“Mày rất cẩn thận, cố tình lấy đi đôi giày, để đánh lừa cảnh sát chú ý vào chi tiết tin rằng bọn họ gặp nạn ở trong phòng, hoặc trong nhà. Và có cả những nhân chứng trực tiếp thấy họ rời đi khỏi tiệm, sẽ không còn một ai nghi ngờ đến chổ của mày!”
“Đợi cho đến đêm, sau khi mọi người ra về hết, dùng thân phận của tên nhu nhược này để quay lại tiệm ra tay di chuyển nạn nhân đến một nơi khác, quả thật dễ dàng không bị ai phát hiện, nhưng cũng bị hạn chế hành động rõ ràng!”
Nghe xong tính cách Quách Thiên Hồng lại giơ hai tay lên nhìn ngó, tỏ vẻ như đang than vãn. Ánh mắt vẫn đỏ hồng, miệng lại nở nụ cười bất đắc dĩ lắc đầu.
“Vì thân thể Mã Minh Hào cận thị nặng ở mắt, hành động rất khó khăn vào ban đêm!”
Hắn dựa theo bản năng sau khi vừa nghe Mặc Phong nói, khẽ đưa tay chạm lên chiếc kính đang đeo. Rồi từ từ bước đi lùi ngược đến phía tủ đặt ở sát bên trong.
Hắn vẫn đang nhìn chằm chằm vào hướng Mặc Phong, đề phòng anh ta làm điều gì đó bất lợi. Nhưng có lẽ đã nhận biết điều hắn nghĩ, Mặc Phong vẫn đứng yên đó không nhúc nhích.
Một hồi lần tay tìm sâu vào bên trong, hắn lấy ra một chiếc hộp nhỏ. Hắn giơ lên trước mặt như muốn cho anh ta nhìn thấy, bất ngờ hắn tháo chiếc kính đang đeo ra.
Mất gần 2 phút nhìn xem hắn lấy chiếc đôi lens cận ra đeo vào trong mắt. Không còn bị hạn chế bởi chiếc kính to dày cuộm đó, khuôn mặt càng trở nên có nét hơn. Nhưng do đeo lens cận, đôi mắt đã hằn lên sẵn những tơ máu đỏ bây giờ lại càng thấy nó đỏ ngầu hơn nữa.
“Mày không thoát được đâu!”
Mặc Phong không tỏ ra bất kì trạng thái nào khác ngoài sự lạnh lùng mà trực tiếp nói ra câu này. Tính cách Quách Thiên Hồng lại bắt đầu cười lên khúc khích, có lẽ đã biết được mục đích thật sự của anh ta ngay từ lúc đầu.
“Trên người mày có mùi của cảnh sát, nhưng tao cảm nhận được mày khác với bọn chúng!”
Vừa nói hắn vừa để tay trái từ từ ra khỏi lưng, mới thấy trong tay hắn là một con dao rọc giấy. Hắn đã lấy ra cùng lúc với hộp đựng lens nhưng vẫn đang giấu sau lưng nảy giờ, từ từ dùng ngón cái đẩy lưỡi dao lên.
“Mày muốn biết 2 con tiện nhân còn lại đang ở đâu?”
Mặc Phong chỉ nhẹ nhún vai một cái, biểu hiện như hắn đã đoán đúng. Nhưng không nói thêm điều gì nữa, hắn lao đến đâm thẳng con dao rọc giấy về phía Mặc Phong đứng. Anh cũng không chịu lùi bước, giữ vững sự bình tĩnh rất nhanh đã tránh né được hết những nguy hiểm. Phản công bằng một đòn jiu-jitsu đánh hắn loạng choạng bật lùi ngã về sau.
Mặc Phong đã từng tham gia nhiều khoá huấn luyện trấn áp tội phạm khi còn học ở trường. Vốn đã có sẵn kinh nghiệm thực chiến, lại gặp đối thủ có khuyết điểm là đôi mắt cận nặng. Chỉ biết cố sức vung dao loạn xạ, rất nhanh đã chiếm được ưu thế.
Rất nhanh đã dồn hắn vào phía tường cạnh cửa chính, định sẽ tiến tới dùng đòn khoá tay khống chế hắn. Hắn cảm thấy không thể làm gì anh, liền thay đổi ý định bất ngờ mở cửa chạy ra ngoài hướng hành lang, thấy vậy Mặc Phong liền chạy đuổi theo.
Nhưng chỉ mới chạy theo được vài bước chân đi ra ngoài, Mặc Phong dừng lại. Đứng yên tại chổ nhìn phía trước mặt, tính cách Quách Thiên Hồng cũng không chạy nữa. Hắn đang đứng đằng sau dùng tay trái kề sát dao vào cổ một cô gái, tay phải lại đưa ra ngoắc ngón trỏ tỏ vẻ thách thức.
Do bị hắn dùng tay choàng qua đằng sau giữ chặt, tóc của cô gái cũng theo hướng lực kéo mà xõa tung gần như che đi khuôn mặt. Mặc Phong rất khó nhìn rõ được diện mạo, chỉ cảm thấy vóc dáng cùng bộ quần áo của cô gái trông rất quen, dường như đã thấy ai đó mặc qua.
“Anh làm gì vậy?”
Gương mặt lạnh lùng của anh bắt đầu khẽ nhăn lại. Là nghe giọng nói của Tịnh Nhi vừa hét lên, khiến bước chân anh ta đang chầm chậm đi tới cũng vội vàng đứng chững lại.
“Con khốn, im miệng mày lại!”
Cô vừa bước ra khỏi thang máy tầng 10 không lâu, vẫn còn đang loay hoay tìm từng số phòng theo địa chỉ của chú Trịnh gửi đến. Thì bất ngờ đâu ra lại bị một người chạy đến khống chế, vừa hoàn hồn lại cô như theo bản năng cố vùng vẫy quay mặt lại nhìn xem là ai. Thì lại thấy là Mã Minh Hào, nên cô mới la toáng lên không hiểu chuyện gì đang xảy ra.
Con dao rọc giấy rất bén, sau những lần dùng cố sức vùng thoát cô mới cảm thấy cổ của mình đau rát lên. Xem ra tất cả mọi thứ diễn ra điều là sự thật, không phải đùa giỡn. Gương mặt Mã Minh Hào càng trở nên dữ tợn hơn, đi lùi ngược về đằng sau. Tịnh Nhi cũng rất sợ hãi mà lùi lại theo, những giọt mồ hôi trên trán và nước mắt bắt đầu rơi xuống. Cô bây giờ thở rất gấp, sợ bản thân chọc giận hắn nên không dám phản kháng nữa.
Các phòng xung quanh khu vực hành lang nghe động tĩnh, mở cửa ra xem tình huống. Thấy như vậy cũng chẳng ai dám ra ngoài, chỉ biết đứng nhìn qua cửa. Có người còn lấy điện thoại ra lén lút ghi hình lại, có người vội vàng nhấc máy lên gọi cho cảnh sát. Mọi thứ trở nên náo loạn lên.
Từ lúc cô bị khống chế, Mặc Phong đứng yên không có bất kì hành động nào. Trong lòng của anh cũng rất phức tạp, trăm tính vạn tính cũng không tính ra sẽ gặp tình huống như hiện tại. Hoặc ít ra nếu như con tin không phải là Tịnh Nhi, anh tin chắc mình có thể đưa ra một quyết định đánh cược.
Nhưng hiện tại, sau khi nhìn thấy cô đang gặp nguy hiểm. Anh lại không còn chút quyết đoán nào, ngay cả bản thân anh cũng không biết là tại sao. Cứ như vậy một lúc, thấy tính cách Quách Thiên Hồng đã đi thụt lùi càng lúc càng xa. Bước đến hướng cầu thang bộ, anh mới từ từ bước theo.
“Tại sao lại là anh?”
Cô vẫn không thể tin được việc mình đang bị Mã Minh Hào dùng dao khống chế, vừa đi lùi theo hắn cô khẽ lên tiếng hỏi. Cô có cảm giác cổ của mình bắt đầu đang chảy máu, nhưng không nhiều. Chỉ mới bị thương bên ngoài da, chưa ảnh hưởng đến tĩnh mạch bên trong.
“Tao nhận ra mày, là người yêu của thằng dở hơi đó. Mày đến thật đúng lúc, tao sẽ cho hai đứa bây được chết chung với nhau!”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...