Hoàng Thái Trân rất không thoải mài đi dạo xung quanh thánh phố , tâm trạng cực kì tệ. Cô đi dạo khắp nơi quên cả thời gian về nhà , lúc phát giác thì đã tận xế chiều .
Cô đi lang thang khắp nơi , tới tàu điện ngầm cô đang định mua vé thì mới phát hiện .Không có !Không có a!Hình như lúc nảy đi cô quên mang theo ví tiền rồi giờ phải làm sao đây ? Haiz...đúng là một ngày xui xẻo mà.
Hoàng Thái Trân chán nản ra khỏi toa điện ngầm , đi lần theo đường khác mà về nhà .Nhưng là sáng tới giờ cô vẫn chưa ăn gì , lại còn phải đi bộ về nhà...ước chừng cũng mất hơn 1 tiếng mới tới nơi .Chết tiệc !Thật là đáng ghét sao lại xui tới mức này cơ chứ.
*Phịch*Hoàng Thái Trân bị mất thân bằng ngã người về phía sau , té xuống đất , mông cô đau ê ẩm . Là kẻ nào đi đứng không có mắt thế ?Ngay cả cô mà cũng dám làm té ... xem như hắn không may mắn rồi, lại nhân lúc tâm tình cô không tốt mà đụng mặt phải.
Ngẩng đầu nhìn kẻ đáng chết đụng phải mình, không khỏi làm cho Hoàng Thái Trân hơi thất thần, đó là một người đàn ông tuấn lãnh,mặc một đồ đơn giản có phần năng động , mắt phượng hẹp dày, bạc môi gợi cảm, mày rầm rạm tà mị .Cả người hắn toát lên vẻ cao lãnh , tuấn mị , khiến người khác thất thần . Nhưng có điều cô là ai kia chứ ?!Cô gái cao ngạo tuyệt đối không vì nhìn thấy mĩ nam mà bỏ qua cho hắn. Trấn định lại tinh thần , Hoàng Thái Trân nhìn hắn tức giận nói :"Nè bộ anh không có mắt nhìn đường hả ? Đụng phải người khác thì thôi đi , không biết đỡ lên rồi xin lỗi hả ?Làm gì mà đứng như tượng phật vậy ?".
" Không phải cô có thể tự mình đứng lên sao ? Còn có thể lớn giọng mắng người thì nhất định là không sao ?" Ngạo Lâm Phong nhún nhún vai , nhìn cô nói .Không ngờ nhiều năm như vậy mà tính tình cô cũng không thay đổi, vẫn háo thắng như ngày nào .Nhưng tại sao ? Cô dường như không nhận ra hắn ...nghĩ đến điểm này lòng hắn chợt lạnh.
"Anh còn dám nói ? Ở đâu ra cái thứ người không biết chút gì về lễ độ như anh thế hả?' Ít ra thì cũng phải thể hiện một chút mà đỡ cô dậy rồi, xin lỗi chứ .Thật là quá quắt a !
"Tiểu thư , tôi thấy cô không phải nữ nhân yếu đuối mỏng manh nên chắc hẳn là không cần tôi đỡ lên đi !" Ngạo Lâm Phong trêu cợt nhìn cô , anh đã sớm biết cô vốn không cần người khác quan tâm . Nhưng tại sao lại nhu vậy ?Chỉ vài năm trôi qua thôi (Nguyên : Phong ca là 13 năm anh ạ không phải là "vài năm" ) tại sao cô từ một đứa trẻ ngây thơ lại trở nên lạnh nhạt như vậy ?Ánh mắt cũng khác hẳn trước kia...rốt cục thì năm đó đã xảy ra chuyện gì ?
"Anh..." Hoàng Thái Trân bị chọc tức tới gân xanh cũng nổi lên .Cái người đàn ông thối tha này thật biết cách châm chọc người khác.
Nhìn thấy dáng vẻ tức giận như mèo con của cô , hắn không hiểu tại sao tâm tình lại trở nên tốt hẳn ...xem ra cô cũng không thay đổi nhiều .Vẫn giữ được bản tính đáng yêu mà hắn thích (Melody : anh này có máu ngược á??).
"Tôi thì là sao a?' không hiểu sao hắn lại muốn tiếp tục vuốt long hổ mà trêu chọc cô .
Nắm tay nhỏ bé siết chặt , Hoàng Thái Trân cơ hồ muốn bốc hỏa nổ , tuy nhiên giờ phút này trong nháy mắt đâu cô xuất hiện lên tia toan tính. Một lượt đánh giá mĩ nam phía trước .Bất giác khóe môi hơi công lên cười xảo trá :"Lúc nảy ,là anh đụng trúng tôi, ít nhiều cũng làm tôi bị thương ,nên có phải là nên bồi thương cho tôi ?" (Nguyên : cái này có phải hay không gọi là ăn cướp cạn :D2 )
Đột nhiên thái độ của cô thay đổi làm cho Ngọa Lâm Phong không khỏi ngẩn người, hắn nhìn cô với vẻ mặt tràn đầy thú vị , cười chói mắt trêu chọc nói : " Tiểu xin chỉ giáo , cô muốn tôi bồi thương như thế nào ?" Nếu là lấy thân bồi đáp hắn cũng không ngại a chỉ cần cô lên tiếng cho dù là mặt trăng trên trời hán cũng lấy xuống cho cô, nhưng đó là trước đây ....bây giờ cô đã không còn nhớ hắn là ai nữa.
Nhìn cái nụ cười chói mắt kia , không hiểu sao cô chỉ muốn một phát dập tắt cái nụ cười trêu chọc đó ,Thật khiến khiến người ta chói mắt a !Cứ cười đi rồi lác nữa tôi sẽ cười lại anh .Hừ...:'Tôi chính là muốn lấy chiếc xe ở đằng kia của anh để làm vật bồi thường" Hoàng Thái Trân vừa nói vừa chỉ vào chiếc xe mô tô thể thao màu đen trong khá bắt mắt ở bên cạnh hắn.
Ngạo Lâm Phong dỡ khóc dỡ cười nhìn cô, cô gái nhỏ a ...có ai đời con gái mà lại chạy xe đua chứ . Hắn thật không hiểu nổi a...
"Sao không đồng ý hả ?" Làm gì yên lặng thế , nói gì đi chứ cô không có nhiều thời gia a .
"Được !Nhưng trong cô như vậy thì có chạy được không ?" Đứng nói là một chiếc mô tô cho dù là cô muốn bồi thường bằng cả cửa hàng mô tô hắn cũng chẳng buồn không đáp ứng nha .
Ném cho hắn một cái nhìn xem thường , Hoàng Thái Trân lạnh nhạt nói : " Tôi nói muốn nó tất nhiên là phải biết chạy rồi" thật đúng là một câu hỏi dư thừa.
"Đằng kia , chìa khóa ở trên xe cô tự lại lấy đi " Ngạo Lâm Phong lười biếng chỉ tay về phía chiếc xe nói.
Hoàng Thái Trân hơi sửng sốt , hắn thật cho cô chiếc xe đó ư ? Mặc kệ dù sau vẫn tốt hơn là đi bộ .Hôm nay, cũng không tệ lại gặp phải tên ngốc này ngây thơ để cô lợi dụng.Tới cạnh chiếc xe mô tô đắc tiên , cô không khỏi hưng phấn đưa tay khẽ chạm vào nó:" Đúng là bảo bối a!".
Ngạo Lâm Phong nghe những lời này không khỏi cười khỗ, sở thích của cô thật quái dị a.
Ngồi vững người lên chiếc xe , tâm trạng của Hoàng Thái Trân cực kỳ thoải mái và hưng phấn nha .Không tệ chút nào, khẽ liếc sang người đàn ông tuấn mĩ bên cạnh cô vui ve nói :"Mĩ nam tôi chỉ muốn mượn xe của anh thôi!Vài ngày nữa sẽ trả , nói đi địa chỉ của anh ở đâu ?" cô cũng không phải không hiểu lí lẽ a , nhất định trả lại xe cho hắn dù gì cũng không thể lấy món đồ đắt giá của người ta như vậy.
"Chiếc xe đó tôi tặng cho cô , xem như là quà ra mắt, còn về địa chỉ nhà , cô sớm muộn gì cũng sẽ biết" Ngạo lâm Phong nhìn cô cười giọng nửa thật nửa giả nói.
" Hả anh đang nói gì thế ?" cái gì mà sớm muộn cũng biết chứ , cô và hắn có quen nhau à ?Hay là nhà hắn ở gần nhà cô ?
"Không có gì ,cô sớm muộn sì cũng biết thôi" hắn vẻ mặt không đổi, chỉ là ý cười trên gương mặt tuấn lãnh ngày càng đậm hơn.
Hoàng Thái Trân cáng nghe càng không hiểu, mà thật ra cô cũng chẳng muốn hiểu.Vân đề là đã không còn sớm nữa cô phải về nhà thôi, khỏi động xe máy cô chạy thật nhanh lúc đi ngang qua Ngạo Lâm Phong không quên để lại một câu :"Cám ơn, lần sau gặp lại sẽ báo đáp" hôm nay coi như may mắn, gặp được thiếu gia hào phóng a.
Nhìn bóng dánh nhỏ nhắn theo tốc đọ của chiếc xe mà rời đi , Ngạo Lâm Phong khẽ thở dài , bật điện thoại lạnh lùng nói : " Đem một chiếc xe đến ngoại ô thành phố đến cho tôi"dáng vẻ thật khác với sự nho nhã hào phóng lúc nãy.Mắt phượng trở nên lạnh lùng và đáng sợ như con thú nơi hoang dã.
Rốt cục kẻ nào đã khiến em trở nên như vậy, là ai đã làm thay đổi cô công chúa bé nhỏ đơn thuần của hắn?.Kẻ nào đã phá hủy hạnh phúc của cô, anh nhất định sẽ không tha cho người đó , bất kể là ai .Phút chốc ánh mắt của hắn trở nên lạnh lẽo và câu hồn hơn, hàm chứa sự giận dữ.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...