Ánh Tà Dương

Trước khi vào giấc ngủ buổi sáng, Hàn Lương đã giao case, khi ngủ luôn luôn chờ đối phương nghiệm chứng. Buổi chiều tỉnh lại đối phương mới xong xuôi, cô nhận tiền rồi gọi điện kiểm tra tài khoản, vừa nghe thấy số tiền mới thêm vào, buồn bực tối qua lập tức bị quăng ra sau đầu. Hàn Lương quyết định vì nửa tháng vất vả mà khao bản thân một chút.

Ra cửa ngó hòm thư, không có tin nhắn lại, may quá, được một đêm thanh tĩnh. Hàn Lương mang tâm tình hạnh phúc xuống lầu, vừa mới ra cửa, liền nhìn thấy ‘con trai’ của mình ôm một mỹ nữ cười tít mắt đi vào tòa nhà. Nhìn thoáng qua một cái, chẳng những là mỹ nữ, còn là mỹ nữ thượng hạng nữa, vừa biết ăn mặc, vừa có khí chất. Hừ, thằng nhóc này thật có diễm phúc. Hàn Lương cúi đầu, chớp chớp mi, không hề để ý khi hai người đi ngang qua.

“Tiểu Hữu, chị họ đây, tối nay rảnh không? Đi ra ngoài chơi đi.” Hàn Lương vừa đi vừa gọi điện thoại: “Lan Đình? Được rồi, chờ chị.”

Lan Đình là một quán cà phê nho nhỏ, nằm ở góc đường kín đáo trong một khu phố xá sầm uất. Hàn Lương không có hứng thú với cà phê, uống nhiều một chút là tim đập nhanh, nhưng cũng không chán ghét. Có điều em họ của Hàn Lương, Hàn Hữu, là điển hình cho loại tiểu tư sản thích hưởng thụ, mê muội tất cả những sự việc tiểu chúng, cà phê cũng không ngoại lệ. Hàn Hữu thường hẹn cô ở đây, khiến cho người thô lỗ như Hàn Lương cũng trở nên quen thuộc với quán cà phê nhỏ cực nhỏ trong khu phố to thật to này.

(Tiểu chúng: Ngược nghĩa với ‘đại chúng’, là những việc gì thu hút ít người, như sở thích ít người có, loại nhạc ít người nghe,…)

Thong thả nhàn nhã hơn một tiếng mới đến Lan Đình, thế mà vẫn chưa thấy bóng dáng Hàn Hữu. Ngồi dựa vào chiếc ghế cạnh cửa sổ, gọi một cốc Latte, Hàn Lương chìm trong hương vị nồng ấm, tranh thủ lúc nhàn nhã ngắm cảnh phố xá.


Khi ánh mặt trời buổi chiều ấm áp dần biến thành màu vàng rực rỡ của tịch dương, Hàn Hữu không tiếng động ngồi xuống đối diện, không hề nghĩ việc mình đến muộn có gì sai trái, gọi Mocha cùng bánh quy vị trà xanh xong mới mỉm cười nhìn về phía Hàn Lương.

Bộ dạng của Hàn Hữu… có vẻ quái lạ, trán cao rộng, cằm lại thon nhỏ, môi mỏng dài, lúc nào cũng nhợt nhạt, cặp mắt không to nhưng rất long lanh ngây thơ. Vẻ ngoài như vậy không thể nhận xét rõ ràng là ưa nhìn hay khó nhìn, nhưng vẫn có thể khiến người ta liếc mắt một lần liền nhớ rõ, nhất là khi Hàn Hữu còn luôn khoe cái trán lớn của cô ra, không che dấu chút nào. Theo lời Hàn Lương, ở quê sẽ gọi là trán cao lồng lộng. Chẳng qua trán cao lồng lộng ở trên đầu của Hàn Hữu, lại ẩn ẩn hiện hiện một chút cao quý cùng thần bí.

“Chẳng phải em đang muốn giảm béo sao?” Hàn Lương nhìn thoáng qua Mocha nồng mùi chocolate trước mặt Hàn Hữu, hỏi.

Khóe môi của Hàn Hữu khẽ nhếch lên, lộ ra mỉm cười hứng thú tràn trề, tiếng nói khẽ nhàn nhạt cất lên: “Ừm, tại em nghe nói chocolate có tác dụng thúc tình, cho nên thử xem thế nào.”

“Lại đổi rồi?” Hàn Lương nhìn bộ dáng tích cực chủ động của Hàn Hữu, biết ngay cô em họ bao nhiêu năm bôn ba tình trường lại rơi xuống bể tình, “Vậy sao còn chưa ra mắt chị.”

“Ừm, lần này là người cùng ngành với chị nha, chủ nhiệm giáo vụ trường đại học XX. Anh ta cực kỳ quyến rũ.” Hàn Hữu nhắc tới bạn trai mới, không khỏi thấy ngọt ngào.

Hàn Lương từng nghe qua trường đại học hạng ba này rồi, chẳng qua muốn lên chức vị chủ nhiệm giáo vụ, cho dù là đại học hạng ba cũng không phải dễ. Gật đầu hỏi: “Thế chắc tuổi không nhỏ, sao lại quen với cái đứa giò heo như em?”

Hàn Hữu sớm quen với cách ăn nói thô lỗ này của Hàn Lương, lắc đầu, nũng nịu đáp: “Chị họ, chị nghi ngờ sức hấp dẫn của em từ bao giờ thế? Hơn nữa, anh ta cũng không già, mới ba mươi mấy tuổi.”

“Chẳng phải chị nghi ngờ sức hút của em, chỉ nghi ngờ mắt nhìn người của em thôi. Đến tuổi đó nhất định là loại đàn ông đã có địa vị, sao có thể chưa có bạn gái, lại còn quen với đứa vắt mũi chưa sạch như em? Chị sợ em bị lừa, đồ ngốc!” Hàn Lương nói xong ấn ấn đầu Hàn Hữu mấy cái.

“Lừa? Em có gì để lừa? Nếu lừa sắc, thật ra lại là chuyện hai bên tình nguyện, em không bị tổn hại gì, anh ta quả thật rất quyến rũ mà. Lừa tiền càng không thể, chị biết thừa em là thần giữ của.”


Hàn Lương nhìn vẻ mặt phản đối của Hàn Hữu, trong lòng thầm nghĩ tuổi trẻ bây giờ còn nghĩ sâu xa hơn cả mình, đúng vậy, chỉ cần không quan tâm thì còn gì để lừa nữa? Thuận theo nhu cầu mà thôi, chỉ có cô mới ngốc nghếch coi tình cảm là vấn đề nghiêm túc. Nhất thời không biết nói gì.

“Case làm xong chưa?” Hàn Hữu nhận được gật đầu trả lời của Hàn Lương, dừng lại, ngoáy ngoáy cốc cà phê, sau một lúc lâu mới nói: “Chị họ, em nói chuyện này chắc chị không thích nghe. Anh Đỗ cũng mất nửa năm rồi, chị đừng suốt ngày chúi đầu vào việc nữa, tìm người yêu mới đi, bắt đầu cuộc sống mới.”

Hàn Lương nghe vậy, ánh mắt u ám cười nói: “Người yêu mới gì chứ? Đỗ Nhạc chưa bao giờ là người yêu của chị, chỉ có em ngốc mới hiểu sai mọi chuyện.” Hít một hơi thật sâu: “Bây giờ chị làm việc để kiếm tiền, không phải như em nghĩ là vì trốn tránh điều gì đâu. Hàn Lương đây đã bao giờ cảm tính thế chứ, vớ va vớ vẩn.”

Hàn Hữu bĩu môi, rõ ràng không tin: “Chị kiếm nhiều tiền thế để làm gì? Tiền lương làm giáo viên cũng không ít, còn muốn làm thêm lung tung rõ lắm. Nhìn cái nhà chị cũ nát thế kia, em thật không biết chị kiếm tiền làm quái gì?”

“Chị định nghỉ đông đi du lịch châu Phi, bây giờ đang tiết kiệm chi phí.”

Hàn Hữu nghe vậy, lập tức gỡ mặt nạ thục nữ xuống, hai mắt trợn to như hạt đào, bổ nhào vào Hàn Lương: “Chị họ, chị chọn làm giáo viên đúng là chuẩn nghề rồi, hạnh phúc kinh, hâm mộ kinh, em cũng muốn đi… nhưng em không có tiền, lại không có thời gian ấy.” Nói xong lại quay về với bộ dáng điềm đạm đáng yêu, tủi thân ngồi xuống.

“Đừng giả vờ, chị em mình đều tốt nghiệp sư phạm, lúc trước em muốn làm thiết kế, sống chết không chịu làm giáo viên, còn cãi nhau một trận với bác cả, bây giờ nói thế không thấy xấu hổ à? Lại còn không biết thẹn bảo mình không có tiền, chị biết thừa em nhận vài case rồi… Đã thế, chị sẽ không phụ giúp kinh tế nữa, cà phê hôm nay em trả đi.”


“Vì sao là em? Hôm nay chị vừa nhận tiền, là chị mời mới phải chứ, hơn nữa chị là chị họ mà.” Hàn Hữu chu mỏ phản kháng.

Hàn Lương thản nhiên: “Nếu em muốn cha biết chuyện có người yêu mới, được thôi, hôm nay chị mời.”

“Chị, chị, chị…” Hàn Hữu nhất thời nghẹn không nói ra lời, vùng vằng nửa ngày mới yếu ớt nói: “Hừ, Hàn Lương, chị không xứng làm chị họ!”

“Cũng chẳng phải đến hôm nay em mới biết.” Hàn Lương nhàn nhạt đáp, trong lòng lại sảng khoái, bớt được ba mươi tệ, thật hạnh phúc, ba mươi cái bánh bao to nhà cụ Lục.

“Đừng bực bội, nghỉ đông chị đi Ai Cập sẽ mua cho cửa hàng em mấy thứ đồ lưu niệm.” Hàn Lương thấy vẻ mặt Hàn Hữu cụt hứng, cảm thấy thích thú, nhẹ nhàng tạc đạn: “Nhớ trả tiền là được.”

Quả nhiên tạc đạn tạc đến sáng cả mắt Hàn Hữu. Cô mở một cửa hàng nho nhỏ, bán vài thứ tự thiết kế, giá cao, nhưng được bạn bè quảng cáo, hơn nữa đồ lại quý ở chỗ độc nhất vô nhị, cho nên buôn bán luôn có lời. Hàn Hữu là người tham tiền, có người mua đồ miễn phí cho đương nhiên là mở cờ trong bụng, vì thế sảng khoái trả tiền cà phê.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui