Giáo sư Lâm hôm nay thật sự rất vui vẻ, vì sao ư, con dâu nhà mình có thai thì sao không mừng được cơ chứ! Bà năm đó hai mươi tuổi làm mẹ đã có thể coi là sớm, không nghĩ tới giờ đây mới bốn mươi bảy, lại sắp lên chức bà nội.
Cả ngày giáo sư Lâm chẳng còn lòng dạ nào mà làm việc, đi khắp xung quanh tìm người kín đáo khoe ra, mỗi người ít nhất cũng phải nói cả chục phút. Vì vậy, còn chưa tới giờ nghỉ trưa, cả khoa lịch sử đã biết, nhà họ Tiêu lại sắp có một tiểu thiên tài. Đến buổi tối tan tầm, toàn bộ giáo viên trường đại học A đều tường tận tin tức làm người ta phải vui mừng, kinh ngạc này.
Vừa hết giờ làm việc, bà vội vội vàng vàng mang theo quyển từ điển cũ, chạy tới nhà con ở cách đó không xa.
Được con dâu đón từ ngoài cửa, giáo sư Lâm vào nhà, ngồi xuống ghế sô pha, hiền từ nhìn Vy Vy ngồi phía đối diện. Ôi chao, con dâu mình trước kia vừa thấy đã thích, bây giờ lại càng xem càng yêu. Bọn trẻ ngày nay, nhất là đứa nào có chút nhan sắc, đều chú ý coi trọng vóc dáng gì gì đó, nào có ai nhanh như vậy chịu sinh con.
Bà ân cần quan tâm, thăm hỏi Vy Vy một lượt từ đầu đến chân rồi mới nhẹ nhàng nói: “Hôm nay mẹ qua là muốn bàn với các con về chuyện đặt tên cho cháu.”
Vy Vy thấy bà tới cầm theo từ điển, trong bụng đã đoán ra đôi ba phần nên giờ cũng không ngạc nhiên hay bất ngờ cho lắm.
“Tuy vậy, trên đường mẹ đã nghĩ ra một cái tên rất hay.”
Giáo sư Lâm thận trọng cười hỏi: “Gọi là Tiêu Bảo Bối thế nào?”
Đến lúc này mà Vy Vy còn có thể bình tĩnh được thì chắc chắn là chuyện không tưởng rồi!
Cái gì kêu đơn giản thì hay mà khéo quá lại hoá vụng, cứ như tên này là được rồi. Bà thực đắc ý, cảm giác như chính mình đã chọn một cái tên quá mức tuyệt vời. Lại sợ hai đứa con không hiểu được cái hay của nó, giáo sư Lâm vội giải thích rõ ràng:
“Vy Vy, con xem, tên này có họ của con, người ta vừa nhìn đã biết ngay là con của con rồi.”
Vy Vy: “…”
“Tiêu Nại, con trông, lấy họ của Vy Vy đặt tên cho cháu, người ta liếc mắt là biết ngay con yêu vợ tới mức nào.”
Tiêu Nại: “…”
Giáo sư Lâm càng nghĩ càng thấy hài lòng. Tên này ngụ ý sâu sắc, thuận miệng lại thuận tai, rất hợp với đứa cháu mình hằng mỏi mắt chờ mong. Nhưng dù sao nó vẫn liên quan tới cả cuộc đời, cẩn thận chút thì tốt hơn.
“Hay là để mẹ gọi cho một người bạn tinh thông vấn đề này hỏi thử xem sao.”
Bà hôm nay hiển nhiên là hưng phấn quá mức, vừa nói dứt câu liền lập tức cầm lấy điện thoại đang đặt cạnh sô pha lên, bắt đầu nhấn số, lát sau đã cùng người ở đầu dây bên kia thao thao bất tuyệt, cười nói không ngừng.
Vy Vy ngồi phía đối diện, vẫn chưa kịp hoàn hồn. Tiêu Nại tới gần, ở bên tai cô thì thầm: “Anh có thể vào phòng trong chơi game được không?”
Còn dám nghĩ đến chuyện để mặc cô ứng phó với bà! Vy Vy lườm chồng: “Người nào gây ra người đó chịu trách nhiệm, anh dám chạy!”
Tiêu Nại khẽ nhếch hàng lông mày đẹp, ý cười nồng đậm nơi đáy mắt, ngữ khí chầm chậm như có như không kéo dài từng chữ: “Em chắc chắn là do mình anh gây ra sao?”
Da mặt anh còn có thể dày hơn nữa không? Vy Vy dùng ánh mắt khinh thường nhìn Tiêu Nại.
Có thể.
Đại Thần cất tiếng, thể hiện rõ “cảnh giới” của mình: “Phu nhân bớt giận, ta nhất định…”
Ngừng lại, mỉm cười: “Dám làm dám chịu.”
Bên kia, giáo sư Lâm cùng bạn cũng đã bàn bạc được không ít, buông điện thoại cao hứng nói: “Thầy bảo tên này tốt lắm, mẹ nghĩ cứ quyết định vậy đi, sau sinh con trai hay gái đều thích hợp cả.”
Trời ơi, không phải chứ, cô không muốn bị con mình oán trách suốt đời đâu! Vy Vy còn đang cố tìm lý do thích hợp để cự tuyệt thì Tiêu Nại đã sớm hơn một bước, hoàn toàn gạt bỏ: “Không được.”
“Tại sao lại không được?” Bị con bác bỏ ý kiến, giáo sư Lâm thực giận.
“Trùng tên.”
Vy Vy ngờ vực nhìn anh, thật sao, cái tên rất… 囧 rất… 囧* như vậy lại có thể trùng?
Giáo sư Lâm hiển nhiên cũng vô cùng hoài nghi. Dưới ánh mắt không có chút tín nhiệm nào của hai người, Tiêu Nại hết sức tự nhiên nói: “Con biết một người mang tên này, ngày hôm qua, còn gọi cô ấy mấy lần.”
Vy Vy khẳng định, Đại Thần đang nói hươu nói vượn. Hôm qua là cuối tuần, trời lại mưa, hai người họ cả ngày ở nhà vợ vợ chồng chồng anh anh em em, làm sao có chuyện biết được người nào tên “Tiêu Bảo Bối”, lại còn đòi gọi vài lần…
Khoan đã!
Tiêu Bảo Bối, Tiêu Bảo Bối… Tiểu Bảo Bối… Bé yêu
Không phải chứ!
Trong đầu cô chợt hiện lên vài hình ảnh của đêm qua, thậm chí rất nhiều đêm trước kia nữa, vừa kinh ngạc vừa nghi ngờ nhìn về phía ai đó, người ấy lại rất nhã nhặn hướng cô mỉm cười thật dịu dàng.
Sắc mặt Vy Vy vì vậy --------
Đỏ
Xanh
Tím
Cuối cùng, chân của Đại Thần bị cô dốc hết sức lực giẫm lên.
“Thật là trùng tên? Vậy không được, tên cục cưng nhà ta nhất định phải có một không hai.” Không chú ý tới vẻ kì lạ của con dâu, giáo sư Lâm lại lật giở từ điển, buồn rầu than: “Rốt cuộc nên đặt là gì đây?”
Trời dần tối, nghĩ cũng đến lúc phải lo chuyện ăn uống cơm nước, mẹ đã ngồi một lúc lâu, ba còn ở bên kia chịu đói nên Tiêu Nại rõ ràng, dứt khoát, nhanh chóng kết thúc vấn đề: “Cháu bà không có tay sao; chờ bé sinh ra, cho nó tự mình lật từ điển.”
Mẹ của người nào đó: Tại sao mình lại sinh ra một đứa con trai như vậy
Vợ của người nào đó: Tại sao mình lại lấy một ông chồng như vậy
Đứa con còn chưa thành hình của người nào đó… bị sốc: Tại sao mình lại có một người cha như vậy, ta nhất định phải đầu thai lần nữa! (┬┬_┬┬)
Chú thích:
* 囧 : Được sử dụng tại các mạng diễn đàn Trung Quốc như một biểu tượng cảm xúc chỉ ý “kinh sợ”, “xấu hổ”, “bất đắc dĩ”, “không thể chấp nhận được” hay “bị đánh bại”…
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...