Bước xuống xe, Thẩm Niệm Thâm chạy thẳng vào bệnh viện, anh chạy rất nhanh, Tôn Điềm Điềm ở phía sau đuổi không kịp.
Cô chưa từng thấy Thẩm Niệm Thâm hoảng loạn như vậy, vừa rồi ở trên xe, cả khuôn mặt anh trắng bệch, thân thể thậm chí không khống chế được mà phát run.
Đó là bà ngoại mà anh nương tựa vào.
Tôn Điềm Điềm chỉ cảm thấy trái tim giống như bị thứ gì bóp nghẹn, khó chịu đến thở không nổi, ở trong lòng cô không ngừng cầu nguyện: Đừng có chuyện gì, bà ngoại nhất định đừng có chuyện gì hết.
Thẩm Niệm Thâm chạy đến phòng phẫu thuật ở tầng ba.
Ngày mùa đông, áo thun bên trong áo lông vũ của anh hoàn toàn ướt đẫm, trên trán đều là mồ hôi lạnh.
Anh thấy Lương Kì liền nhanh chóng chạy tới, nắm chặt cánh tay cậu, "Bà ngoại của anh làm sao vậy? Bà không có việc gì, không có việc gì chứ?!"
Đôi mắt anh đỏ bừng, gắt gao nhìn chằm chằm Lương Kì, thanh âm gần như gầm nhẹ.
Lương Kì bắt lấy anh, trấn an nói: "Anh đừng vội, bà ngoại vừa nãy ở nhà đột nhiên té xỉu, bác sĩ hiện tại đang cấp cứu."
Cả người Thẩm Niệm Thâm đều căng thẳng, mồ hôi từng giọt từng giọt lớn theo trán chảy xuống.
Anh sửng sốt thật lâu, rốt cuộc cũng buông lỏng Lương Kì.
Thân thể giống như không còn lực, lảo đảo lùi về sau một bước, dựa vào vách tường.
Anh ngẩng đầu, nhìn chằm chằm tấm bảng "Đang phẫu thuật", trong đầu bỗng nhiên nhớ lại rất nhiều chuyện lúc nhỏ.
Anh nhớ rõ khi còn nhỏ, lúc mẹ vừa bỏ anh, một mình anh ở trong căn phòng cũ nát cho thuê.
Trong phòng trống rỗng, anh cuộn tròn ở góc tường. Tối đó, là lần đầu tiên trong đời anh cảm thấy cô độc cùng sợ hãi.
Anh không có ba, mẹ cũng không cần anh.
Sáng hôm sau, cửa phòng đột nhiên mở ra, bà ngoại đứng ở cửa, nhìn chằm chằm anh thật lâu, sau đó chậm rãi đi tới chỗ anh.
Bà ngồi xổm trước mặt anh, bật khóc ôm lấy anh, "A Niệm, cháu của bà, bà dẫn cháu về nhà."
Thời điểm Tôn Điềm Điềm chạy lên liền thấy Thẩm Niệm Thâm ánh mắt dại ra, ngồi xổm bên ngoài phòng phẫu thuật.
Cô chưa từng thấy bộ dáng thất hồn lạc phách của anh như vậy, cô thật sự đau lòng.
Cô nhanh chóng chạy tới, ngồi xổm bên cạnh Thẩm Niệm Thâm, nhẹ nhàng kéo tay anh, thanh âm nhẹ nhàng, an ủi nói: "A Niệm, đừng sợ, bà ngoại sẽ không sao..."
Thẩm Niệm Thâm nghe thấy tiếng Tôn Điềm Điềm, rốt cuộc cũng chậm rãi hoàn hồn, anh ngẩng đầu nhìn về phía cô.
Tôn Điềm Điềm nhìn anh, không khỏi nắm tay anh chặt hơn, thanh âm thực nhẹ thực nhẹ, "A Niệm, đừng sợ..."
Thẩm Niệm Thâm nhìn cô, muốn nói gì đó nhưng cổ họng giống như bị thiêu cháy, trướng đau đến lợi hại.
Anh nhìn Tôn Điềm Điềm chằm chằm một hồi lâu, cuối cùng một câu cũng không nói nên lời.
...
Cuộc phẫu thuật kéo dài đến bốn giờ chiều thì kết thúc, bác sĩ từ bên trong đi ra.
Thẩm Niệm Thâm lập tức tiến lên, khẩn trương hỏi: "Bác sĩ, bà ngoại của tôi thế nào? Bà không sao chứ?"
Bác sĩ cầm đầu là một người đàn ông trung niên đeo kính, ông lắc đầu, nói: "Tạm thời không có nguy hiểm đến tính mạng."
Lời này vừa nói ra, viên đá trong lòng mọi người cuối cùng cũng rơi xuống.
Tôn Điềm Điềm theo bản năng ôm ngực, trong lòng rốt cuộc cũng nhẹ nhàng thả lỏng.
Bác sĩ nhìn Thẩm Niệm Thâm chằm chằm trong chốc lát, đột nhiên hỏi: "Bà lão bên trong kia là bà ngoại cậu?"
Thẩm Niệm Thâm gật đầu, "Đúng vậy."
Ánh mắt bác sĩ có chút tối lại, trầm mặc một lát mới nói: "Cậu đi cùng tôi một chút."
...
Thẩm Niệm Thâm ở trong văn phòng thật lâu, lúc đi ra, hai mắt đỏ bừng.
Tôn Điềm Điềm đến phòng bệnh chăm sóc bà ngoại, Lương Kì ở bên ngoài chờ anh, thấy Thẩm Niệm Thâm đi tới, vội hỏi: "Thế nào? Bác sĩ nói như thế nào? Bà ngoại không sao chứ?"
Thẩm Niệm Thâm không nói gì, một giọt nước mắt từ mắt phải rơi xuống.
Trước nay Lương Kì chưa thấy bộ dáng Thẩm Niệm Thâm như vậy, sợ tới mức mặt trắng bệch, "Anh..."
Thanh âm Thẩm Niệm Thâm nghẹn ngào, "Là ung thư não."2
Lương Kì sợ tới mức cứng đờ, môi run rẩy, nói không ra lời.
...
Thời điểm Thẩm Niệm Thâm vào phòng bệnh, bà ngoại còn chưa tỉnh lại, Tôn Điềm Điềm đang ngồi ở mép giường chăm sóc bà.
Tôn Điềm Điềm thấy Thẩm Niệm Thâm tiến vào, vội chạy tới, "A..."
Cô muốn nói cái gì đó, nhưng đột nhiên phát hiện đôi mắt Thẩm Niệm Thâm rất hồng, cổ họng giống như đột nhiên bị cái gì đó ngăn chặn, phát không ra thanh âm.
Cô theo bản năng nhìn về phía Lương Kì ở đằng sau, cũng là bộ dáng thất hồn lạc phách.
Cả người cô bỗng nhiên luống cuống, cái gì cũng không dám hỏi.
Thẩm Niệm Thâm không nhìn Tôn Điềm Điềm, lập tức đi đến bên giường bệnh.
Anh ngồi trên ghế, ngồi suốt hai giờ đồng hồ.
Tôn Điềm Điềm cùng Lương Kì ở bên cạnh, không dám phát ra một chút thanh âm.
Phòng bệnh rất an tĩnh, có chút áp lực nói không nên lời, Lương Kì rốt cuộc chịu không nổi, cậu đột nhiên xoay người, đi nhanh ra ngoài.
Tôn Điềm Điềm vẫn không nhúc nhích đứng ở phía sau Thẩm Niệm Thâm, cô rất muốn quan tâm anh, rất muốn ôm anh một cái nhưng cô không dám, cô sợ quấy rầy anh.
Mãi cho đến 8 giờ tối, bà ngoại rốt cuộc cũng chậm rãi tỉnh lại.
Ánh mắt Tôn Điềm Điềm sáng lên, vội nói: "A Niệm, bà ngoại tỉnh rồi."
"Bà ngoại, bà thấy thế nào rồi? Có chỗ nào không thoải mái không?" Thẩm Niệm Thâm nắm tay bà ngoại, khẩn trương nhìn bà.
Bà lão mở to mắt, ánh mắt có chút mờ mịt, tầm mắt đảo quanh phòng, nhớ tới chuyện mình vừa mới té xỉu.
"Bà không sao." Thanh âm của bà có chút suy yếu.
Nói xong còn cười cười, "Con xem bà lão như bà này, sao lại đến bệnh viện rồi. A Niệm, cháu đỡ bà dậy, chúng ta về nhà đi."
"Bà không thể về nhà." Thẩm Niệm Thâm vội nhẹ nhàng đè bà lại, anh rất nỗ lực khống chế cảm xúc của mình, thậm chí rất nỗ lực mà nở nụ cười, "Bà vừa mới té xỉu, bác sĩ nói, phải ở lại bệnh viện quan sát một đoạn thời gian."
Bà lão vừa nghe phải nằm viện, vội nói: "Không không không, bà không muốn ở đây, thân thể bà rất khỏe, làm gì phải ở lại bệnh viện."
Nói xong còn muốn ngồi dậy.
Trên tay bà còn kim truyền dịch, Thẩm Niệm Thâm lập tức đè bà lại, cảm xúc đột nhiên có chút mất khống chế, "Bà có thể nghe cháu hay không!"
Thanh âm của anh đột nhiên rất lớn, không chỉ có bà ngoại, Tôn Điềm Điềm cũng giật nảy mình, theo bản năng nhìn về phía anh, "A Niệm..."
Thẩm Niệm Thâm cúi đầu, giơ tay ấn ấn đường. Trong lòng anh rất loạn, trong đầu cũng loạn, cả người giống như bị một tòa núi thật lớn đè ở phía dưới, ép tới mức anh thở không nổi.
Anh không biết nên làm cái gì bây giờ.
Anh trầm mặc một thời gian rất lâu, khống chế tốt cảm xúc mới ngẩng đầu, thanh âm ôn hòa, "Bà ngoại, bà ở lại bệnh viện đi, những thứ khác không cần lo lắng."
Anh biết bà ngoại lo lắng anh tốn tiền, cho nên mới mãnh liệt muốn về nhà như vậy.
...
Thẩm Niệm Thâm khuyên bà ngoại, cuối cùng bà lão không còn náo loạn muốn về nhà nữa, chỉ một lát sau bà lại ngủ.
Tôn Điềm Điềm đi đến bên người Thẩm Niệm Thâm, nhỏ giọng nói: "A Niệm, em đi mua đồ ăn cho anh nha, từ giữa trưa đến giờ anh chưa ăn gì hết."
Lúc này Thẩm Niệm Thâm mới nhìn về phía Tôn Điềm Điềm, lắc đầu, "Anh không đói bụng."
Anh đứng lên, nắm tay Tôn Điềm Điềm, "Thời gian không còn sớm, anh kêu Lương Kì đưa em về nhà."
Tôn Điềm Điềm vội lắc đầu, "Em không về, em muốn ở đây với anh."
Thẩm Niệm Thâm nhìn cô, thấp giọng nói: "Không cần đâu, em về nhà sớm một chút, nghe lời."
"Nhưng em lo cho anh." Dừng một chút, rốt cuộc vẫn là nhịn không được hỏi, "Bà ngoại đến tột cùng là bị làm sao vậy? Nghiêm trọng không?"
Thẩm Niệm Thâm lắc đầu, "Không có gì, tuổi lớn đều sẽ bị như vậy."
"Thật không?" Tôn Điềm Điềm có chút không tin, lúc Thẩm Niệm Thâm tiến vào, đôi mắt đỏ bừng, cô thấy rất rõ.
Cô gắt gao nắm tay Thẩm Niệm Thâm, "A Niệm, anh đừng gạt em, có chuyện gì nói cho em có được không? Em muốn cùng anh gánh vác."
Thẩm Niệm Thâm lắc đầu, "Thật sự không sao, em mau về nhà đi, muộn rồi."
Nói xong liền dẫn Tôn Điềm Điềm ra khỏi phòng bệnh.
Lương Kì ngồi ở hành lang bên ngoài, thấy hai người đột nhiên đi ra liền từ trên ghế đứng lên, "Làm sao vậy?"
Thẩm Niệm Thâm nói: "Lương Kì, vất vả cho em một chút, đưa Điềm Điềm về nhà giúp anh."
Tôn Điềm Điềm bắt lấy tay Thẩm Niệm Thâm, "Em thật sự không muốn trở về, anh để em ở lại với anh được không?"
Thẩm Niệm Thâm nhìn cô, sau một lúc lâu, giơ tay giúp cô vén tóc mái ra sau tai, "Trở về nghỉ ngơi đi, nghe lời."
Lương Kì đi tới kéo Tôn Điềm Điềm, nói: "Chị dâu, đi thôi, để anh ấy nghỉ ngơi một chút."
Cậu biết Thẩm Niệm Thâm lúc này cần nhất chính là an tĩnh.
Bệnh này của bà ngoại, chỉ sợ là cần rất nhiều tiền, hiện tại trong lòng anh nhất định rất loạn.
Cuối cùng Tôn Điềm Điềm vẫn là đi theo Lương Kì rời đi, cô nhìn ra Thẩm Niệm Thâm rất mệt mỏi, cô không thể để anh phiền lòng.
Lương Kì mang theo Tôn Điềm Điềm đi vào thang máy, di động đột nhiên vang lên, là tin nhắn từ Thẩm Niệm Thâm: "Chuyện của bà ngoại, đừng nói với Điềm Điềm."
Lương Kì nhìn thoáng qua, bỏ di động vào túi áo.
Lương Kì gọi xe, đưa Tôn Điềm Điềm về nhà.
Trên đường về nhà, Tôn Điềm Điềm quả nhiên hỏi cậu, "Bà ngoại A Niệm rốt cuộc là bị làm sao vậy? Cậu có biết không?"
Lương Kì liếm môi dưới, thấp giọng nói: "Không sao, chỉ là choáng váng đầu, đột nhiên té xỉu, không có vấn đề gì lớn."
"Thật không? Lương Kì, cậu đừng gạt tôi." Không biết vì sao, cô cảm thấy chuyện này không có đơn giản như vậy.
Lương Kì đáp, "Thật sự, bởi vì từ nhỏ anh Niệm đã sống nương tựa vào bà ngoại cho nên mới khẩn trương như vậy."
Tôn Điềm Điềm bán tín bán nghi, nhìn chằm chằm Lương Kì nửa ngày, cuối cùng mới dời tầm mắt đi, không có hỏi lại cậu.
...
Bà ngoại ở bệnh viện non nửa tháng, Tôn Điềm Điềm mỗi ngày đều ngồi hai giờ xe đến bệnh viện chăm sóc bà ngoại.
Một ngày trước khai giảng, bà ngoại rốt cuộc cũng được cho phép xuất viện, Tôn Điềm Điềm đi theo Thẩm Niệm Thâm đón bà ngoại về nhà.
Trước khi xuất viện, Thẩm Niệm Thâm lại đi lấy một túi thuốc rất lớn, bà ngoại nhìn đống thuốc, nhíu mày nói: "Ai da, sao bà có thể uống nhiều thuốc như vậy, cháu muốn cho bà uống thay cơm sao?"
Thẩm Niệm Thâm nói: "Bị bệnh thì phải uống thuốc, uống mới có thể hết bệnh được."
Bà lão tuổi đã lớn, có những lúc tính cách như một đứa con nít.
Về đến nhà, Tôn Điềm Điềm ngồi ở sô pha tán gẫu với bà.
Thẩm Niệm Thâm không vào phòng đọc sách mà ngồi ở bên cạnh họ.
Nhưng thân thể bà ngoại không thoải mái, ngồi một lát liền có chút mệt mỏi, Tôn Điềm Điềm đỡ bà ngoại về phòng nghỉ ngơi, giúp bà kéo chăn, sau đó mới ra khỏi phòng, nhẹ nhàng đóng cửa lại.
Thẩm Niệm Thâm dựa vào cạnh cửa nhìn cô, ánh mắt anh rất sâu, nhìn không ra suy nghĩ cái gì.
Tôn Điềm Điềm không khỏi ngẩn người, nhẹ nhàng vòng lấy eo anh, ngẩng đầu nhìn anh, nhỏ giọng hỏi: "A Niệm, anh không sao chứ?"
Thẩm Niệm Thâm cười một cái, xoa xoa đầu cô, "Không sao."
Tôn Điềm Điềm thấy Thẩm Niệm Thâm cười, cũng nhẹ nhàng nở nụ cười, "Ngày mai phải khai giảng rồi, đại khái là mấy giờ anh đến trường?"
Thẩm Niệm Thâm nói: "Chắc là giữa trưa, em thì sao?"
"Em cũng khoảng đó, ngày mai chúng ta cùng ăn trưa nhé?" Tôn Điềm Điềm hỏi.
Thẩm Niệm Thâm gật đầu, "Được."
Tôn Điềm Điềm chớp chớp đôi mắt, vui vẻ nói: "Trưa mai em sẽ gọi điện thoại cho anh."
"Ừm."
Tôn Điềm Điềm còn phải về nhà thu dọn đồ đạc để mai khai giảng nên không ở lại nhà Thẩm Niệm Thâm lâu.
Thẩm Niệm Thâm đưa cô đến đầu ngõ rồi gọi xe, giúp cô mở cửa sau, ôn nhu nói: "Lên xe đi." Tôn Điềm Điềm đứng bên cửa xe, nhịn không được ôm cổ Thẩm Niệm Thâm, nhón chân hôn lên môi anh một cái, sau đó buông ra, nhìn đôi mắt anh, "Ngày mai gặp."
Thẩm Niệm Thâm "ừ" một tiếng, nhìn chằm chằm Tôn Điềm Điềm một lát, cuối cùng nhịn không được ôm lấy cô, thật lâu sau mới nhẹ giọng nói: "Ngày mai gặp."
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...