Anh Sẽ Phải Yêu Em

Mang theo mùi hương kẹo
trái cây mà hôn giống như đốm lửa rơi trên củi khô, âm ỉ một chút liền rào rạt
bốc cháy, khơi ra dục vọng nóng bỏng dâng trào, giống như núi lửa trào ra nham
thạch nóng chảy, đến mức có thể thiêu hủy hết thảy, huống chi là cái lý trí vô
dụng này, còn có một tia lý trí, chỉ miễn cưỡng kiên trì đến nháy mắt cửa khép
lại.

Cái miệng nhỏ nhắn của
tiểu nha đầu bị anh hôn, tay nhỏ bé cũng thực không an phận, cởi ra quân trang
của anh, quân trang rơi trên mặt đất, lại với đến áo sơ mi của anh, bộ dáng chờ
không được, tựa như một hồ ly tinh nhỏ, thực rất hấp dẫn.

Lúc Phùng Ki đem cô đặt ở
trên giường, tiểu nha đầu đã đem áo sơ mi của anh kéo ngổn ngang, vẫn còn vướn
ở trên người, tiểu nha đầu bắt đầu sốt ruột, càng sốt ruột, càng khẩn trương,
càng khẩn trương, càng không đâu vào đâu, bộ dáng bĩu môi không thể chờ đợi,
khiến Phùng Ki tìm về chút lý trí, ý thức được đây là lần đầu tiên của tiểu nha
đầu, tuy rằng tư thế của cô nhìn qua rất dọa người, nhưng đã nửa ngày, ngay cả
áo sơ mi của anh cũng chưa cởi ra được, có thể thấy được chỉ là con hổ giấy,
nói cho chính xác, đây đều là ngoài mặt thì hùng hổ, trong lòng lại kích động
không thôi!

Nghĩ đến đây, trong lòng
Phùng Ki giống như nhét vào một khối bông, mềm đến không còn hình dáng, tiểu
nha đầu dũng cảm của anh, thật ra cũng chỉ là một tiểu nha đầu thôi.

Phùng Ki cúi đầu, ở trên
đôi môi đang chu lên của cô, bắt đầu hôn xuống, động tác của anh nhẹ nhàng chậm
chạp ôn nhu, dừng ở trên môi Manh Manh, giống như cánh bướm, có chút nhột, cũng
có chút nóng.

Manh Manh cảm thấy, thân
thể của mình đã sớm thoát khỏi phạm vi khống chế của đầu óc, liên tục nóng lên,
nóng hừng hực giống như có một cỗ xao động khó nhịn từ đáy lòng chảy ra, nhưng
chỉ một chớp mắt liền lan tràn tới toàn thân, mà anh chẳng qua là nhẹ nhàng hôn
cô mà thôi, từ môi cô dần dần đi lên hai má, cái mũi, dừng trên đôi mắt cô.

Đôi mắt nhắm của Manh
Manh khi mở ra lại thẳng tắp lọt vào ánh mắt Ki ca ca, ánh mắt của anh đen trầm
như bầu trời đêm ngoài cửa sổ, ánh đèn thủy tinh trên trần nhà rọi vào mắt anh,
giống như lóe ra chấm nhỏ, ánh sáng chói lòa, anh chống cánh tay nới rộng
khoảng cách của hai người, thấp giọng nói: "Tiểu nha đầu, hiện tại hối hận
vẫn còn kịp..."


Phùng Ki cũng vì lời nói
dối của mình mà xấu hổ không thôi, nếu lúc này tiểu nha đầu đẩy anh ra, anh
cũng không có khả năng buông cô ra, không phải không làm mà là không thể, giọng
nói của anh trầm thấp áp bách, xen lẫn với tiếng thở dốc ồ ồ dần dần hỗn loạn,
đang lẳng lặng làm cho căn phòng nhộn nhạo lên, ái muội nói không nên lời.

Manh Manh có chút mê muội
nhìn Phùng Ki, giờ phút này Phùng Ki hoàn toàn đánh mất hình tượng gần hai mươi
năm qua, áo sơ mi đã không thấy đâu, thân thể trần trụi dưới ánh sáng của ngọn
đèn hiện ra đường cong cường tráng, bởi vì cực lực khắc chế mà cơ bắp căng
phồng, che giấu bóng ma như ẩn như hiện trong đầu, thấm ra một tầng mồ hôi ẩm
ướt, vì thân thể màu đồng phủ đầy hơi nước mà trở nên rất nam tính, rất gợi
cảm.

Đây là người đàn ông của
cô, Ki ca ca của cô, cô sao có thể sợ hãi, cô nằm mơ cũng muốn là người phụ nữ
của anh, trở thành cô vợ nhỏ của anh là giấc mộng lớn nhất của cô, hơn nữa, cô
nhìn ra được, Ki ca ca rất khó chịu, gân xanh trên trán theo tiếng thở dốc hổn
hển của anh càng thêm nhảy lên dồn dập, giống như muốn phá mạch máu mà vỡ ra.

Trong ánh mắt anh chứa
đầy dục vọng, mãnh liệt đến nỗi có thể hủy diệt tất cả, lại vẫn cực lực nhẫn
nại, bỗng nhiên Manh Manh nở nụ cười tươi, đưa tay kéo cổ anh xuống, cái miệng
nhỏ nhắn hướng đến môi đang mím chặt của anh.

Theo động tác của cô,
Phùng Ki rên lên một tiếng, với tay qua, chỉ vài giây, cái váy âm ấm trên người
đã bị anh ném xuống đất, lộ ra áo ngực cùng quần lót trong suốt bên trong, chất
liệu trong suốt rất kén da, da thịt trắng ngà của tiểu nha đầu lại vô cùng
thích hợp với chất liệu này.

Áo ngực trong suốt ở nơi
đẫy đà của cô, tương đối có hiệu quả thị giác, hơn nữa vải dệt mỏng như tơ lụa
càng tôn lên bộ ngực hoàn mỹ hình quả lê rất đẹp, hình dáng mượt mà, đỉnh màu
phấn hồng mềm mại, trong không khí lặng yên đứng thẳng, làm người ta khẩn cho
muốn biết, có phải là đóa hoa đầu xuân xinh đẹp mê người hay không.

Phùng Ki nhìn chằm chằm
trước ngực cô, Manh Manh bị Phùng Ki dùng ánh mắt không chút che dấu nhìn khiến
cả người nóng lên, ánh mắt Ki ca ca như vậy... Như vậy... Nói như thế nào đây,
tựa như mèo hoang trên núi vào mùa đông, mùa đói bụng nhất, rốt cục cũng nhìn

thấy con mồi, hung ác bạo ngược, hoặc là nói, càng giống một công thú (con
đực) động dục, tuy rằng hình dung Ki ca ca như vậy thực
không tốt đẹp, nhưng ánh mắt của anh, phản ứng của anh, cả người anh tràn ngập
cổ khí thế kia, cũng một lần nữa thuyết minh điều này.

Đây có là gì? Tình dục
vốn là bản năng của con người, Manh Manh rất thông suốt, yêu liền khát vọng có
được, bọn họ cũng là một đôi nam nữ bình thường nhất, không e lệ mà nói, nếu Ki
ca ca là công thú, cô vô cùng vui vẻ làm tiểu mẫu thú (con
cái), tiểu mẫu thú chỉ thuộc về anh.

Hốt hoảng cùng kích động
trong lòng Manh Manh bỗng nhiên tiêu tán, tính của cô cũng không cho phép lảng
tránh quá trình này, hơn nữa lại là giữa cô cùng Ki ca ca, thực đáng trân
trọng.

Manh Manh đưa tay tháo bỏ
áo ngực, trong chớp mắt áo ngực vừa được tháo, hai bầu vú trắng nõn thoát ra,
trong không khí đung đưa vài cái, đung đưa này khiến Phùng Ki suýt phun máu
mũi, tiểu nha đầu lại chủ động dán sát vào, trong chớp mắt da thịt chạm vào,
Phùng Ki rất không có tiền đồ run lên, khiến tiểu nha đầu cười khanh khách vài
tiếng.

Tiếng cười của cô đả kích
nghiêm trọng tự trọng đàn ông của Phùng Ki, anh cúi đầu hôn cô, lần này không
ôn nhu, mà hung hăng, thật sâu, giống như muốn hả giận, lưỡi ở bên trong cái
miệng nhỏ nhắn của cô tàn sát bừa bãi, thật giống như nhịp tim xao động của
anh.

Kỹ xảo của tiểu nha đầu
trúc trắc (gập ghềnh),
nhưng Phùng Ki so với cô cũng không tốt hơn bao nhiêu, hai người đều chỉ giới
hạn ở mặt ngoài có chút dọa người, làm thật, ai cũng không có kinh nghiệm,
nhưng nam nhân tự nhiên có ưu thế, phản ứng bản năng, có thể dẫn dắt Phùng Ki
trong vài giây ngắn ngủi mà trở thành cao thủ, hơn nữa tiểu nha đầu lại cực lực
phối hợp.

Dây dưa, vũ động, tiếp
xúc gợi lên tình triều có âm thanh tay Phùng Ki vuốt ve dọc theo đường cong
động lòng người dưới thân, mỗi một đụng chạm, đều mang theo một chuỗi run rẩy

mới, khi ngón tay Phùng Ki xuyên qua cây cối rậm rạp chạm vào cánh cửa bí ẩn,
thân thể tiểu nha đầu đã run rẩy không khống chế được.

Thân thể hơi cong lên,
ngón chân xinh đẹp tinh xảo co quắp lại, thở dốc đứt quãng xen lẫn rên rỉ ôn
nhu mềm mại từ cái miệng nhỏ nhắn của cô bật ra, có thể câu mất hồn nam nhân,
hơn nữa ánh mắt của cô, cũng không nhắm lại, mà mở to, mặc dù mở to, lại bị một
tầng sương mù che mờ, lúc này nhìn cô, giống như có thể trông thấy sau sương mù
của núi non kia không ngừng toát ra ngọn lửa, xinh đẹp động lòng người.

Cô ưởn cong vòng eo, trên
người anh cọ đến cọ đi, biểu tình như khó chịu lại giống như thoải mái, khiến
Phùng Ki hận không thể đem cả người cô khắc sâu vào trong lòng mình, đương
nhiên, anh không có khả năng làm như vậy nghưng lại có thể tiến vào cô, tiến
vào thật sâu, sau đó trong hoạn nạn giúp đỡ lẫn nhau, nước sữa giao hòa.

Chẳng qua Phùng Ki nghĩ
rất tốt, hơn nữa trong lòng tiểu nha đầu cũng chuẩn bị tốt, đã mềm thành một
vũng nước xuân, mật cốc rậm rạp ẩm ướt rộng mở với anh, anh khẩn cho tiến vào,
mới phát hiện tương đối khó khăn, mới được một nửa, tiểu nha đầu liền hoàn toàn
mặc kệ: "Ki ca ca, đau, đau, đau quá... Không làm ... Em không làm
..."

Tiểu nha đầu vứt bỏ bộ
dáng tiểu hồ ly vừa rồi, bắt đầu ăn vạ (ta cười chết ^^), thân
thể giãy dụa kịch liệt, tiểu nha đầu bài xích khiến động tác của Phùng Ki căn
bản không thể tiếp tục, nhưng lúc này bảo Phùng Ki đi đến nửa đường rồi mà phải
quay lại, không bằng trực tiếp cho anh một phát súng kết liễu, anh còn dễ chịu
hơn.

Hơn nữa, anh muốn lui
cũng không thể lui, anh hơi cử động, tiểu nha đầu liền kêu đau, mang theo tiếng
khóc, một đôi mắt to ẩm ướt sương mù lên án nhìn Phùng Ki, giống như anh là kẻ
vạn ác không tha (không chuyện ác gì không làm ^^), phạm
tội cưỡng gian.

Cả người Phùng Ki cứng
ngắc dừng nửa chừng, tiến không được, lui không xong, bàn tay to vuốt ve lưng
trần của cô trấn an, môi từng chút từng chút hôn cô mà dỗ: "Ừ, được, không
làm ... Không làm, Manh Manh đừng sợ, đừng sợ..."

Giọng nói của anh bởi vì
cực lực nén xuống dục vọng mà có chút quái dị, chẳng qua miệng tuy rằng nói như
vậy, Manh Manh vẫn có thể cảm giác được dưới thân từng tấc từng tấc xé rách đau
đớn, đang từng bước tăng lên.

Manh Manh bỗng nhiên ý
thức được, thì ra thành thật như Ki ca ca cũng sẽ gạt người, anh căn bản một
chút dấu hiệu không làm cũng không có, anh tuyệt đối sẽ làm đến cùng, ý niệm

này vừa lướt qua trong đầu, đã bất ngờ bị cơn đau mạnh mẽ đánh úp.

Manh Manh cũng không yếu
ớt, ở trước mặt Phùng Ki, đa phần đều vì chiếm sự chú ý cùng gạt lấy sự yêu
chìu của Phùng Ki, cố ý giả vờ nhu nhược yếu ớt, ai bảo Phùng Ki liền tin
tưởng, liền thích như vậy chứ.

Manh Manh chân thật tuyệt
không bởi vì trầy da một chút liền ủy khuất chảy nước mắt, cô của cô thường
nói, cô chính là một tiểu kim cương vô địch, khuôn mặt nhỏ nhắn cố tình gây
chuyện lừa người chết không đền mạng, cho nên, cũng không phải cái loại bởi vì
một chút đau đớn sẽ khóc lóc nỉ non như bé gái.

Nhưng loại đau này, thực
có thể dùng ‘đau thấu xương’ để hình dung, trong sách miêu tả cái loại này là
cực hạn khoái hoạt, một chút cô cũng không cảm thấy, ngược lại đau khiến cô
muốn chết để quên đi, hơn nữa, loại đau này không phải cái loại đau lập tức sẽ
hết, từ khi Ki ca ca hoàn toàn tiến vào, thả chậm động tác, Manh Manh cảm thấy,
loại đau này vô biên vô hạn ước chừng vĩnh viễn cũng không dừng lại.

Cô cũng không lại làm
điều thừa là kêu đau, bởi vì rốt cục hiểu được, Ki ca ca cưng chiều cô lo cho
cô, cũng không bao gồm thời điểm này, hơn nữa, anh so với chính cô cũng không
tốt hơn gì, từng giọt từng giọt lớn mồ hôi theo gân xanh rối rắm trên trán Ki
ca ca không ngừng toát ra, rơi trên người cô, vô cùng đốt nóng, giống như dồn
nén thống khổ to lớn, khiến cho khuôn mặt tuấn tú của anh hé ra chút vặn vẹo.

Miệng lại thì thào không
ngừng dỗ cô: "Manh Manh ngoan, Manh Manh ngoan, không đau, một lúc nữa sẽ
qua, sẽ hết đau, em tin tưởng Ki ca ca, tin tưởng Ki ca ca, Manh Manh
ngoan..." Ngữ khí rất mềm nhẹ, mà động tác của anh lại không chần chờ.

Thời điểm đau đớn của
Manh Manh rốt cục có manh mối giảm bớt, tần suất lực đạo của anh bỗng nhiên
tăng lên, đồng thời cũng cúi đầu ngăn chặn môi của cô, đem tiếng kêu của cô
nuốt vào bụng.

Cũng may loại thống khổ
này cũng không lâu, chỉ kéo dài rất ngắn, liền giảm đi, khiến Manh Manh vốn đã
chuẩn bị tốt tư tưởng, hít thở rất nhiều cũng cảm thấy có chút không thích hợp.

Chuyển động quá mức chậm
chạp, cô nghi hoặc mở mắt ra, lại nhìn thấy Phùng Ki hé ra khuôn mặt đỏ bừng,
hơn nữa, còn mang vẻ không cam lòng, chịu đả kích, không thể tin những cảm xúc
chưa bao giờ xuất hiện trên người Ki ca ca này, bây giờ lại khắc rõ ràng trên
mặt anh, nhìn qua có vài phần như cậu bé ngây thơ.

Như Nguyện : *mỉm cười*
đây là chương có H đầu tiên ta edit *ngất* pí po pí po pí po


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận