Anh Sẽ Phải Yêu Em

Phùng Ki theo bản năng
đón được tiểu nha đầu, kéo đến bên người, đứng thẳng, nâng tay, tạo thành tư
thế tiêu chuẩn: "Chào Sư trưởng." Vương Đại Bưu cười khoát tay, đi
tới vỗ vỗ bờ vai của anh: "Vốn muốn bảo tiểu nha đầu theo giúp chú ăn bữa
cơm..." Khóe mắt nhìn thấy Manh Manh chu miệng, không khỏi cười nói:
"Cũng thật là, chắc rằng miệng của tiểu nha đầu có thể chu thẳng tới trời,
chú liền không làm khó con."

Dù là Phùng Ki, trên mặt
cũng không khỏi hiện lên chút đỏ sậm, lắp bắp không biết nên đáp lại trêu chọc
của Vương Đại Bưu như thế nào, Manh Manh cũng không vui: "Chú Vương, chú
đừng khi dễ Ki ca ca, ỷ lớn hiếp nhỏ không phải là chuyện anh hùng nên
làm!" Vương Đại Bưu bật cười vui vẻ, tức giận búng cái trán của cô:
"Câu nói nữ sinh hướng ngoại kia thật đúng, còn chưa lập gia đình, tâm đã
nghiêng đi."

Anh lính bảo vệ vội vàng
tiến vào, thấp giọng báo gì đó với Vương Đại Bưu, Vương Đại Bưu vẫy vẫy tay:
"Được rồi, cũng thật phải đi rồi, sư bộ có chuyện phải làm!" Bước tới
vuốt vuốt đỉnh đầu Manh Manh, dặn: "Đừng có về nhà là biến mất luôn, rảnh
rỗi nhớ đến thăm chú Vương, dám không đến, chú sẽ bảo Tiểu Lưu đến trường học
bắt con." Nói xong, xoay người ra khỏi bãi bắn bia.

Vương Đại Bưu đi rồi,
Manh Manh quay đầu mới phát hiện, Phùng Ki mang ánh mắt quái dị nhìn cô, Manh
Manh nhíu mày, nháy mắt mấy cái: "Sao vậy? Ki ca ca nhìn chằm chằm người
ta như vậy, có phải rất nhớ người ta không?" Một chút ý tứ e lệ cũng không
có, ngẩn khuôn mặt nhỏ nhắn hỏi thật đúng lý hợp tình.

Khiến Phùng Ki nở nụ
cười, cúi đầu chỉ chỉ cái mũi nhỏ của cô: "Tiểu nha đầu không biết xấu hổ,
hỏi ra lời này mà cũng không sợ mất mặt." “Sao lại xấu hổ, em là Manh Manh
của anh, anh là Ki ca ca của em, có gì mất mặt, chẳng lẽ, anh dám nói anh không
nhớ em, em không tin..." Cái miệng nhỏ nhắn nói dài dòng luyên thuyên
giống như chim sáo.

Phùng Ki không khỏi buồn
cười, đem cái túi bên cạnh cô xách lên, nhấc nhấc, khá nặng, nghi hoặc hỏi:
"Trong này chứa gì?" Manh Manh cười hắc hắc níu lại, rất thần bí nói:
"Không có gì, để em tự mang." Phùng Ki cũng không cản cô, chỉ đưa tay
nắm bàn tay nhỏ bé của cô, hai người ra khỏi bãi bắn bia, lên xe, trực tiếp trở
về ký túc xá.

Manh Manh vào phòng, bỏ
túi xuống, đá văng giầy, rảnh chân liền co giò mà chạy, chân nhỏ dẫm thùng

thùng lên trên sàn, ký túc xá Phùng Ki ở không lớn, chỉ có một phòng ngủ và một
phòng khách, bài trí tương đối đơn giản, không có sô pha, trong phòng có một
cái bàn hai cái ghế dựa, phòng ngủ chỉ có ‘giường ngăn tủ’, không có thứ gì
khác, quân nhân đơn giản vừa nhìn là biết.

Phùng Ki đem giầy của
tiểu nha đầu thu gọn, tiểu nha đầu đã từ trong phòng chạy trở về, cánh tay
nhiệt tình vòng lên cổ của anh, hỏi: "Ki ca ca, anh có nhớ đến em, có
muốn..." Giọng nói mềm mại lại dịu dàng, chân nhỏ xinh đẹp trắng noãn
kiễng lên, môi hồng nhuận tiến đến bên miệng Phùng Ki, ngẩng đầu hỏi, một lần
lại một lần không ngại phiền.

Phùng Ki trả lời thực
trực tiếp, cúi đầu hôn lên cái miệng nhỏ nhắn lải nhải của cô, nhấm nháp kia
làm cho anh thèm thuồng thương nhớ, lại giống như hương vị cả đời chưa nếm qua.

Phùng Ki hôn mang theo
đói khát cùng khó nhịn, một cỗ xao động nghẹn trong lồng ngực cơ hồ muốn thoát
ra, anh nhanh chóng ôm chặt tiểu nha đầu, hôn lên đôi môi đầy đặn của cô, tách
hàm răng ra, tham lam tiến vào, tìm kiếm ‘cam lộ’ giải khát, dây dưa, khuấy
động... Tiểu nha đầu phản ứng trúc trắc lại nhiệt tình, khiến nụ hôn càng không
thể vãn hồi...

Ánh mặt trời ngoài cửa sổ
rọi vào vài ánh sáng mờ, bao phủ thân thể đôi nam nữ đang quấn lấy nhau, tạo ra
vẻ đẹp nguyên thủy lại chân thật.

Trên người nam nhân còn
mặc áo sơ mi, vạt áo phía trước cũng đã hoàn toàn rộng mở, lộ ra cơ ngực màu
đồng tinh tráng, cơ bụng rõ ràng lại kiên cố, giống như hình dáng của pho tượng
bằng đá cẩm thạch, tuấn mỹ lại khắc sâu, pho tượng đá cẩm thạch là vật chết,
anh là người sống, là nam nhân rõ ràng bị vây trong kích tình, sinh động mà
linh hoạt.

Anh ngồi trên tủ giầy màu
đen, hai chân thon dài vươn ra, mũi chân chạm vào trên tường ở đối diện, quần
của anh còn mặc ở trên người, dây lưng lại buông lỏng ra, một nha đầu vô cùng
xinh đẹp xoay chuyển bắp đùi trắng noãn thon dài, mặt đối mặt ngồi khóa ở trên
người nam nhân, một chân còn mắc ống quần vừa cởi ra, quần thể thao màu trắng
còn mắc ở mắt cá chân tinh xảo, theo tiết tấu phập phồng của hai người, đung
đưa cao thấp ... (phụt máu mũi rồi …)

Quần áo trên thân tiểu
nha đầu sớm đã bị ném lên mặt đất, áo lót không dây an toàn cho vận động cũng

bị nam nhân kéo đến trong tay, quần nhỏ phía dưới rách ra thành hai mảnh phía
trước và sau giống như vải dệt bị xé ra, vướng trên mông nhỏ rất xinh đẹp mượt
mà của tiểu nha đầu, hai bàn tay to hữu lực của nam nhân bắt lấy, nâng lên, đè
xuống, tiết tấu từ chậm đến nhanh, mang theo tiếng va chạm phành phạch, thở dốc
xen lẫn với cúi đầu rên rỉ, giống như một khúc hòa âm mất hồn, tựa như đang
ngẩn đầu nhìn lên núi cao, rầm một tiếng, lại chìm vào khe sâu...

Tiết tấu biến hóa kịch
liệt hơn nữa lại kéo dài, dường như vĩnh viễn không có khả năng dừng lại, cái
loại kịch liệt kéo dài, nhẹ nhàng vui vẻ, đầm đìa khoái hoạt này, bao phủ Manh
Manh vốn sót lại không nhiều lý trí...

Yêu một người nam nhân,
liền muốn thuộc về anh, khiến cho anh khoái hoạt, Manh Manh đối với chuyện này
vốn có chút tâm lý mâu thuẫn vừa đau vừa sợ, chủ yếu do lần đầu Ki ca ca làm
rất kịch liệt, tuy rằng ở phần sau, cô cũng cảm nhận được một tia cảm giác tuyệt
vời, nhưng phần đầu thật sự rõ ràng là chịu tội.

Vừa nghĩ đến cái loại đau
này, Manh Manh sẽ không tự chủ được mà run lên, nhưng cô biết Ki ca ca rất
thích, rất khoái lạc, vẻ mặt lúc ấy của Ki ca ca, Manh Manh cho tới bây giờ
cũng chưa từng thấy qua, đó là vẻ mặt sáng lạn nhất của một người đàn ông, sự
thoả mãn lúc sau, quả thực có thể mê chết Manh Manh.

Nhưng với nỗi đau trước
đó, trong ký ức Manh Manh hãy còn mới mẻ, tuy rằng sợ, nhưng vừa nhìn thấy ánh
mắt Ki ca ca hận không thể đem cô nuốt xuống, Manh Manh lại cảm thấy vô
cùngthỏa mãn.

Phùng Ki nhớ tiểu nha đầu
của anh bao nhiêu, từ động tác lỗ mãng không khống chế được của anh khi vừa vào
cửa liền có thể nhìn ra, tuy rằng đây là Manh Manh chủ động dụ hoặc trước...

Manh Manh là nha đầu điển
hình của kiểu quên hết đau đớn sau khi lành vết thương, vừa rồi vừa vào cửa,
tiếp cận cái loại ánh mắt trông mong này của Ki ca ca, trong lòng cô liền cảm
thấy rất tự hào, cô được Ki ca ca của cô momg mỏi, nhớ thương, cần, còn có cái
gì khiến người ta nhảy nhót hơn đây.

Cô nhào lên câu dẫn anh,
nhìn bộ dáng không thể chống cự của anh đối với câu dẫn của mình, Manh Manh cảm

thấy, thực sự có cảm giác thành tựu, cảm giác thành tựu của phụ nữ đến từ chính
nam nhân, không lúc nào mà người đàn ông ngươi yêu không hận không thể đem
ngươi lấy hết, đây là một chuyện đáng kiêu ngạo nhất của phụ nữ.

Nam nữ thế tục, yêu thì
phải làm, làm mới có thể càng yêu, những thứ này vài ngày trước Manh Manh đọc
được trong cuốn sách ‘Con đường thành công’ của một nữ minh tinh, lúc ấy Manh
Manh cảm thấy chính là nói hươu nói vượn, nhưng hiện tại lại cảm thấy có đạo
lý.

Hơn nữa, Ki ca ca yêu cô,
thương cô, tuy rằng dục vọng muốn cô đã sắp nổ tung, lại vẫn băn khoăn đến cảm
thụ của cô, bất quá, dường như kỹ thuật của Ki ca ca, trong vòng một tuần ngắn
ngủi, đã tăng vọt rất nhiều, tư thế khó như vậy, Ki ca ca nắm chắc tương đối
đúng nơi.

Ngồi ở anh trên đùi, hơi
cúi đầu có thể rõ ràng nhìn thấy anh tiến vào chính mình, Manh Manh cảm thấy
rất kích thích, kích thích khiến Manh Manh căn bản khống chế không được, cái
loại nhiệt tình này trong cơ thể không ngừng dâng lên, hận không thể hòa tan cả
người ở trên người Ki ca ca, cô cũng không nhắm mắt lại, mà cúi đầu, bình tĩnh
nhìn anh, cùng ánh mắt của Ki ca ca quấn quanh cùng một chỗ, có thể cảm nhận được
tình yêu cùng thân thể giống nhau,
nhiệt tình điên cuồng.

Ki ca ca yêu cô, giờ khắc
này Manh Manh tin tưởng, Ki ca ca của cô có lẽ đã yêu cô thật lâu, lâu đến nỗi
cô không biết là lúc nào, đã yêu ...

Manh Manh nghĩ một chút
cũng không sai, đây thật sự là ý nghĩ của Phùng Ki lúc này, cứ như vậy nhìn ánh
mắt trong suốt xinh đẹp của cô, giống như thấy được tiểu nha đầu của anh, từ
một cô bé lớn lên từng chút từng chút, đến bây giờ, ngồi ở trên đùi anh hoàn
hoàn chỉnh chỉnh là cô gái nhỏ thuộc về anh, anh ở trong cơ thể cô, cô ở trong
mắt anh...

Hai chân trắng nõn, buông
thõng bên hai chân của mình, theo động tác của anh, tạo nên một loạt đường
cong, khuôn mặt nhỏ nhắn cắn môi rầm rì, tư thế xinh đẹp mị hoặc quả thực có
thể câu chết người.

Phùng Ki thực không muốn
càn rỡ như vậy, vừa vào cửa liền đem tiểu nha đầu làm, mặc dù muốn cô muốn đến
điên rồi, nhưng cũng thông cảm cho tiểu nha đầu, dù sao cũng không thể vừa thấy
mặt liền đặt ở dưới thân, tuy rằng trong lòng Phùng Ki đã nghĩ cứ như vậy mà
làm tới.

Ai ngờ anh lo lắng những
điều này đều vô dụng, tiểu nha đầu vừa vào cửa liền dụ dỗ anh, ánh mắt kia xinh
đẹp đến mức tận cùng láo liên như ăn trộm, hợp với bộ dạng trêu đùa quyến rũ,
khiến Phùng Ki cảm thấy nếu không lập tức làm, liền thực xin lỗi chính mình,

hơn nữa độ phối hợp của tiểu nha đầu cực kỳ cao, thật có thể làm cho Phùng Ki
đau tận tâm can...

Cảm giác máu cả người như
vọt thẳng lên đỉnh núi, Phùng Ki không khỏi nhắm mắt lại, ngăn chặn cái miệng
nhỏ nhắn của tiểu nha đầu, đem tiếng kêu không thẹn thùng của cô, nuốt hết vào
trong miệng mình, dù sao hai người làm rất kịch liệt, tuy rằng cách âm ở ký túc
xá cũng không tệ lắm, nhưng Phùng Ki vẫn không muốn để cho người khác nghe được
một chút gì, âm thanh của tiểu nha đầu, là của anh, tiểu nha đầu yếu ớt ban
ngày, cô gái nhỏ quyến rũ buổi tối, mặc kệ là tinh linh cổ quái hay là phong
nhã quyến rũ, đều là của một mình anh.

Phùng Ki bỗng nhiên phát
hiện, mình ngày càng càng nhỏ nhen, nhỏ nhen đến nổi có chút khuynh hướng biến
thái, hận không thể đem tiểu nha đầu mà nhỏ nhen cất vào trong túi thật tốt.

Phùng Ki mở mắt ra, lại
phát hiện tiểu nha đầu chu miệng thật cao trừng mắt nhìn anh, dư vị kích tình
còn chưa tản đi, hơi thở của tiểu nha đầu vẫn có chút dồn dập, lồng ngực phập
phồng, hai luồng trắng trẻo mềm mại, khi cao khi thấp nhấp nhô trong không khí,
tiểu nha đầu hé ra khuôn mặt nhỏ nhắn, từ cổ, rồi đến thân thể, đều nhiễm màu
hồng phấn, nhìn qua xinh đẹp vô cùng, chẳng qua rõ ràng có chút biểu tình không
hài lòng, có chút đả kích Phùng Ki.

Phùng Ki suy nghĩ, chẳng
lẽ vừa rồi chỉ có mình thống khoái, tiểu nha đầu không có... Đang lúc do dự,
tiểu nha đầu mở miệng hỏi: "Ki ca ca, anh không muốn em sinh cục cưng của
anh sao?"

Biểu tình của Manh Manh
trực tiếp lại rối rắm, lần đầu tiên Ki ca ca cũng là xuất ra bên ngoài, nếu
không chính là mang mũ (BCS), chẳng lẽ là không muốn
cô sinh cục cưng cho anh...

Ngày hôm qua Manh Manh
còn nghĩ là, nếu có thể lập tức gả cho Ki ca ca, hơn nữa còn sinh cục cưng, như
vậy sẽ không sợ cô nàng Thiệu Tình kia lại quyến rũ, dụ dỗ, dù sao không sợ bị
trộm chỉ sợ trộm để ý ...

Phùng Ki sao có thể đoán
được tâm tư nhỏ mọn quỷ dị này của cô, ngạc nhiên một chút, không khỏi nở nụ
cười, đem tiểu nha đầu ôm vào toilet, mở vòi hoa sen tắm rửa cho cô, tắm rửa
xong mới ôm cô vào phòng đặt lên trên giường xếp, kéo chăn đem cô bọc thực kín,
mới giải thích: "Tiểu nha đầu, em còn chưa đến hai mươi, còn đang học đại
học, hiện còn quá sớm để làm mẹ."

Manh
Manh dẩu dẩu môi: "Nhưng Ki ca ca đã rất lớn." Cô bày ra bộ dáng cô
vợ nhỏ hiền lành, vì nam nhân mà suy nghĩ, đem Phùng Ki chọc cười, Phùng Ki xoa
xoa đầu cô, ôn nhu nói: "Nha đầu ngốc, Ki ca ca đã đợi em mười chín năm,
chẳng lẽ sợ phải đợi thêm vài năm nữa..."


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận