Đêm mưa ngày ấy, Cố Thịnh Hải bị bắt rời khỏi Viện Nghiên Cứu, lấy xuống được cameras điện tử thu nhỏ từ trên mắt của Vệ Quốc.
Dụ Nam đêm khuya đi tránh mưa, xâm nhập chung cư nơi cư trú của Cố Thịnh Hải, từ sau khi tòa thành Vệ Tinh được Giang Thành lấy lại, anh ta vẫn còn chưa rút đi sự kiêu căng của vị thủ lĩnh tòa thành.
Loại kiêu căng này đúng là phẩm chất mà Cố Thịnh Hải cực kỳ chán ghét, cái thứ này thực dễ dàng làm cậu ta năm lần bảy lượt nghĩ đến việc Giang Thành đánh gãy kế hoạch nghiên cứu của cậu ta.
Cậu ta đưa Dụ Nam dẫn tới trên lầu, cho anh ta một ly trà nóng.
Không lâu lúc trước, cái máy lọc nước này còn khiến Vệ Quốc té xỉu.
Nhưng là, Dụ Nam so với Vệ Quốc càng thêm xảo quyệt, vào thời điểm Cố Thịnh Hải đẩy đẩy kính đen vụng về đưa ra lời mời, anh ta cũng đã nhìn ra Cố Thịnh Hải không hề có ý tốt.
Thời điểm ly trà nóng kia được Cố Thịnh Hải mang lên, Dụ Nam cúi đầu, thấy được tay của cậu ta hơi có chút run rẩy.
Trong lòng Dụ Nam cười lạnh một tiếng, anh ta đã nhìn ra ly trà này chắc chắn có vấn đề.
"Cảm ơn." Anh ta khinh miệt mà liếc liếc mắt một cái nhìn Cố Thịnh Hải, đem ly trà nóng không có ý tốt này uống xong.
Cố Thịnh Hải xoay người sang chỗ khác, làm bộ giúp Dụ Nam tìm ô che mưa, thấy cậu ta xoay người, tò mò muốn biết Cố Thịnh Hải muốn làm gì đó nên Dụ Nam đã rất phối hợp mà ngã xuống.
Dụ Nam lo lắng thân phận của anh ta bị bại lộ, rốt cuộc thân là thủ lĩnh trong tòa thành Vệ Tinh lại chạy ra đây, người trong thành phố Linh Kỳ có một trăm loại lý do đem mà xử quyết anh ta.
Mà sinh mệnh của anh ta, vào đêm khuya ngày ấy tại rừng rậm, là do anh ta dùng cách bán đứng mấy người thủ hạ trầm mặc mà đổi lấy.
Vì sinh mệnh của bọn họ, hoặc là vì đoạt lại quyền lực của anh ta, Dụ Nam vẫn luôn muốn thu hồi lại toàn bộ thế lực như ban đầu, ở trong thành phố Linh Kỳ mưu đồ muốn ngóc đầu trở lại.
Anh ta thấy Cố Thịnh Hải lén lút, lại không rõ mục đích của cậu ta, liền tĩnh lặng nhìn xem biến cố này.
Nghe thấy âm thanh anh ta ngã xuống, Cố Thịnh Hải thở phào nhẹ nhõm, cậu ta dùng loại phương pháp này, đã đem nhiều người lưu lạc không có hộ tịch đưa lên đài thực nghiệm của cậu ta.
Cố Thịnh Hải xoay người lại, động tác thuần thục mà đem Dụ Nam giả bộ té xỉu kéo lên đài thực nghiệm đài, cậu ta phát hiện tố chất thân thể Dụ Nam thật tốt, là vật thí nghiệm hiếm có.
Cậu ta đối với thuốc mê dạng nước của chính mình đặc chế cực kỳ tự tin, sau khi thu xếp khóa tốt Dụ Nam trên đài thực nghiệm, cậu ta liền vội vã đi làm chuyện của chính mình.
Dụ Nam chỉ là thu hoạch ngoài ý muốn, hôm nay chiến lợi phẩm lớn nhất của cậu ta vẫn là cameras điện tử thu nhỏ lấy được từ trên mắt của Vệ Quốc.
Cậu ta đem cameras liên tiếp đặt đến trên máy tính, những con chip nho nhỏ chứa đựng vô số hình ảnh liền xuất hiện ở trên màn hình, cái thị giác này hoàn toàn chính là thị giác của Vệ Quốc sở trưởng của Viện Nghiên Cứu, độ phân giải cực cao, có thể thấy rõ ràng ông nhập vào các loại mật mã cùng nội dung văn kiện bí mật.
Đây là tình báo cực kỳ trân quý, nhưng Cố Thịnh Hải đối với nguyên nhân ban ngày Giang Thành đột nhiên đến thăm viện nghiên cứu thì càng cảm thấy hứng thú hơn nhiều, đến tột cùng là chuyện gì mới có thể làm anh tự mình đi đến Viện Nghiên Cứu?
Cố Thịnh Hải đem thời gian điều chỉnh tới buổi chiều hôm nay, cũng chính là đoạn thời gian Vệ Quốc đến văn phòng trung ương chính phủ báo cáo nội dung công tác.
Từ thị giác của Vệ Quốc nhìn thấy, ông đầu tiên là cùng trưởng phòng bộ phận an ninh cảnh vệ Lộ Vũ chào hỏi, Lộ Vũ tựa hồ có thứ gì muốn giao cho Giang Thành.
Chờ đến khi anh ta tiến vào văn phòng của Giang Thành, chỉ thấy được Giang Thành đem một cái phong thư phình phình để vào trong ngăn kéo, hơn nữa còn kéo khóa lại để chìa khóa vào bảo mật.
Rồi lúc sau, bọn họ liền đàm luận tới nội dung quan trọng, mấy ngày gần đây Viện Nghiên Cứu phát hiện sinh vật không xác định được, huyết tộc hư hư ảo ảo đã từng tiếng tăm lừng lẫy vào nghìn năm trước.
Thời điểm chờ nghe tới "Nghìn năm trước" và "Huyết tộc" mấy cái từ ngữ mấu chốt, Cố Thịnh Hải ngồi thẳng thân mình, trong mắt cậu ta lộ ra ánh sáng cuồng nhiệt.
Cậu ta vẫn luôn cực kỳ mê luyến (ám ảnh, yêu thích kiểu ám ảnh) những dị vật đã từng tồn tại trong lịch sử, bọn họ cường đại, thần bí, có được năng lực siêu nhiên không thuộc về nhân loại.
Mục tiêu nghiên cứu của Cố Thịnh Hải là lấy ra gen của những sinh vật này, cùng thân thể nhân loại dung hợp, ý đồ sáng tạo ra nhân loại có được đặc thù năng lực như thế.
Cậu ta trước sau cho rằng những giống loài đã từng bị tự nhiên đào thải vừa cường đại lại mê người, nhưng cậu ta đã xem nhẹ một chuyện, đó là giống loài tồn tại đến nay chỉ có chính nhân loại nhỏ yếu mà cậu ta ghét bỏ.
Cố Thịnh Hải tôn sùng những sinh vật kỳ dị thời cổ đại chưa từng gặp mặt, cậu ta sùng bái mù quáng chủng tộc thần bí sớm đã biến mất.
Cho nên, thời điểm mà cậu ta biết huyết tộc thế nhưng một lần nữa xuất hiện ở xã hội nhân loại, cậu ta hưng phấn mà nắm chặt nắm tay.
Nhưng, ý nghĩ kích động của cậu ta vẫn còn chưa nguôi ngoai, trên gáy của cậu ta đã đặt một đầu súng, họng súng lạnh băng nhằm vào người của cậu ta.
"Cậu ở đây theo dõi những người này?" Dụ Nam nhìn màn hình thấy Giang Thành, ở trong thị giác của Vệ Quốc, anh ngồi ở đằng sau bàn làm việc, phía sau là một cửa sổ sát đất thật lớn, có thể đem cả thành phố Linh Kỳ thu hết vào trong đáy mắt.
"Anh không phải là bị.." Cố Thịnh Hải còn chưa phục hồi tinh thần lại, hoảng sợ đáp.
"Kỹ xảo nho nhỏ mà thôi." Dụ Nam nở nụ cười, tiếng cười khinh miệt.
Anh ta vẫn luôn đang tìm kiếm cơ hội trả thù, trở lại địa vị như trước, lại thật lâu không có cách nào xâm nhập hệ thống chính phủ kiểm soát thành phố Linh Kỳ của Giang Thành, lúc này đây đánh bậy đánh bạ, thế nhưng anh ta đã phát hiện cơ hội.
"Hình ảnh tư liệu từ đâu tới đây?" Anh ta nhẹ nhàng bật mở chốt cò súng, phát ra âm thanh "Răng rắc".
Cố Thịnh Hải cảm nhận được sinh mạng mình bị uy hiếp, tuy rằng cậu ta là một người cuồng nghiên cứu, nhưng đây là lần đầu tiên cậu ta chính mình trực diện đối mặt với tử vong.
Cậu ta làm chính mình bình tĩnh lại, run rẩy vừa nói: "Là cameras điện tử thu nhỏ trong mắt viện trưởng Viện Nghiên Cứu của thành phố Linh Kỳ, tất cả tư liệu trong phòng này đều dùng tinh thần lực của tôi trói định, nếu không cảm ứng được sự dao động tinh thần lực của tôi, chúng nó toàn bộ đều không thể khởi động được."
Lời này thật ra không giả được, Dụ Nam nhất thời nhận thu lại ý nghĩ giết người.
"Cậu rất hận anh ta?" Dụ Nam giơ giơ cằm hướng về phía hình ảnh Giang Thành trên màn hình điện tử, hài hước nói.
"Đương nhiên." Âm thanh của Cố Thịnh Hải thực mau vặn vẹo, chính là Giang Thành lần lượt đánh gãy kế hoạch nghiên cứu của cậu ta, cuối cùng còn phá hủy tổ nghiên cứu nhỏ mà cậu ta thật vất vả lập ra, công việc liên quan đến cậu ta đều hủy hết, từ thiên đường rơi xuống địa ngục.
Nhưng vấn đề mà Cố Thịnh Hải vẫn luôn không dám trực tiếp đối diện chính là, sử dụng thân thể con người tiến hành thực nghiệm khoa học dung hợp gen vẫn luôn là chuyện cấm kỵ trong giới khoa học, chuyện này là phản bội nhân lý, làm lơ nhân quyền, quyết định của Giang Thành từ đầu đến cuối đều đứng ở trên quan niệm chính xác khoa học.
"Vừa vặn, tôi cũng muốn giết anh ta." Dụ Nam rút khẩu súng để ở cố của Cố Thịnh Hải ra, Cố Thịnh Hải thân thể yếu đuối, đối với anh ta không làm nên uy hiếp.
Nhưng tư liệu trên tay của cậu ta, với anh ta mà nói là điểm mấu chốt, cho nên vừa vặn mục đích tương đồng bọn họ có thể tạm thời trở thành đồng minh.
"Nói chuyện?" Dụ Nam là cái người thông minh, anh ta cực kỳ giỏi về thuyết phục lòng người, ngữ khí thực mau trở nên quen thuộc, anh ta ném một điếu thuốc đến trước mặt Cố Thịnh Hải.
"Anh là ai?" Cố Thịnh Hải cự tuyệt điếu thuốc này, cảnh giác hỏi.
"Không biết cậu có biết hay không khoảng thời gian trước Giang Thành tự mình phát động chiến tranh thu hồi tòa thành Vệ Tinh?" Dụ Nam tùy thời có thể đem Cố Thịnh Hải giết người diệt khẩu, liền đem thân phận chính mình nói ra.
Hai người giới thiệu thân phận cho nhau, tuy rằng cuối cùng mục đích không giống nhau, nhưng bọn họ đều nhất trí mục tiêu muốn quật ngã Giang Thành, sau khi nhận biết mục tiêu tương đồng, bọn họ nhanh chóng đạt thành liên minh ngắn hạn.
"Tư liệu trên tay cậu cực kỳ trân quý." Dụ Nam nheo lại mắt hít một ngụm thuốc nói: "Cậu không cảm thấy chuyện Giang Thành đối với một cái huyết tộc cảm thấy hứng thú, chuyện này cực kỳ khác thường sao?"
"Huyết tộc là dị sinh vật cổ đại cực kỳ cường đại thần bí, anh ta coi trọng không phải bình thường sao?" Cố Thịnh Hải vẫn còn đắm chìm ở trong vọng tưởng của chính mình.
"Ha.." Dụ Nam cười lạnh một tiếng, anh ta cảm thấy Cố Thịnh Hải ngu xuẩn, lại không chọc thủng vọng tưởng của cậu ta.
Năng lực nắm bắt trọng điểm của anh ta rất mạnh, chỉ đơn giản một đoạn video từ thị giác của Vệ Quốc, anh ta tổng kết ra vài cái tin tức mấu chốt.
"Thời gian tên huyết tộc kia xâm nhập trang viên của Giang Thành là vào ban đêm ngày trăng non, huyết tộc vì cái gì có thể tránh thoát cảnh vệ, đêm đó thủ vệ trang viên vì sao lại thưa thớt như thế?" Dụ Nam phun ra một vòng khói: "Giang Thành vì sao không giết huyết tộc, anh ta cho tới bây giờ không xem chủng tộc của đối phương, chỉ cần huyết tộc xâm nhập trang viên, anh ta liền đã có một đống lý do đem để giết thứ đó."
"Hành động lúc sau của Giang Thành rất kỳ quái, anh ta từ trên tay cảnh vệ trưởng bộ phận an ninh cầm lấy một phong thư, anh ta rất coi trọng, đây là một điểm mấu chốt." Dụ Nam bình tĩnh nói: "Cuối cùng, nếu chiếu theo như lời của cậu, huyết tộc có lực lượng cường đại cùng lực công kích, Giang Thành vì cái gì còn đem huyết tộc phân loại vào trong khu vực sinh vật kim sắc (vàng) ?"
"Nếu đem việc này công khai, dư luận sinh ra sẽ ảnh hưởng như thế nào đối với bản thân Giang Thành, anh ta còn có thể ngồi xuống vị trí Quan Chấp Chính sao?" Dụ Nam cười lạnh nói: "Huyết tộc này cùng Giang Thành có quan hệ, cổ quái, thực cổ quái."
"Cho nên?" Cố Thịnh Hải hỏi: "Tôi có thể cung cấp sự hỗ trợ gì?"
"Trước thăm dò rõ ràng ngày trăng non đó đã xảy ra chuyện gì." Dụ Nam đem điếu thuốc trong tay bóp tắt: "Tôi xác định Giang Thành đã bị thương trong trận chiến thu phục tòa thành Vệ Tinh, mà ngày trăng non đó số lượng thủ vệ trong trang viên giảm bớt, huyết tộc xâm nhập trang viên, có lẽ không phải Giang Thành không muốn giết, mà là anh ta không có năng lực giết.."
"Có thể thử xem." Dụ Nam thủ đoạn tàn nhẫn, anh ta ở trong thành phố Linh Kỳ cũng có một đám thuộc hạ cũ, nếu phái người đến thăm dò, kết quả xấu nhất chẳng qua là trả giá bằng sinh mạng của vài vị thủ hạ: "Huyết tộc có thể tránh được cảnh vệ, có lẽ là có quan hệ cùng thiên phú chủng tộc, cậu có thể từ trình tự gen tìm ra năng lực tương đương không?"
"Từ thị giác của Vệ Quốc có thể thấy được trình tự gen của huyết tộc cực kỳ rõ ràng, tôi có thể thử xem xem." Cố Thịnh Hải cảm thấy kế hoạch của Dụ Nam không thành vấn đề, liền đáp ứng ngay.
Trải qua mấy ngày nghiên cứu, Cố Thịnh Hải đem năng lực thiên phú ẩn giấu có liên quan đến trình tự gen của huyết tộc đơn độc trích xuất ra, chế thành thiết bị điện tử có thể che giấu thân hình, tuy rằng chỉ có thể phục chế lại một phần mười năng lực thực sự của huyết tộc, nhưng cũng cũng đủ tránh thoát thủ vệ trang viên.
Vừa vặn mấy ngày sau đó là ngày trăng non, Dụ Nam đem thủ hạ của chính mình che giấu ở trong thành phố Linh Kỳ tới - đúng là mấy công nhân không lâu trước đó ở cửa hàng của Tống Linh Chi mua nước cùng hỏi đường.
Anh ta đi vào trong nhà Cố Thịnh Hải, mấy người chạm trán, Dụ Nam đem thiết bị điện tử của Cố Thịnh Hải nghiên cứu phục chế năng lực của huyết tộc giao vào trong tay thủ hạ.
"Nhiệm vụ tương đối nguy hiểm, không cần phái đi quá nhiều người, ba năm người đủ rồi, nếu có thể lấy được tin tức liền trở về, nếu bại lộ hành tung, nên làm như thế nào, các ngươi đều biết rồi chứ?" Dụ Nam nheo lại mắt lại cường điệu một lần.
"Rõ, trưởng quan." Tất cả thủ hạ gật gật đầu, lãnh nhiệm vụ, rời đi này tòa chung cư cao cấp.
Một cái kế hoạch nhằm vào Giang Thành đang ở trong bóng đêm chậm rãi hình thành, nhưng thành phố Linh Kỳ vẫn là bốn phía yên bình.
Sau khi Giang Thành tan làm và trước khi Tống Linh Chi đi làm, là thời gian ở chung ngắn ngủi của hai người, tuy rằng đại đa số thời điểm đều là Giang Thành bận bịu làm việc, Tống Linh Chi xem phim truyền hình.
Nhưng là thời điểm khoảng cách ngày trăng non chỉ còn có ba ngày, Tống Linh Chi liền nhìn chằm chằm lịch điện tử trong phòng khách, nhíu mày.
Cô đương nhiên nhớ rõ lần đầu tiên cô sở dĩ có thể hút được máu của Giang Thành, là bởi vì anh bị thương nên không thể nhúc nhích, khi đó nàng còn nghĩ lầm giang ảnh là người thực vật tới..
Thực mau lại là trăng non ngày, cũng không biết vết thương của Giang Thành đã tốt lên chưa, Tống Linh Chi có chút phát sầu, thân là huyết tộc, tự nhiên sẽ theo bản năng quan tâm đối tượng huyết khế của chính mình.
Cô do dự một chút, cuối cùng vẫn là gõ cửa thư phòng của Giang Thành.
"Chuyện gì vậy?" Giang Thành đã sớm hình thành thói quen buổi tối Tống Linh Chi dùng đủ các loại lý do tới tiếp cận anh, cho nên anh ngước mắt, nhìn Tống Linh Chi, bình tĩnh hỏi.
"Còn có ba ngày." Tống Linh Chi đi qua, ngồi ở trên chiếc ghế sô pha đơn mềm mại trong thư phòng của Giang Thành - cái sô pha này là mua vào lúc sau, tạo hình giống một làn mây trắng mềm mại, bởi vì Tống Linh Chi luôn tìm lấy cớ tới thư phòng, còn ngại ghế dựa trong thư phòng quá cứng, Giang Thành liền mua một cái sô pha cho cô, kiểu dáng cố ý chọn hình dạng Tống Linh Chi có thể chấp nhận được.
"Cái gì ba ngày?" Giang Thành không phản ứng lại đây.
"Chính là..
Lần đầu tiên hút hút máu của anh.." Tống Linh Chi thân mình rơi vào trong đám mây mềm mại của sô pha, cô cúi đầu, ngượng ngùng nói.
"Ba ngày sau là ngày trăng non, tôi muốn dưỡng thương, không thể cử động được." Giang Thành đem văn kiện trên bàn sách khép lại, thanh âm lạnh băng, "Không có biện pháp cùng em chúc mừng cái ngày kỷ niệm này."
Anh hiểu lầm ý của Tống Linh Chi, còn tưởng rằng Tống Linh Chi đột nhiên nghĩ ra ý tưởng, muốn kỷ niệm cái ngày đặc thù kia.
Tống Linh Chi đầu óc nhất thời không hoạt động, cô nghĩ thầm thật sự cũng không phải không thể.
Cô đứng thẳng lưng, nghiêm nghị nói: "Không phải, ngày trăng non đó, anh có phải tương đối nguy hiểm hay không?"
Giang Thành nghĩ rằng, tinh thần lực của anh đủ để bóp chết bất luận nhân loại hiện đại nào tiếp cận anh, anh chưa hề nói tới sẽ có nguy hiểm.
Anh vốn định phủ nhận, nhưng Tống Linh Chi đã lo lắng rồi tự mình nói ra: "Tôi thực ra..
Thực ra có thể xin nghỉ, tháng này tôi còn có thể nghỉ phép một ngày, ngày trăng non đó tôi ở nhà giúp anh, gặp được nguy hiểm, cũng không sợ."
Huyết tộc có nghĩa vụ bảo vệ đối tượng huyết khế, đây là bản tính vốn có của huyết tộc.
Tống Linh Chi ngước mắt, nhìn Giang Thành chớp chớp mắt: "Anh cảm thấy thế nào?"
Giang Thành nhíu mắt nhìn Tống Linh Chi, trong đôi mắt đó hiện lên một tia kinh ngạc, anh chưa bao giờ nghĩ tới, Tống Linh Chi cư nhiên sẽ chủ động nói ra lời nói như vậy.
Tuy rằng cô vừa yếu đuối lại ngốc nghếch, nhưng vẫn như cũ..
Vẫn như cũ cực kỳ chân thành muốn bảo vệ anh.
Khóe môi Giang Thành hơi hơi nhếch lên, cũng không phải cười nhạo Tống Linh Chi không biết tự lượng sức mình, anh chỉ là có một chút vui vẻ như vậy.
Anh rũ xuống lông mi, đem mặt tươi cười nhợt nhạt này giấu đi.
"Được." Âm thanh anh nhàn nhạt đáp ứng vang lên.
Tống Linh Chi vào ngày trăng non đó, trước tiên xin nghỉ, nhìn đến Giang Thành dựa vào sô pha bên trong phòng của anh, vào thời điểm màn đêm tiến đến, sống lưng cô khi ngồi tuy rằng thẳng tắp, lại yên lặng nhưng vẫn lo lắng.
Giang Thành quả nhiên không thể động đậy, Tống Linh Chi kinh ngạc mà nhìn anh biến hóa, ánh mắt của cô không tự chủ được mà dừng ở trên cổ của anh.
Cảnh tượng tương tự, làm cô nhớ tới niềm sung sướng khi lần đầu tiên đi ăn cơm buffet.
Công bằng mà nói, về mặt kinh nghiệm, Tống Linh Chi cảm thấy thời điểm lần thứ hai hút máu càng khiến cô cảm thấy thỏa mãn hơn, nhưng là một con mồi không có cách nào nhúc nhích con mồi càng có thể kích thích dục vọng đi săn của cô.
Giang Thành lẳng lặng nhìn Tống Linh Chi, mắt của cô bình tĩnh như hồ nước lặng, cô chống cằm nâng gò má mình lên cùng tầm mắt anh chạm vào nhau.
Tống Linh Chi ngượng ngùng mà rời tầm mắt đi, cô xoay đầu đi, ý muốn rời lực chú ý của chính mình đi: "Anh một người không thể động đậy có phải thực nhàm chán hay không, muốn tôi kể chuyện xưa cho anh nghe không?"
Theo như lời "Kể chuyện xưa" của cô, là đem cốt truyện phim thần tượng hôm nay cô đã xem lại thuật lại một lần, Giang Thành bị mắc kẹt trong đây, bị Tống Linh Chi nắm tay áo nói câu chuyện tình yêu nhàm chán của nam nữ chính cả đêm.
Anh muốn cự tuyệt, nhưng Tống Linh Chi đã móc di động ra chuẩn bị bắt đầu sẵn sàng hồi tưởng lại cốt truyện.
Giang Thành hiện tại trừ bỏ hô hấp chớp mắt, cái gì cũng không làm được, Tống Linh Chi muốn dựa lại đây, anh cũng không có biện pháp nào cự tuyệt.
Đồng ý cho Tống Linh Chi ở lại, tựa như một người cho một con cún con ở trong nhà mình, anh chỉ có thể trơ mắt mà nhìn, bất lực không có cách nào ngăn cản.
Vào thời điểm Tống Linh Chi vừa mới kể xong cốt truyện phim thần tượng, ánh mắt đỏ đậm của Giang Thành co rút lại, anh cảm ứng được tinh thần lực dị thường xâm nhập.
Tống Linh Chi đồng thời cũng nghe tới tiếng gió khác thường ngoài cửa sổ truyền đến, đối mặt nguy hiểm, huyết tộc dị thường nhạy bén.
Cô lập tức từ trên sô pha nhảy lên.
"Anh có phải hay không có kẻ thù nào đó, chuyên chọn ngày này tới đây gây sự?" Tống Linh Chi thấp giọng ở bên tai Giang Thành hỏi, hơi thở lành lạnh của cô phảng phất qua bên tai anh.
Hàng mi dài của Giang Thành run rẩy, chuyện anh bị thương tuy rằng công tác bảo mật đã làm được tốt, nhưng là vì không cho tinh thần lực của người khác ảnh hưởng đến anh chữa thương, ngoài trang viên bày bố cảnh vệ canh phòng thưa thớt cũng dễ dàng để cho người khác nhìn ra manh mối.
Nhưng anh còn chưa hoàn toàn đánh mất năng lực tấn công, chỉ là loại trộm chuột nhắt xâm nhập, anh có thể dễ dàng mà dùng tinh thần lực bóp chết.
Thời điểm anh tự hỏi nên giết chết kẻ xâm nhập như thế nào, Tống Linh Chi lại cúi nửa người ôm anh, thần sắc hoảng loạn.
Cô không biết Giang Thành còn có thừa năng lực giết chết kẻ xâm nhập, cô chính mình kỳ thật cũng thập phần sợ hãi, nhưng cô vẫn là nhớ tới phải bảo vệ Giang Thành đang không có cách nào nhúc nhích.
"Tôi tôi tôi mang anh đi trốn!" Tống Linh Chi kéo thân người thon dài của anh, dịch tới trong phòng cạnh tủ quần áo: "Tôi có thể mang theo anh cùng nhau ẩn thân."
Giang Thành không có cách nào mở miệng nói chuyện, chỉ có thể tùy ý để mặc Tống Linh Chi đem anh nhét vào tủ quần áo, cô chính mình cũng tiến vào, tinh thần lực của anh còn đang ở bên ngoài trang viên xem xét người xâm nhập.
Tống Linh Chi giang hai tay ra, gắt gao mà ôm chặt lấy anh, đầu của cô chôn ở bên gáy của anh, âm thanh nói chuyện càng ngày càng thấp nói: "Đêm nay đừng làm bọn họ tìm được anh là được đúng không."
Lông mi Giang Thành hơi rũ xuống, để ý nhìn đóa hoa sơn chi trên đỉnh đầu Tống Linh Chi đến gần anh trong gang tấc, mắt đỏ không nhìn ra rõ ràng lắm được cảm xúc gì.
Bàn tay lạnh lẽo của cô đặt ở trên gương mặt của anh, hơi thở trong không gian mang theo mùi hoa ngọt ngào.
"Tôi sẽ bảo vệ anh." Tống Linh Chi nhìn đôi mắt của anh, nghiêm túc nói.
.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...