảnh. Sau này thế nào thì còn chờ xem biểu hiện."
Lục Dạ Hằng nghe vậy nhíu mày, không có vạch trần lời nói dối rõ ràng ra thế của Nguyễn Ngưng. Nếu cậu ta có thể cùng Sở Phóng chia tay, chữ "Lục" trong "Lục thị" cho viết ngược luôn đấy. Lục Hoa ngược lại không khách khí cười thành tiếng, thật sự là bộ dáng nho nhỏ ngạo kiều của Nguyễn Ngưng quá buồn cười, trong miệng nói không tình nguyện, nhưng khóe mắt chân mày đều rõ ràng thấy được ngọt ngào đắc ý, giống như con nít khoe khoang món đồ chơi yêu thích với bạn bè.
Lục Hoa tiếp tục cười cậu bạn của mình, mặt đầy sáng tỏ: "Cho nên là cậu đây là mời bạn bè đi ăn cơm mừng thoát ế sao?"
Mặt Nguyễn Ngưng ửng đỏ, còn Sở Phóng thì mặt biểu cảm kiểu "cậu nói đúng rồi đấy", nói: "Chính là như vậy. Tôi đã đặt chỗ. Đi, chúng ta mau qua đó."
Sở Phóng chọn là một quán ăn không lớn nhưng được trang trí rất tinh xảo. Lục Hoa vui vẻ nói với Lục Dạ Hằng: "Nơi này phong cách bài trí thật không tệ, không lớn nhưng rất yên tĩnh, rất thích hợp cho mấy cặp tình nhân."
Lục Dạ Hằng lập tức nói: "Thích thì mua lại cho em?"
Lục Hoa:.....
Vị đại ca này là nhìn trúng cái gì kì lạ sao? Cái loại bá đạo tổng tài này sao thấy quen quen bây ơi....
Ai ngờ có người tưởng thật, Sở Phóng mở miệng nói: "Không bán! Đây là cửa tiệm tôi mở hơn mấy năm, mỗi một nơi đều là tự tay tôi sắp xếp, mời các người đến cũng không tệ."
Sở Phóng vừa dứt lời, vành mắt Nguyễn Ngưng đỏ đỏ. Lục Hoa và Lục Dạ Hằng không rõ chuyện, ngược lại Sở Phóng có chút kích động, lại có chút ngạc nhiên mừng rỡ, than thở: "A Ngưng, thì ra em còn nhớ."
Nguyễn Ngưng hơi nghẹn ngào: "Làm sao có thể không nhớ. Thiết kế của quán ăn này, là chúng ta cùng nhau vẽ."
Khi đó bọ họ còn trẻ, Sở Phóng cũng chưa từng nghĩ sẽ trở lại cái gia tộc hỗn loạn đó. Hôm đó bọn họ hai người vừa lăn giường xong, thân thể trần truồng dây dưa chung một chỗ. Sở Phóng sờ sờ da thịt trơn trượt trắng nộn của Nguyễn Ngưng, đột nhiên hỏi: "A Ngưng, em sau này muốn làm gì?"
Nguyễn Ngưng không thiếu tiền, cho nên quả thật cậu cũng chưa từng nghĩ sau này muốn làm gì. Có điều ở cùng Sở Phóng... Nguyễn Ngưng đề nghị: "Chúng ta cùng nhau mở quán ăn đi, không cần quá nhiều tiền, nho nhỏ, ấm áp nhưng nhất định phải tinh tế. Nói sao ta, chính là để cho người ta đi vào liền có thể cảm nhận được hạnh phúc."
Sở Phóng cũng hứng thú, tiệm ăn vợ chồng a... ý kiến này không tệ. Vì thế hai người tâm huyết dâng trào bắt đầu thảo luận chủ đề quán ăn, trang trí, đảo mắt vẫn để lại ấn tượng chân thật.
Sở Phóng lau khô nước mắt trên mặt Nguyễn Ngưng, giọng khàn khàn: "Anh cũng không nghĩ tới một ngày có thể mang em về lại đây. Mấy năm nay ngoài nhà cũng không quá bình an, anh ckhông biết cách nào đi tìm em. Những lúc rảnh rỗi lại tới nơi này ngồi một chút, giống như thiên đường cuối cùng của mình."
Lục Hoa cùng Lục Dạ Hằng bây giờ mới biết nguồn gốc của quán ăn này. Hai người nhìn nhau một cái, có chút im lặng. Bọn họ lại bị nhồi cẩu lương a a a, cái chuyện tú ân ái này bị Sở Phóng dẫn đầu! Coi như nhìn bọn họ gương vỡ lại lành, không so đo nữa!
(là chúng nó thi nhau cặp nào ân ái tò te hơn ấy =)))))
Lục Hoa bất đắc dĩ gõ bàn một cái, nói: "Không thì hai người trước tiên đừng có kích động, không phải tới ăn cơm hả?"
Lục Dạ Hằng gật đầu phụ họa. Làm tốt lắm Lục Hoa, nếu không lên tiếng thì hai người bọn họ dễ lao vào khóc lóc lắm, hình ảnh đó hơi bị đẹp nha...
Cũng không phải người xa lạ nên bữa cơm này ăn rất vui vẻ. Trong lúc ăn Sở Phóng hướng Lục Hoa mời rượu, rất nghiêm túc nói: "Cám ơn cậu."
Bất kể là những năm nay đối xử thật lòng với Nguyễn Ngưng, hay là giúp Nguyễn Ngưng thông tư tưởng chấp nhận hắn ăn năn hối lỗi, đều xứng đáng nhận những lời cám ơn chân thành nhất trong thâm tâm hắn. Lục Hoa sảng khoái uống sạch rượu trong ly, cười: "Không ngờ là tớ thích hợp làm bà mối thế, xem anh hai bày ra mấy trò đen tối suýt chút nữa bị phản tác dụng..."
Lục Dạ Hằng im lặng nhìn trời. Là hắn đánh giá thấp tình thương mến thương của hai người đó rồi, vốn tưởng có thể biến thành tình thú a....
Sở Phóng không hiểu, hỏi: "Lục đại thiếu, anh đã làm gì?"
Nguyễn Ngưng liều mạng nháy mắt với Lục Hoa, ám chỉ vạn lần không nên nói ra, quá lúng túng. Lục Hoa kinh ngạc, thì ra Sở Phóng còn chưa biết, nhưng chuyện này quả thật không tiện cho bọn họ nói ra, vì vậy ngậm miệng không nói.
Lục Dạ Hằng lại để Sở Phóng rót rượu cho mình, nói: "Muốn biết? Về hỏi bà xã cậu đi."
Sở Phóng không nói gì, cũng không tiếp tục dây dưa vấn đề này, quay đầu cùng Lục Dạ Hằng cụng ly. Hai người đều là tửu lượng cao, uống vào cùng lắm chỉ là hơi lâng lâng, ôm đại bảo bối của riêng mình về nhà.
(//ω//)
Nguyễn Ngưng đem Sở Phóng tới phòng trọ của mình, đem cái tên cả người đầy mùi rượu đuổi vào phòng tắm. Kết quả Sở Phóng không cho cậu đi, đôi mắt đen nhánh thâm thúy gắt gao nhìn Nguyễn Ngưng, âm thanh có chút đáng thương: "A Ngưng... Em với bọn họ có bí mật mà không nói cho anh..."
Mang chút ủy khuất nũng nịu, tựa như y hệt Sở Phóng của mấy năm trước, trái tim Nguyễn Ngưng chợt nảy lên, vừa đau lòng vừa mềm mại, tảng băng trong lòng bất chợt tan ra. Còn đứng đắn làm cái gì, đối với Sở Phóng, cậu có khi nào cự tuyệt được a?...
Nguyễn Ngưng trong mắt mang theo ý cười, ôn nhu nói: "Ngoan ngoãn tắm đi rồi em nói cho."
Sở Phóng nhìn người chạy trốn khỏi lồng ngực mình, vẻ mặt có chút không biết làm sao. Tính ra cũng mới vừa làm hòa, A Ngưng không thích ứng được thân mật của hắn cũng là bình thường. Vậy thì bắt đầu lại từ đầu, từ từ tới thôi.
Có điều, khiến cho Sở Phóng không nghĩ tới là, hắn vừa ra đến cửa phòng tắm, đã thấy Nguyễn Ngưng áo quần mở rộng nằm trên giường, thấy hắn đi ra còn nâng cao một chân, ý tứ câu dẫn quá rõ ràng.
Hỏa khí xông thẳng tới hạ thể, Sở Phóng bổ nhào lên người Nguyễn Ngưng, nhưng vẫn có chút không dám tin: "A Ngưng, anh có thể không?..."
Nguyễn Ngưng quay đầu đi, nói: "Anh không muốn, mới không miễn cưỡng... Anh!!!"
Câu trả lời của Sở Phóng là đem Nguyễn Ngưng đẩy ngã lên giường, dương v*t chui vào trong tiểu huyệt ngày đêm mong nhớ. Một trận tình ái vừa kịch liệt vừa ướt át, bọn họ đã lâu không thể không chút ngăn cản đoạt lấy nhau. Lúc cao trào, Sở Phóng đem tinh dịch bắn vào trong cơ thể Nguyễn Ngưng. Nguyễn Ngưng cảm thụ thỏa mãn lúc lâu, giống như lạc vào thiên đường. Một khắc cuối cùng, cậu ôm Sở Phóng thật chặt, nói: "Đồ ngốc, em chỉ có mình anh."
Lời lẽ tuy ngắn gọn nhưng Sở Phóng lập tức hiểu, A Ngưng của hắn... Hắn chìm ngập trong kích động cùng vui sướng, triền miên phệ cốt, cả đời ngại không đủ...
(*๓"╰╯"๓)♡
Thấy Nguyễn Ngưng và Sở Phóng lần nữa hạnh phúc, Lục Hoa so với ai khác càng vui hơn, tâm tình rất tốt cứ thế về đến nhà, cũng không có khuynh hướng biến mất. Lục Dạ Hằng quyết định ăn giấm, coi như vì bạn bè mà cao hứng đi, cũng không thể như vậy mà lơ là nam nhân nhà mình a...
Vì vậy, cái miệng nhỏ nhắn lải nhải không ngừng của Lục Hoa bị Lục Dạ Hằng chặn lại. Nam nhân cũng không chờ được về phòng, trực tiếp đè Lục Hoa xuống ghế salon, trực đảo hoàng long. Tiểu huyệt quen nhận hoan ái lập tức cuốn lấy tính khí to lớn của nam nhân, Lục Hoa hai chân vòng qua eo nam nhân, tư thế dâm đãng nghênh hợp.
Ai ngờ hai người vừa mới đến lúc kịch liệt nhất, cửa bị người bên ngoài mở ra. Lục Hoa và Lục Dạ Hằng lăng lăng nhìn cha và ba ba đang cầm chìa khóa, mà chồng chồng Lục gia cũng biểu tình cứng đờ nhìn hai người con trai đang trần truồng dây dưa trên ghế salon.
Tình cảnh lúng túng, có thể do hết lần này tới lần khác kích thích quá lớn, Lục Dạ Hằng trực tiếp bắn vào tiểu dâm huyệt Lục Hoa, mà đồng thời dưới sự kích thích, Lục Hoa bị bậc trưởng bối nhìn trân trối, cao trào!
Cũng may Lục Đình phản ứng nhanh chóng, cấp tốc mang người yêu mình lên lầu, trả lại không gian lúng túng cho cặp tình nhân nhỏ.
Mộ Vân nhìn chồng mình. Làm chồng chồng nhiều năm như vậy, y có cái gì không biết cũng không nhăn nhó, trực tiếp hỏi: "Anh có phải đã sớm biết rồi không?"
Lục Đình gật đầu, thở dài nói: "Anh phát hiện ra A Hằng có tình cảm với Lục Hoa. Nhưng lúc đó A Hằng nói với anh, nó sẽ không nói cho Lục Hoa, chúng nó cũng không có khả năng có kết quả, cho nên cũng cầu xin anh đừng tính toán phá hủy tình yêu duy nhất cả đời nó. Bởi vì anh cũng không thể dốc toàn sức, nó nói Lục Hoa sẽ vĩnh viễn ở trong lòng mình. Nhưng anh thật không nghĩ tới chúng nó sẽ phát triển thành như vậy..."
Mộ Vân nhẹ giọng nói: "Em hiểu rõ Lục Hoa, nếu con chịu đáp ứng, nhất định cũng đã sớm thừa nhận A Hằng. Chúng ta cũng không đúng, những năm này chỉ toàn lo đi du lịch trăng mật trên thế giới, vứt hai anh em chúng nó qua một bên không quan tâm, mới có thể khiến cho các con..."
Lục Đình ôm người yêu lạnh lùng trong trẻo, ôn nhu nói: "Vân nhi, không nên tự trách. Có lẽ đây là số mệnh đã an bài. Ban đầu khi biết chuyện, anh rất khiếp sợ. Sau đó anh cho những cô gái khác tới thăm dò A Hằng, phát hiện là con quyết tâm gìn giữ cho mình phần tình cảm không có khả năng này cô độc đến cuối đời. Lúc ấy anh đau lòng hơn là trách cứ, nhìn con tuổi còn trẻ đã gánh vác công ty, nhìn con tự ngược mình như để chuộc tội, nhìn con nở mày nở mặt vô cùng nhưng thống khổ chịu không nổi, anh thậm chí đã suy nghĩ rằng, không bằng Lục Hoa đồng ý nó, hai người con trai của anh cũng rất tốt. Nếu như nói trên thế giới này ai hiểu Lục Hoa nhất, cho anh yên tâm đem Lục Hoa gả đi, thật ra vẫn chỉ có A Hằng."
Mộ Vân trầm mặc nghe lời người yêu, cảm giác sợ hãi lúc đầu cũng dần dần bình tĩnh trở lại. Y làm sao sẽ không biết yêu một người là ra sao, cái cảm giác "không thể" là như thế nào. Năm đó, y cùng Lục Đình không phải cũng như thế sao, chính là bây giờ, y cũng không thể rời bỏ Lục Đình một bước. Y là người song tính, nhưng bề ngoài là một nam nhân thuần túy, thời điểm y và Lục Đình ở chung với nhau cũng là sau khi đã vượt qua muôn vàn khó khăn, đến tận bây giờ khi nhớ lại vẫn còn mơ hồ chua xót khổ sở.
Bởi vì trải qua, cho nên tha thứ. Bởi vì trải qua, nên càng khoan dung. Chẳng lẽ y hôm nay còn muốn làm khó những đứa con của mình sao?
Cả đời người chỉ có mấy chục năm. Kỳ thực, hạnh phúc được thì rất tốt, không phải sao?
Lục Đình cùng Mộ Vân đi xuống lầu, Lục Dạ Hằng và Lục Hoa đã dọn dẹp xong. Thấy hai người cha, trong mắt cũng không có né tránh cũng không có sợ hãi, mặc dù có áy náy nhưng rất thản nhiên.
Lục Đình mở miệng trước phá vỡ thế im lặng: "Tiểu tử ngươi được lắm, thật đúng là bị ngươi lừa gạt tới tay."
Lục Hoa vội vã giải thích: "Cha, không phải anh hai lừa con. Con thích anh hai từ rất lâu rồi, vốn tưởng cả đời này cũng sẽ cô độc đến cuối đời, không nghĩ trời cao cho con một kinh hỉ thật lớn. Anh hai vậy mà cũng có lòng với con."
Lục Dạ Hằng nói tiếp: "Cha, ba ba, thật xin lỗi. Con biết chúng con khiến hai người thất vọng. Trước đây con có lẽ còn có thể nói mình có thể lặng lẽ theo dõi, không quấy nhiễu cuộc sống Lục Hoa. Nhưng trải qua khoảng thời gian bên nhau này, con không có cách nào tưởng tượng mình rời khỏi Lục Hoa, hoặc nếu như Lục Hoa rời xa con, cuộc sống sẽ như thế nào. Con cầu xin hai người, chấp thuận tình cảm của con và Lục Hoa."
Mộ Vân thở dài, hỏi: "Vậy hai đứa định sau này sẽ như thế nào? Lục Hoa mặc dù rất ít lộ mặt, nhưng chung quy vẫn có người biết thân phận của con. Nếu như có ngày lời đồn đãi bốn phía nổi lên, các con muốn làm sao đối mặt?"
Lục Hoa cướp lời, nói: "Lập tức nói con là con gái nuôi của Lục gia. Thừa dịp không có bao nhiêu người biết thân phận con, dứt khoát công khai cho con và anh hai kết hôn đi, đem thân phận và danh phận của con xác định rõ. Sau này có ai muốn tra tìm cũng không có biện pháp."
Huống chi sau đó nếu còn tồn tại chứng cứ, cậu tin cha sẽ xử lý tốt.
Lục Đình không nhịn được bật cười, cái này là "đả xà tùy côn thượng" đây sao, vì kết hôn cũng bất chấp được.
(*) 打蛇随上/Đả xà tùy côn thượng: chỉ người lợi dụng thời cơ, tranh thủ cơ hội để lấy cái tốt về phần mình.)
Ngược lại Lục Dạ Hằng cau mày nói: "Lục Hoa, chúng ta trước đó đã nói..."
Trước đó bọn họ đã thảo luận qua vấn đề này. Lục Dạ Hằng nói trực tiếp công khai hắn là con nuôi Lục gia là tốt rồi. Lục Hoa ngắt lời nói: "Anh hai, anh còn phải quản lý công ty, phải có một thân phận có sức thuyết phục, nếu không đám người trong công ty kia lại muốn làm phản. Vả lại, chúng ta nói ai được thu nuôi thì cũng có vấn đề gì đâu, em sẽ không thấy ủy khuất. Thà bị người ta kêu Lục tiểu thư chứ không muốn kêu Lục phu nhân đâu ~."
(là anh Lục muốn công khai mình là con nuôi, cho Hoa Hoa làm con ruột (vì nếu con ruột hết thì sẽ bị gièm pha). Hoa Hoa không chịu vì anh còn quản lý công ty nên xung phong nhận mình làm con nuôi:"D. Ngoan chưa =)))).
Lục Dạ Hằng nhìn bộ dáng dẩu mỏ của Lục Hoa, như bị đầu độc hôn lên một cái. Hôn xong mới phát hiện trưởng bối vẫn còn ngồi đó, lại có chút lúng túng a...
Mộ Vân nhìn bọn họ, lạnh lùng nói: "Các con nghĩ hay nhỉ. Ta có nói sẽ đồng ý sao?"
Con ngươi Lục Hoa đảo một cái, vội vàng tiến lên ôm lấy đùi Mộ Vân, bán manh nói: "Ba ba tốt ~ Con biết ba ba là tốt nhất. Ba ba thành toàn cho tụi con đi mà, nha nha~~."
Mộ Vân không nhịn được bật cười. Lục Đình xua xua tay, nói: "Được rồi, đứng lên hết đi. Làm như hai người chúng ta ở thời phong kiến không bằng."
Lục Dạ Hằng truy hỏi: "Vậy quyết định của cha là...?"
Lục Đình nói: "Chọn ngày tổ chức tiệc rượu. Ta chính thức đem Lục gia giao cho con, thuận tiện cho hai con đính hôn."
Lục Dạ Hằng cùng Lục Hoa kích động đứng dậy ôm chầm lấy người cha sáng suốt của mình, trong mắt đều là vui sướng cùng cảm động...
Bọn họ may mắn biết bao mới có được nhau, may mắn biết bao mới có người cha như vậy.
Nắm tay nhau, cùng đến bạc đầu.
- ---------Hoàn----------
Quán ăn
Có đúm cứi nên lấy hình váy cưới nha (tui thích váy cướiiiii)
- ----- ☆ ------
Vậy là hết zồi đó!! *bắn pháo pông*
Cám ơn mọi người đã theo tui nửa cái hố này. Hẹn gặp lại mọi người trong dự án mới. (thiệt chứ không làm cao H nữa đâu:"< mệt hơn edit truyện thường nhiều lắm:"<)
(Mà nếu có thì cũng ủng hộ tui nha ahihi...)