“Tôi chỉ có thể nói hai điều: Một, tôi thật lòng với Hàn Lương. Hai, tôi sẽ không làm tổn thương cô ấy. Những chuyện khác, tạm thời tôi không muốn nói nhiều.” Chu Đông Dã nhìn Hàn Hữu, tiếp tục: “Cảm ơn cô đã nói cho tôi nghe, cũng cảm ơn cô đã che chở Hàn Lương như vậy.” Sau đó anh đứng dậy, cáo từ rời đi.
Chu Đông Dã lái xe về nhà, trong lòng vẫn đau xót vì chuyện của Hàn Lương. Chắc hẳn cô ấy luôn cô đơn như thế, cho dù là khi yêu Đỗ Nhạc, khi theo Đỗ Nhạc đi khắp nơi ca hát, vẫn rất cô đơn.
Nghĩ đến hồi trước cô tắm cho anh, khi đó anh vừa xấu hổ vừa tức giận, vì sao một cô gái lại khỏe đến thế, có thể coi chính mình là lợn chết mà lật đến lật đi. Nhưng giờ ngẫm lại, không phải ai cũng được có được sức mạnh trời sinh như vậy, ba năm, ba năm trời hầu hạ một người nằm liệt giường, phải có kiên nhẫn và quyết tâm cỡ nào mới trải qua được? Hơn nữa, lúc đó Hàn Lương chỉ là một cô gái trẻ tuổi non nớt.
Không ai yêu cô cả, Đỗ Nhạc không yêu cô, mẹ ruột cũng không yêu cô, tất cả mọi người đều rời xa, mẹ rời đi, cha rời đi, Đỗ Nhạc cũng rời đi. Làm sao cô có thể sinh sống cô độc trên thế giới này như vậy, cô đã dựa vào đâu để giúp bản thân không gục ngã? Chu Đông Dã nghĩ tới Hàn Lương, nhịn không được muốn rơi lệ thay cô.
Nhớ tới sắc mặt trắng bệch của cô, bất kể lúc nào cũng mang theo nét tươi cười như ánh mặt trời, nhớ tới bằng giáo viên không ngừng thăng tiến của cô, nhớ tới căn nhà cũ nát không chịu nổi của cô, nhớ tới tài nấu ăn đảm đang của cô, nhớ tới bóng dáng nỗ lực làm việc dưới ánh đèn của cô, nhớ tới sự khoan dung cùng nhẫn nại cô dành cho anh. Lúc này, khi nhớ tới tất cả mọi thứ liên quan đến Hàn Lương, đáy lòng rất chua xót. Chu Đông Dã cảm thấy chính anh đã không thể không yêu cô, mỗi tế bào trên cơ thể đều muốn che chở cho cô. Được rồi, nếu bây giờ cô chưa yêu anh, vậy anh sẽ cố gắng khiến cô yêu.
Về nhà rồi, việc đầu tiên làm là lên mạng nhận thư.
Người gửi: Hàn Lương.
“Chu Đông Dã,
Em thích Cairo.
Trốn thoát khỏi mùa đông âm u lạnh lẽo, Cairo thật sự là một nơi có thể khiến cho con người nở hoa. Tuy vẫn hơi lạnh so với tưởng tượng của em, chỉ mười mấy hai mươi độ, chênh lệch nhiệt độ ngày đêm cũng khá lớn, nhưng em rất hài lòng với ánh mặt trời ở đây, náo nhiệt, đông đúc, thậm chí hơi cũ kỹ, nhưng vì có ánh mặt trời, không hiểu sao vẫn khiến cho người ta cảm thấy hạnh phúc. Tài xế nơi này rất đáng yêu, lái xe vừa nhanh vừa thoải mái, thế nên mỗi chuyến đi lại biến thành một lần mạo hiểm, tự nhiên tăng thêm niềm vui thú du lịch. Đồ Nhất là lái xe mà hôm nay em thuê, có chụp ảnh chung đấy, anh ta rất nhiệt tình, là cá tính mà em thích.”
(Đồ Nhất: Tên riêng bằng tiếng Ai Cập, mình không tra được nên để phiên âm tiếng Trung luôn.)
Chu Đông Dã vừa đọc vừa ngạc nhiên, lướt qua ảnh chụp liền thấy một chiếc xe đen trắng cổ đến mức không có cả kính chiếu hấu, hai người đứng bên cạnh xe khoác vai nhau, cười tươi như hai đóa hoa. Lái xe mập mạp, để râu, da mặt đen như phơi nắng lâu lắm, nhiệt tình tươi cười, khiến người ta có ấn tượng tốt. Bên cạnh là Hàn Lương. Chu Đông Dã dí mắt lại gần để xem, vẫn trắng như thế, dưới ánh mặt trời cũng không thay đổi là bao, nhưng cười cực kỳ vui vẻ, miệng mở thật lớn, đội một cái mũ rộng vành, quần bò, T-shirt, thoạt nhìn hơi giống một cậu thiếu niên. Chu Đông Dã cười cười, có thể thấy cô vui vẻ như vậy, chính anh cũng bắt đầu thích Cairo.
Thư viết rất dài, cũng nhiều chi tiết, ảnh chụp cực kỳ phong phù. Chu Đông Dã kiên nhẫn xem từng bức một, nhìn đến cuối thư, Hàn Lương nói mai muốn đi Luxor, Chu Đông Dã lại bắt đầu cầm lấy tập bản đồ, tìm kiếm vị trí của thành cổ này. Anh muốn xác định xem, bây giờ Hàn Lương đang ở chốn nào trên địa cầu gửi thư cho mình.
Sau khi làm hết những việc ngốc xong, Chu Đông Dã nhăn nhó trả lời.
“Hàn Lương,
Thích nhìn em vui vẻ như vậy, có một cuộc du lịch thú vị, anh cũng cảm thấy vui lây với em. Nhưng mà chênh lệch nhiệt độ lớn, em phải giữ gìn thân thể, một mình ở nơi xa sinh bệnh sẽ rất khổ. Còn nữa, giao thông kém chất lượng nên em cũng phải chú ý an toàn. Có việc thì gọi điện thoại cho anh, đừng sợ gọi đường dài đắt, em có thể dùng loại đối phương trả tiền, em cứ yên tâm gọi là được. Anh ở đây chỉ hơi bận chút thôi, vẫn khỏe lắm, hôm nay còn gặp Hàn Hữu…”
Chu Đông Dã thật giống một bà mẹ già, nói liên miên lải nhải, nói một loạt chuyện kỳ thực không nhắc cũng chẳng sao. Lúc này, dường như Chu Đông Dã đã mở ra toàn bộ thế giới tâm hồn trước mặt Hàn Lương, muốn cô vui vẻ, muốn cô hạnh phúc, dài dòng nữa cũng chỉ sợ không đủ. Cuối cùng, anh còn gửi cả bức ảnh vừa chụp vào bữa tối của mình cho cô, sau đó mới chịu hài lòng đi ngủ.
Ngày kế như bình thường, Chu Đông Dã vẫn bận từ lúc đi làm đến khi tan tầm, không có phút nào ngơi nghỉ.
Rốt cuộc xong việc, anh quyết định in ảnh chụp của Hàn Lương, sau đó sẽ đặt ở đầu giường mình, trong ví da, trên xe, tất cả những nơi có thể để. Mọi ý niệm ngốc nghếch mà chỉ người đang yêu mới có thể có, Chu Đông Dã đều đã nghĩ đến cả, còn vừa nghĩ vừa cười.
Cửa gõ, Lý Ngọc Ninh đi vào, “Cậu họ, mẹ cậu bảo…” Còn chưa dứt lời, Lý Ngọc Ninh liền thấy máy in đang đẩy ảnh chụp ra bên ngoài, cô biết người trong bức hình, vì thế vội vàng cầm lên xem: “Cậu họ, xem ra cậu định yêu thật đấy à?”
Chu Đông Dã vươn người đoạt lấy ảnh chụp, vui vẻ ngắm nghía, đáp: “Con nít đừng lắm chuyện, cảnh cáo cháu, đừng nói cho mẹ cậu, bây giờ chuyện này vẫn chưa lộ ra, nếu mẹ cậu biết kiểu gì cũng hỏng chuyện, đến lúc đó, cháu biết tay.”
Câu nói uy hiếp không hề mang tính uy hiếp như này, Lý Ngọc Ninh chưa nghe qua một ngàn lần cũng phải nghe đến tám trăm lần, không để ở trong lòng, ung dung với tay lấy một bức khác: “Cô ấy là Hàn Lương phải không? Cháu cảm thấy cô ấy rất tốt, làm việc còn nghiêm túc nữa, đối xử hòa nhã với mọi người, lần này cháu ủng hộ cậu đấy.”
“Hừ, có lúc nào cháu chưa ủng hộ cậu hả? Mà đã khi nào sự ủng hộ của cháu có tác dụng đâu?” Chu Đông Dã phản đối, vẻ mặt nghiêm túc nhắc nhở lần nữa: “Nhưng mà, lần này là khác, cháu tuyệt đối không được nói cho mẹ cậu đâu, nếu cháu mà lộ ra, cậu sẽ không nhận lục thân, đá cháu ra khỏi công ty đấy nhé.”
(Không nhận lục thân: Lục thân gồm bố, mẹ, anh, em, vợ, con. Ý chỉ hành động mất tình người)
“Cháu biết rồi.” Lý Ngọc Ninh hiếm khi thấy Chu Đông Dã nghiêm túc như vậy, cũng thuận theo ý anh. “Cháu đến để nhắn, mẹ cậu bảo tối nay về nhà, có đồ ăn ngon đang đợi cậu nha.”
“Ừm, cậu biết rồi, đi ngay đây. Hay lát nữa cháu cũng đến nhà cậu ăn đi?”
“Không được, truyền lời rồi là cháu đi luôn. Bye.” Lý Ngọc Ninh nói xong liền nở nụ cười ranh mãnh, bỏ chạy nhanh như chớp.
“Bye.” Chu Đông Dã vẫy tay, vẫn không ngẩng đầu, bắt đầu sửa sang lại ảnh chụp vừa in, xem từng bức một, càng xem càng thích. Anh chọn ra một cái nhét vào ví, còn lại đặt vào cặp tài liệu, chuẩn bị mang về phòng mình rồi tìm nơi bày.
Thu dọn sẵn sàng, xuống lầu, vừa lòng thỏa ý lái xe, chuẩn bị về nhà cha mẹ.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...