Sóng gió vẫn chưa qua, dù đã có cuộc nói chuyện với phụ huynh, nhiều cá nhân vẫn muốn phạt mạnh chuyện này, muốn đưa cả hai ra hội đồng kỉ luật.
An Lạc nhíu mày rõ không phục, cô vừa biết, cấm yêu đương không có trong nội dung nội quy trường lớp.
Việc cấm yêu đương được truyền tai nhau là điều cấm kị như một điều gì đó hiển nhiên, vì một số cá nhân giáo viên không chấp nhận việc này, tâm lý học sinh đương nhiên sợ, từ đó hiểu ra thành yêu sớm chính là vi phạm nội quy.
An Lạc xin phép nói chuyện riêng với giáo viên về vấn đề này, cô nàng không muốn làm lớn chuyện lên rồi mọi người lại hùa nhau yêu đương, xảy ra hiệu ứng đám đông rồi lại phát sinh những chuyện không hay.
"Hừ, mấy đứa nhỏ như mấy em thì biết cái gì mà yêu với chả đương, học hành còn không xong lại còn đứng đây nói lý lẽ về tình yêu sao ? Tôi là người đã trải qua hết những thứ mà mấy em đang trải, yêu đương sớm sẽ làm ảnh hưởng rất nhiều tới cuộc sống của các em"
An Lạc nói thật không có hảo cảm với vị giáo viên này, cô dạy môn văn, cô luôn có những đạo lý cổ hủ rồi áp đặt lên người khác một cách tùy ý.
An Lạc nghe xong cũng chỉ cười một cái :"Vậy là cô có trải nghiệm không tốt rồi, Ninh Thiếu Phàm và cả em đều học hành tốt, đức hạnh...chà...em nghĩ mình cũng đủ tốt rồi vậy nên, em không nghĩ mình sẽ xui xẻo có kỉ niệm không vui như cô đâu"
"An Lạc em đừng có mà hỗn với giáo viên như thế, tôi nói với tư cách là một người đi trước, tôi đang khuyên cũng như vạch ra những cái bất lợi mà em sắp hưởng trọn để em tránh đi có biết không hả ?".
Vị giáo viên tức đỏ cả mặt.
Dụ An Lạc lạnh mặt, muốn tiếp chuyện nhưng bỗng vai cô có chút nặng, Ninh Thiếu Phàm đi đến đặt hai tay lên vai cô thầm dỗ dành, lại quay sang vị giáo viên kia, bình tĩnh đáp :"Thưa cô, cảm ơn ý tốt của cô cũng như của nhà trường, nhà trường cũng đã nói chuyện rõ ràng với phụ huynh của bọn em, vậy nên dù có vấn đề gì phát sinh thì chắc chắn nhà trường sẽ không phải chịu trách nhiệm cũng như bị ảnh hưởng.
Em và An Lạc biết rõ bọn em đang và đã làm gì, bọn em hoàn toàn gánh vác được chuyện của mình, về chuyện đưa bọn em ra hội đồng kỉ luật, em có ý kiến, vì em và An Lạc không hề quy phạm nội quy, bọn em không hề làm sai chuyện gì cả.
Em muốn kết thúc mọi thứ tại đây ạ, chuyện lớn lên sẽ xảy ra nhiều điều không nên, một lần nữa cảm ơn ý tốt của cô và nhà trường".
"Em...!!!!!"
"Được rồi, đủ rồi, hai đứa về lớp đi".
Thầy Trần giáo viên môn Toán đi ra kết thúc, ông nhìn hai cô cậu một cái, nghiêm mặt bảo :" Học hành cho tốt vào".
An Lạc nhướng mày, giải vây giúp à, bạn thân thầy Lý thì chắc không tốt vậy đâu.
Ninh Thiếu Phàm và An Lạc tay trong tay đi về lớp, cảm giác như cuối cùng cũng xong rồi.
Ngày tháng trôi qua thật sự rất nhanh, thoáng chốc đã đến ngày thi giữa kì 2.
Ninh Thiếu Phàm đưa hộp sữa dâu quen thuộc cho An Lạc, cô nàng nhìn có vẻ mạnh mẽ, nữ cường nhưng tâm hồn lẫn khẩu vị thì ngọt ngào trẻ con.
Từ khi bỏ thuốc, An Lạc thường xuyên tìm đến đồ ngọt để thích nghi với nó, như vậy sẽ khó tìm đến thuốc lá một lần nữa, lâu dần thành ra thích đồ ngọt đến nghiện.
"Tâm trạng tốt không ?".
Ninh Thiếu Phàm ân cần xem lại đóng đồ dùng của cô nàng, vào phòng thi mà viết bỗng dưng hết mực thì xu lắm.
An Lạc uống sữa một ngụm lớn, gật đầu :" Tốt lắm, à Thiếu Phàm...tớ muốn đánh bại cậu, chúng ta đua một trận đi !!!"
Ninh Thiếu Phàm nhướng mày, cười cười :" Cậu còn tức vì năm cấp 2 tớ vượt hạng cậu sao ?"
"Cậu nhớ chuyện đó à ? Hừ, tới giờ tớ vẫn cay lắm, lên tới đây rồi tớ vẫn xếp sau cậu".
An Lạc bĩu môi, bạn trai cô quá trâu bò, cảm giác vẫn cách xa nhau lắm.
Thiếu niên cười xoa đầu cô gái nhỏ bên cạnh :" Vậy đua một trận nhé ? Phải cho Lạc Lạc phục mới được"
"Tớ không dễ dàng thua cậu đâu, cũng đừng có nhường tớ, tớ không thích"
"Tớ biết, hôm nay thi xong đi siêu thị với tớ nhé ?"
An Lạc nằm bò ra bàn, biểu cảm không muốn đi lắm :" Sao lại muốn đi ? Cậu cần mua gì hả ?"
"Mua ít đồ ăn, hôm nay là ngày giỗ mẹ tớ"
An Lạc bỗng thẳng lưng :" giỗ của bác gái à, cậu mua nguyên liệu về làm cỗ sao ?"
Ninh Thiếu Phàm lắc đầu :"Cả tớ và ba đều nấu không ngon cho lắm, thường thì sẽ đặt sẵn cỗ đem về"
"Vậy mỗi ngày cậu và bác ăn uống kiểu gì ?"
"Vẫn là mua đồ bên ngoài về ăn thôi, người lo liệu phần bếp núc luôn là mẹ tớ, ba tớ không thể hít phải khói nhiều, tớ thì nấu tệ lắm..."
An Lạc nhíu mày :" Vậy sao không thuê tạm người giúp việc nào đó, cứ ăn ngoài như vậy sao ?"
"Ba tớ không muốn có ai khác đụng vào gian bếp của mẹ tớ".
Ninh Thiếu Phàm nhếch môi, ba Ninh là người vừa hiền từ nhỏ nhẹ vừa là người cố chấp đến vô lý.
An Lạc lắc đầu :" Không được, tớ sẽ đi mua đồ với cậu, mua nguyên liệu thôi, tớ sẽ nấu cỗ"
"Cậu nấu ăn được sao ?"
"Tay nghề tốt lắm nhé, nhưng tớ muốn sử dụng bếp của bác gái để nấu cơ"
"Cái này...cậu thử thuyết phục ba tớ xem ?"..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...