Ảnh Thập Tam


"Cha, hu hu, hu hu hu, Bảo Bảo muốn cha, cha, hu hu hu..." Ngoài phòng, tiếng khóc non nớt của nam hài quá là thê thảm, như thế là sao vậy, sao Bảo Bảo lại khóc thành như thế?
"Ngậm miệng!" Một thanh âm khác cũng non trẻ giống hệt, hung dữ hằm hè nói.

"Ô? Hu hu, hu hu hu, người xấu, người xấu...!Bảo Bảo muốn cha..." Bảo Bảo sao có thể thoả hiệp như thế?
Sáng nay, ngủ một giấc tỉnh lại, lại dọa nó sợ đến mức khóc quấy rồi.

Không phải tối hôm qua nó đang ngủ chung với cha sao? Trước đây cũng là thế này, sáng hôm sau nó nhất định sẽ tỉnh lại trong vòng tay ấm áp của cha, lần nào cha cũng sẽ ôm lấy mình, rất dễ chịu rất dễ chịu, Bảo Bảo thích cha nhất.

Nhưng sáng nay tỉnh lại, nó phát hiện bên cạnh mình lại là người khác!
Không phải Bảo Bảo sợ tự đi ngủ một mình.

Nó sợ cha không tìm thấy mình sẽ sốt ruột.

Nhớ đến khi còn bé, có lần nó ở trong nhà chờ cha trở về, nhưng trời đã tối rồi mà cha vẫn chưa trở về, Bảo Bảo khi đó còn quá nhỏ, thật sự buồn ngủ không chịu nỗi, cũng không biết là chỗ nào, nó nghiêng người qua rồi ngủ mất.

Sáng hôm sau nó tỉnh lại, mở mắt mơ hồ đi tìm cha, Bảo Bảo mãi mãi nhớ kỹ, bộ dạng lo lắng, tiều tụy của cha lúc ấy.

Bảo Bảo lại là hài tử ngon ngoãn hiểu chuyện, nó không thích cha thương tâm.

Ngay cả lần nó rời xa cha trước đây, cũng là thúc thúc kia nói với Bảo Bảo là cha lập tức sẽ đến tìm mình.

Nhưng mà Bảo Bảo đã chờ rất lâu.

"Hu hu, cha, cha..."
Đứa nhỏ bên cạnh nhíu mày, nhìn Bảo Bảo khóc như mưa ở trước mắt, trong lòng bực bội, sao đứa nhóc này lại đáng ghét đến như vậy?
Quả nhiên, trẻ con đều đáng ghét hết.

Nhưng nó là Bảo Bảo của nam nhân kia...!Hừ, nếu không phải xem nó là Bảo Bảo mà nam nhân kia một lòng nhớ mong, làm sao Hách Liên Quyết có thể chịu đựng được nó.

Nghĩ như vậy, Hách Liên Quyết lại cảm thấy có chút khó xử.

Ngày hôm qua, phụ thân có ý cảnh cáo rõ ràng ra mặt, nếu lại đến đây quấy rối Thập Tam nghỉ ngơi, hai người bọn họ đừng nghĩ đến việc có thể nhìn thấy Thập Tam.

Hừ, cái người phụ thân đáng ghét đó.

"Ngươi, đừng khóc nữa.

Thúc, cái kia, cha ngươi một chút nữa sẽ đi ra."
Đôi trân châu đen của Bảo Bảo nhìn nhìn nó trong mơ hồ, chỉ thấy nam hài kia vươn hai tay ra, hung dữ ngăn cản mình, Bảo Bảo lặng lẽ bĩu bĩu môi, người này quá ngốc rồi, còn ngốc hơn cha nữa.

"Nhưng cha đồng ý với Bảo Bảo, cha sẽ mua y phục mới cho Bảo Bảo, hu hu, Bảo Bảo vẫn chưa được mặc y phục mới, Bảo Bảo thật đáng thương."

...!
Trong phòng, Thập Tam sớm đã tỉnh lại.

Hôm nay tinh thần cũng không tệ lắm, ít ra cũng không còn giống mấy lần trước nữa.

Mỗi khi tỉnh lại, còn chưa được một khắc là lại mê man buồn ngủ, nhưng giờ đây, ít nhất y cũng mở mắt được nửa canh giờ rồi.

Rơi vào tầm mắt, là dung nhan tuấn lãnh có chút mỏi mệt, môi mỏng gợi cảm hơi hơi nhếch lên, đôi mắt hờ hững, sâu thẳm, luôn làm người khác khiếp sợ, giờ này cũng nhắm lại, dường như hàn ý xung quanh cũng vì vậy mà phai mờ đi không ít.

Ít nhất, đêm qua y cũng không có cảm giác gì, mơ mơ màng màng ngủ thẳng một giấc.

Thân thể cứng đờ theo bản năng.

Bên tai vẫn là âm thanh khóc lóc thương tâm của Bảo Bảo, Thập Tam nghe mà đau lòng thực sự.

Bất đắc dĩ, đành phải vươn tay đẩy đẩy nam nhân bên cạnh, người đang vây chặt lấy mình.

"Chủ, chủ tử."
Đáng ghét nhất là người quấy nhiễu mộng đẹp của người khác.

Hách Liên Huyền nhíu nhíu cặp mày anh tuấn, chầm chậm mở ra đôi mắt băng lãnh, như vực sâu cổ kính.

Mặc dù đã sớm chuẩn bị, trong lòng Thập Tam vẫn không khỏi rung động.

Thập Tam tự cho rằng đã che giấu rất tốt phản ứng nhỏ nhặt ấy, nhưng làm sao thoát được tầm mắt của Hách Liên Huyền, trong lòng có chút không vui, tay ôm người nọ chặt thêm vài phần.

"Ư..." bụng có chút không thoải mái.

"Chủ tử." Thập Tam động động thân người, mắt nhìn xuống dưới, nhỏ giọng nói: "Bảo Bảo đang khóc, thuộc hạ có thể đi xem một chút được không?
Nhìn thấy người nọ mặc dù đang nằm trong lòng mình, nhưng bộ dạng đó rõ ràng là bị ép buộc.

Hách Liên Huyền gần như chẳng cần nghĩ, chỉ cần hắn buông tay, nam nhân này sẽ lập tức cách xa ba thước, nhảy khỏi lòng hắn.

Sao có thể cho phép?
"Vậy cứ để nó khóc đi." Tiếng khóc chói tai vẫn tiếp tục vang, hình như có chút khàn khàn rồi.

Nhưng chuyện đó thì liên quan gì đến hắn.

Thập Tam có chút không thể tin, loáng thoáng cảm thấy có chút quái dị, ngẩng đầu lên thăm dò, liếc mắt nhìn một cái, Thập Tam nuốt nuốt nước bọt: "Cái đó, chủ tử, thuộc hạ đi rồi về liền.

Bảo Bảo rất ngoan." Chỉ là hôm nay tại sao lại khóc mãi không ngừng vậy chứ? Có phải đã xảy ra chuyện gì rồi không.


Nếu là Hách Liên Huyền của trước đây, có người nào khóc, khóc thành dạng gì, hắn sẽ để ý sao? Chắc chắn là không.

Nhưng giờ phút này, trước mặt là một bộ dáng cẩn thận mong chờ, hơn nữa nam nhân này vẫn là thập phần để ý hài tử kia.

Mặc dù không được bằng lòng cho lắm, nhưng Hách Liên Huyền vẫn sắp đặt tốt cho người nọ, đứng dậy, tự mình đi mở cửa.

"Hu hu, cha, hu hu, hức." Bảo Bảo vừa nhìn thấy thúc thúc lạnh lẽo mở cửa ra, lạnh lùng nhìn hai người bọn họ, nhất thời không kịp phản ứng, thiếu chút nữa đã tự làm mình bị nghẹn.

"Thúc thúc, Bảo Bảo muốn tìm cha." Bảo Bảo chạy thẳng một mạch tới, ngẩng đầu, lộ ra bộ dáng nhỏ xíu, đáng thương vô cùng.

Đôi tay bé xíu còn vòng qua ống quần của Hách Liên Huyền, ôm lấy, lắc lắc, nũng nịu.

Hách Liên Huyền liếc qua khuôn mặt nhỏ nhắn lạnh lùng của đứa nhỏ đang đứng một bên, hơi nhíu nhíu mày, nhẹ đến mức không thể nhìn ra được, vươn tay, bế Bảo Bảo dưới chân lên, quay người, vào phòng.

Hách Liên Quyết hạ mắt, cũng đi vào theo.

"Cha, Bảo Bảo nhớ cha lắm." Bảo Bảo chạy về phía Thập Tam đang ngồi trên giường, nhón chân vịn lấy mép giường, "Cha không đau, Bảo Bảo phù phù, Bảo Bảo phù phù." Nói xong, thật sự ra hình ra dáng mà thổi thổi cho Thập Tam.

Kỳ thật, Bảo Bảo cũng không biết cha đau đau chỗ nào, bởi vì trong quá khứ cha rất ít khi lộ ra dáng vẻ suy yếu như vậy, hơn thế nữa, nó có cảm giác cha không thoải mái.

Thập Tam không nghĩ tới, chủ tử thế mà lại để hai đứa nhỏ đi vào.

"Bảo Bảo." Nhéo nhéo khuôn mặt nhỏ non mịn của Bảo Bảo, Thập Tam khẽ cười nói, "Bảo Bảo lớn hơn rồi."
Bảo Bảo nghe xong, lập tức càng thêm cao hứng, ngực nhỏ ưởn ưởn cao cao, đầy mặt đắc ý: "Bảo Bảo muốn mau mau trưởng thành, Bảo Bảo muốn chăm sóc cha, cả một đời cả một đời."
Hách Liên Huyền híp híp mắt, đã bao nhiêu năm nam nhân này không lộ ra nụ cười đơn thuần như vậy rồi.

Vì thế, khi Thập Tam cuối cùng cũng phát giác ra được và phản ứng lại, chủ tử nhà y chính là một mặt hứng thú, chăm chú nhìn y.

Mặc dù vẫn đem lại cho người ta cảm giác lạnh lùng, nhưng Thập Tam thật sững sờ khi nhìn thấy ý cười từ trong vẻ băng lãnh ấy.

Thế là Thập Tam khó có được một lần 囧.

Có chút luống cuống, lại có chút khẩn trương, còn có chút ấm áp.

Đứa nhỏ đứng một bên trong góc, nhìn thấy ba người kia vui vẻ hòa thuận, trong lòng càng ngày càng khó chịu, muốn rời đi, đi thật xa.

Nhưng mà nó còn chưa dời bước, đã nghe được một giọng nói trầm thấp thăm dò gọi: "Hài tử..."
Hách Liên Quyết ngừng lại, ngẩng đầu.


Thập Tam dường như có chút khẩn trương, nhìn nhất cử nhất động của hài tử ấy, chỉ cần Hách Liên Quyết hơi có chút phản cảm, đối với Thập Tam đều là tuyên bố tử vong.

Bảo Bảo cũng quay đầu, mở lớn đôi mắt đen nhìn tiểu ca ca đứng ở xa kia.

Trong nhất thời, cả căn phòng tĩnh lặng lạ thường.

Hách Liên Quyết và Thập Tam cứ nhìn nhau như thế suốt cả một khắc, mới thấy nó chậm rãi đến gần giường lớn, ngồi quỳ xuống bên giường Thập Tam, sau đó chầm chậm đặt đầu vào trong tay Thập Tam.

Đôi mắt chua xót sưng đau đến lợi hại.

Thập Tam vươn tay, nhẹ nhàng vỗ về cái đầu nho nhỏ ấy.

Nguyện ý đặt bộ vị yếu ớt nhất của mình trong tay đối phương, phải tín nhiệm đối phương đến mức nào mới có thể làm như vậy.

Trong nửa tháng sau đó, đối với Thập Tam mà nói thật sự là nước sôi lửa bỏng.

Đương nhiên, có núi băng to lớn là Hách Liên Huyền ở đó, hai người này tuyệt đối không có cơ hội khai chiến, nhưng thỉnh thoảng vẫn có vài lần, nội tâm già cỗi của y thực sự là chịu không nổi a.

Giống như nói đến hiện tại, bọn họ đang ăn cơm trưa.

Nửa tháng điều dưỡng, Thập Tam đã gần khỏi hẳn rồi, hơn nữa, cái bụng kia cũng lộ rõ ra chút đồi núi, mặc dù rất vi diệu, nhưng Thập Tam vẫn có cảm giác, dù sao đây cũng không phải lần thứ nhất y mang thai.

Chẳng qua, nói đi thì phải nói lại, đến cuối cùng y có được chắc khỏe nhiều thịt hay không thì cũng khó nói.

Mấy ngày này, cuộc sống của y tuyệt đối thư thái, ngay cả ăn một bữa cơm cũng đặc sắc vô cùng.

"Cha, ăn rau." Bảo Bảo gắp một miếng rau xanh trong chén của mình đặt vào trong chén của Thập Tam, cười híp mắt nói.

Thập Tam đỡ trán, tiểu tử này lại mắc bệnh cũ rồi.

"Bảo Bảo, cha đã nói với con rồi, không cho phép kén ăn.

Trẻ nhỏ kén ăn đều không lớn được đâu, Bảo Bảo nghe lời, tự mình ăn."
Bảo Bảo chớp chớp mắt, nhìn nhìn thúc thúc đối diện đang bưng cái chén, mặt không biểu tình nếm canh, lại nhìn nhìn tiểu ca ca một bên khác đang dùng cơm, Bảo Bảo bối rối rồi, nó không thích ăn rau xanh, nhưng nó phải mau mau lớn lên, cái này thật sự rất khó lựa chọn.

"Ca ca, huynh ăn." Bảo Bảo giống như dâng hiến bảo vật, lại gắp một đũa cho tiểu ca ca của nó.

Hách Liên Quyết nhìn nhìn nhúm rau xanh mơn mởn trong chén, dưới ánh mắt chăm chú tha thiết của Bảo Bảo, rất là điềm đạm bình tĩnh gắp lên, ăn hết.

A, sao có thể như vậy!
Bảo Bảo ngấn lệ, rau xanh không ngon mà.

"Thúc thúc?" Vịn cái bàn, lại gắp cho Hách Liên Huyền một đũa.

Hách Liên Huyền ngẩng đầu, không có biểu tình gì.

"Cha?" Miệng nhỏ bĩu lại, có chút ủy khuất.


Bảo Bảo nhìn nhìn vẻ mặt bất lực của cha một chút, cuối cùng đành phải chu miệng nhỏ, ngập ngùng chưa quen mà gọi, "Phụ thân...!Ăn rau đi.

Bảo Bảo không thích ăn."
Thập Tam ngoảnh đầu lại, một mặt không đành lòng.

Quả nhiên, một khắc sau liền nghe thấy chủ tử nhà y bình thản không gợn sóng nói: "Phụ thân cũng không thích."
......!
Được rồi, ngày đó, cả bàn rau xanh hầu như đều bị Thập Tam giải quyết.

Cuối cùng, Hách Liên Huyền thực sự không nhìn được nữa, sai hạ nhân bưng đi mấy món rau xanh gây chú ý kia.

Nguy rồi, có vẻ như ăn hơi no, Thập Tam âm thầm hít sâu mấy ngụm khí cũng không thể tiêu hoá được cảm giác bụng căng trướng.

Ai, bây giờ mất đi võ công rồi, ngay cả chút chuyện nhỏ như vậy cũng làm không được nữa.

"Làm sao vậy?" Bắt gặp nam nhân kia đứng trước cửa sổ lén lén lút lút, không biết đang làm gì, Hách Liên Huyền lặng yên không một tiếng động xuất hiện ngay sau lưng Thập Tam, khiến y sửng sốt giật nảy mình.

Thập Tam bối rối, y nên trả lời thế nào.

Ô, chủ tử, thuộc hạ chỉ là ăn nhiều, khó tiêu.

Được rồi, lời này y nói không được.

"Thuộc hạ không sao, ức."
...!
Im lặng thở dài một hơi, trong đôi mắt đen băng lãnh chợt loé lên ý tự trách, nhanh đến mức không kịp nắm bắt.

Hách Liên Huyền cũng không nói thêm gì, chỉ ôm người nọ vào lòng từ phía sau, điều chỉnh lại tư thế, làm cho nam nhân thoải mái dựa vào một chút, còn tay của hắn thì thay nam nhân thuận thuận dạ dày.

Thập Tam mở lớn mắt đen, có chút mê hoặc.

Khó chịu của lúc đầu, đến bây giờ đã luyện mãi thành quen, cái này thật ra chỉ là vấn đề thời gian.

"Sau này đừng chấp nhặt với tụi nó nữa."
"Ừm." Y chấp nhặt lúc nào chứ.

Híp mắt nhìn xem nam nhân kia bboj dáng đầy vẻ hưởng thụ, Hách Liên Huyền đột nhiên lên tiếng, thấp giọng hỏi: "Ngươi, khi nào trở về với ta."
"Hửm?" Trở về? Về đâu? Thập Tam chậm mất nửa nhịp, chậm rãi mở mắt ra, lại chớp chớp mắt, bộ dáng có chút ngơ ngốc và đấu tranh.

Thấy nam nhân trong lòng một bộ dáng vẻ khó mà lựa chọn, thân thể vốn băng lãnh của Hách Liên Huyền lại lập tức lạnh đi mấy phần.

"Hay là, ngươi lại muốn chạy đi đâu nữa?" Đã nhiều năm như thế còn chưa đủ sao? Nam nhân này không thể an phận một chút, ở lại bên cạnh mình sao?
Thập Tam hơi chút nghi hoặc, quay đầu, trùng hợp liền va vào cặp mắt đen chăm chú nhìn mình thật sâu của Hách Liên Huyền.

Từ trong đó, Thập Tam bất ngờ trông thấy có một nam nhân đang ngớ người ra.

Hách Liên Huyền mím môi thở dài, tiến tới, đặt bờ môi khẽ hé mở kia vào trong miệng....


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui