Edit: Tiểu Lăng
Lại một tuần nữa, Thẩm Mộc Tinh về nhà, mẹ đang chơi mạt chược với bạn.
“Về rồi à?”
“Con về rồi, em con đâu rồi ạ?”
Mẹ đánh một con bài ra, hừ lạnh: “Hai hôm trước đánh đồng nghiệp, mẹ phải bồi thường người ta một nghìn tiền thuốc men, nói nó hai câu, nó đã chạy đi ở ký túc xá, không chịu về nhà.”
Thẩm Mộc Tinh quăng túi sách xuống, nhíu mày: “Sao nó lại đánh người ta ạ? Đánh có nặng không? Bị phạt chưa? Mẹ có mắng nó không?”
Mẹ quay đầu trừng cô: “Mẹ dám mắng thằng tổ tông đó à? Không bị phạt, hai hôm nay đang bị đội cảnh sát bắt càn quét tệ nạn toàn thị trấn thay đồng nghiệp bị thương.”
Trái tim vừa thót lên của Thẩm Mộc Tinh lại hạ xuống: “Ồ… Vậy chắc không nghiêm trọng mấy, con đi đón nó về.”
Luyện Kim Hoa đã ở đó, đánh một con bài ra, cười nói với Thẩm Mộc Tinh: “Em trai cháu phải ra ngoài rèn luyện chứ, ở ký túc xá cũng không chết đâu mà lo.”
Mẹ cũng nói: “Con đừng có đi, thành thật ở nhà làm đề thi thử cho mẹ, mấy ngày nữa là thi đại học rồi đấy. Chờ con lên đại học, muốn lên trời mẹ cũng không thèm quan tâm.”
Thẩm Mộc Tinh lẩm bẩm: “Mẹ thế này là đang xâm phạm quyền của bọn con, giam lỏng bọn con đấy.”
“Mẹ nói mà con dám cãi lại hả?”
“Ha ha, con không đi, con không đi nữa, được chưa?”
“Vậy còn tạm được…”
“Mộc Tinh đúng là đỡ lo.” Luyện Kim Hoa nói.
“Đúng, từ nhỏ nó đã không khiến tôi phải lo, không giống thằng nhóc Thẩm Minh thúi kia.”
+++
Thẩm Minh cưỡi moto tuần tra đi chầm chậm trên đường, cảnh sát nhân dân Tiểu Vương đồng hành cũng cưỡi moto, vừa chạy xe vừa lẩm bẩm.
“Cậu lẩm bẩm gì đó?” Thẩm Minh hỏi.
“Che đến cùng thì làm đến cùng, non nước tuyệt trần là văn minh Thủy Đầu.”
Thẩm Minh buồn cười lắc đầu: “Gì vậy?”
Tiểu Vương nói: “Mai phải thi, huyện phó đích thân ra đề, cảnh sát cơ động mấy cậu rõ sướng, chả cần phải học thuộc mấy thứ này.”
Thẩm Minh gật đầu: “Tôi thà bắt thêm mấy tên trộm còn hơn.”
“Bắt thêm mấy cô tiểu thư thì có.” Tiểu Vương cười: “Đến rồi.”
“Spa? Tiệm đầu tiên à, mới mở sao?” Thẩm Minh hỏi.
“Ừ.” Tiểu Vương đáp: “Còn chưa đăng ký bên cục cảnh sát đâu.”
Hai người dừng xe, tiến vào một spa cực nhỏ.
Tiểu Vương vừa lẩm bẩm học bài, vừa cầm điện thoại nhìn tin nhắn, tin viết phòng số 302, Thẩm Minh đi trước, quay đầu hỏi anh ta: “Phòng nào?”
Tiểu Vương thu điện thoại lại: “203.”
Cầm theo chìa khóa ở sảnh, Thẩm Minh và Tiểu Vương mỗi người đứng một bên, Tiểu Vương còn đang đảo mắt học thuộc, trông rất cố sức; Thẩm Minh lại nhẹ nhõm, như đang làm một việc cực quen tay.
Cưa phòng vừa mở ra, trong phòng đã vang lên tiếng thét lớn của phụ nữ, Thẩm Minh xông vào, Tiểu Vương theo sau.
“Cảnh sát đây! Giơ tay lên!”
“Cảnh sát đây! Mau ngồi xuống!”
“Cấm nhúc nhích! Giơ tay lên!”
“Á ---”
Hai cơ thể còn chưa tách ra, tiếng hô sắc bén của cảnh sát đã vang lên, ánh đèn đỏ sậm lóe lóe. Người phụ nữ không mảnh vải trên thân hét lên một tiếng, vội vàng bò qua túm chăn, bị Thẩm Minh quát nghiêm dừng lại!
“Cấm nhúc nhích! Giơ tay lên!”
Lão đàn ông mập mạp trần truồng cũng yên lặng giơ hai tay lên, ngồi trên giường, để cái bụng to lồi ra. Người phụ nữ vẫn hét to như cũ, không tìm thấy chăn bèn nhanh chóng chạy tới góc tường, đưa lưng trần về phía cảnh sát, ngồi xổm xuống.
Thẩm Minh kề súng vào đầu lão đàn ông, gã ta ngẩng đầu, một gương mặt quen thuộc hiện ra trước mắt.
“Là ông?” Thẩm Minh bỗng nở nụ cười, oan gia ngõ hẹp, lần trước chưa đánh được gã trong tiệm của Kaka, không ngờ lại túm được ở đây.
Thẩm Minh dùng sức đẩy đầu gã: “Làm gì ở đây vậy? Hả?”
Gã trung niên béo vừa ấm ức vừa cẩn thận nói: “Đồng chí cảnh sát, tôi và bạn gái tới đây mát xa.”
“Mát xa?” Thẩm Minh nhíu mày, nhìn người phụ nữ ngồi ở góc tường, giễu cợt: “Bạn gái ông?”
Gã béo nhìn cậu, cúi đầu.
Thẩm Minh thờ ơ liếc qua người phụ nữ ở góc tường, bỗng ngây người ra.
Cậu vội tới gần, theo tiếng bước chân cậu, người phụ nữ kia càng run mạnh hơn!
Cậu dừng bước lại, ánh mắt rơi xuống hình xăm trên bả vai phải cô ta.
Hình xăm đó là một chữ “Minh”.
Thẩm Minh lập tức cảm thấy tất cả máu huyết trên người dồn hết về thái dương! Gân xanh trên trán nảy thình thịch!
Cậu trừng to mắt nhìn cô ta, đôi môi hơi mỏng cắt không còn giọt máu.
Sau lưng vang lên tiếng Tiểu Vương.
“Minh Tử! Nhầm rồi nhầm rồi! Là phòng 302!”
Gã béo lập tức dũng cảm hơn: “Tôi biết ngay là anh bắt nhầm người mà! Tôi và bạn gái tôi tới làm spa mà!”
Gã béo vừa dứt lời, nắm đấm của Thẩm Minh đã vung qua, lại bị Tiểu Vương kịp thời ngăn lại.
“Ôi giời ơi!!!! Cảnh sát bắt nhầm người còn đánh người ta kìa!” Gã béo cố ý hô.
Tiểu Vương ôm chặt lấy người Thẩm Minh, bất kể cậu giãy giụa thế nào cũng không buông ra.
Tiểu Vương nói với gã béo: “Được rồi được rồi, đừng có kêu bậy, cậu ấy là cảnh sát cơ động, cơ động.”
Gã béo ngẩng đầu, đã gặp phải đôi mắt đỏ rừng rực của Thẩm Minh, gã không dám lên tiếng nữa.
Thẩm Minh nhắm chặt mắt lại, tứ chi bỗng kiệt sức, như thể ba bốn ngày rồi không được ăn cơm, còn dầm một trận mưa.
Hai cánh tay cậu suy sụp buông xuống, sắc mặt chỉ còn một màu nặng nề.
Tiểu Vương vỗ vai cậu: “Minh Tử, đi thôi, đừng ồn ào quá, trễ nải nhiệm vụ.”
Đường cong hai má Thẩm Minh căng ra, quay đầu nhìn người phụ nữ ngồi ở góc tường, không nhúc nhích.
Dưới ánh đèn đỏ sậm, mông cô ta vểnh lên, tóc rối tung, bóng lưng chẳng còn khác gì mấy cô tiểu thư mà cậu từng bắt nữa, trên tai là hai cái khuyên to đầy phô trương, phát ra tiếng vang nhỏ khi cô ta run rẩy.
Mấy giây sau, mãi đến khi tiếng thúc giục của Tiểu Vương lại vang lên từ cửa lần nữa, Thẩm Minh mới tỉnh hồn lại.
Cậu tiện tay vớ lấy một cái thảm, quăng lên người cô ta, quay đầu rời đi.
+++
“Số quý khách liên lạc tạm thời không có người nhận…”
Thẩm Mộc Tinh để điện thoại xuống, khép sách luyện lại, bắt đầu gọi cho em trai.
“Dám không nhận điện thoại chị, hừ! Chị gọi cho tới khi cậu nhận mới thôi!”
“Số quý khách liên lạc đang bận…”
“Dám cho chị leo cây?”
Thẩm Mộc Tinh tức giận gửi tin nhắn, gõ một đống lời trách mắng, lại xóa đi, gửi một cái mặt cười, nói: “Tiểu Minh Minh đáng yêu, em đang ở ký túc xá à? Bao giờ về? Chị mang đồ ăn ngon ở thành phố về cho em này!!!!”
“Tiểu Minh Minh, mẹ bảo chị mau giục em về nhà, điều kiện ở ký túc xá không tốt, không ai giặt tất cho em đâu! Chẳng lẽ em định hun chết người khác sao?”
Thẩm Mộc Tinh đợi một lúc, không có tin nhắn lại.
Đồng hồ trên tường tích tắc tích tắc, trăng đã treo cao cao trên trời.
Chừng một phút, Thẩm Minh nhắn lại.
Cậu nói: Chị, em không muốn làm nữa.
+++
Hôm sau, trời tối, thừa lúc mẹ ngủ, Thẩm Mộc Tinh lặng lẽ chạy ra khỏi nhà, tới ký túc xá của Thẩm Minh.
Ký túc xá của đội tuần tra an ninh trong thị trấn vô cùng đơn sơ, trong phòng sơn trắng bợt đặt mấy cái phản xiêu vẹo cho tám người ngủ, tất đàn ông vắt vẻo trên tay vịn, ga giường.
Trên phản là vải ca rô xanh trắng thống nhất đã phai màu.
Trên cửa dán “Quy định quản lý và huấn luyện hằng ngày của đội viên tuần tra an ninh”, nhưng ngoài những ngày trung đội trưởng tới kiểm tra, đây chỉ là một tờ giấy lộn.
Cô tiến vào cửa ký túc xá, bên trong có bốn năm người đàn ông đang ngồi dưới đất đánh bài, thấy cô đến đều ngẩng đầu nhìn thoáng qua, rồi chơi tiếp.
Tiểu Trương đang nằm trên phản dùng di động xem video, tay để trong chăn nhúc nhích, mặt đỏ ửng.
Thẩm Mộc Tinh quét mắt nhìn một vòng, không thấy Thẩm Minh, bèn đến bên giường Tiểu Trương, hỏi: “Em tôi đâu?”
Tiểu Trương ngẩng đầu, thấy là cô, hoảng sợ, lập tức tắt điện thoại dúi vào trong chăn, lấy tay từ trong chăn ra, bối rối nói: “Em không biết…”
Lúc này Thẩm Mộc Tinh mới thấy rõ vết ứ trên khóe mắt cậu ta, nhíu mày, hỏi: “Đồng nghiệp mà nó đánh là cậu à?”
Tiểu Trương gãi đầu soàn soạt.
Cậu nằm trên giường không nhúc nhích, nói với Thẩm Mộc Tinh: “Hình như cậu ấy theo đội tuần tra đi vớt thi thể, hôm nay phát hiện một thi thể nữ dưới sông.”
Thẩm Mộc Tinh quan sát một vòng, nói: “Vớt thi thể?”
Tiểu Trương ngồi dậy, vẫn đắp chăn trên người, lộ ra một nửa lồng ngực cường tráng, cười lạnh: “Việc này không để bọn em làm, chẳng lẽ lại để cho đám phú nhị đại kia làm sao?”
Thẩm Mộc Tinh thở dài: “Được rồi, nó không ở đây, vậy tôi đi.”
Cô nói xong, liền ra cửa ký túc xá, Tiểu Trương vội vàng gọi cô lại: “Mộc Tinh, trời tối như vậy, em đưa chị về!”
“Không cần.” Cô bước nhanh ra ngoài.
Tiểu Trương cúi đầu nhìn đũng quần mình, vén chăn xuống giường.
+++
Rời khỏi cái ký túc xá hai tầng rách nát của đội tuần tra, Thẩm Mộc Tinh đi tới ngõ nhỏ.
Đêm đã đen, ngõ nhỏ lại vừa hẹp vừa tối, ngập mùi chua rữa của nước gạo.
Tiếng cô giẫm lên túi nilon trong đống rác càng trở nên rõ ràng hơn.
Rất nhanh, tiếng chân một người biến thành hai người.
Thẩm Mộc Tinh dừng lại, quay đầu, Tiểu Trương đứng ngược sáng ở đầu ngõ.
“Không cần cậu đưa.” Thẩm Mộc Tinh phản cảm nói.
Tiểu Trương đi tới, cười nói: “Trời tối rồi, em đi với chị.”
Thẩm Mộc Tinh mới đầu cũng không để ý người này, nhưng cậu ta vẫn cứ thích tới gần cô. Nên cô nhanh chân hơn, định mau chóng rời khỏi cái ngõ dài này.
Ai ngờ Tiểu Trương càng chạy càng nhanh, tiếng bước chân lặng lẽ nhanh hơn kia khiến Thẩm Mộc Tinh lạnh cả sống lưng, cô cực sợ, lòng lại càng không ngừng hối hận đã tối vậy rồi còn ra ngoài tìm Thẩm Minh.
Trăng treo cao cao trên ngõ, xung quang không một bóng người.
Cô nhanh chân hơn, người sau lưng cũng nhanh chân hơn, cuối cùng cô bắt đầu chạy, mà cậu ta cũng chạy!
Đầu Thẩm Mộc Tinh ong ong lên.
Như đang gặp phải cơn ác mộng, sợ hãi có người đuổi theo sau lưng.
Mùi chua rữa xung quanh xộc vào mũi, thấy cậu ta sắp đuổi kịp, cô bỗng dừng bước, xoay mạnh người lại!
Tiểu Trương cũng dừng bước theo cô.
Vành mắt cậu ta cũng cao như xương gò mắt, đôi mắt trong đêm như bị nuốt sạch, biến thành hai cái hố đen khiến người ta sợ hãi.
Thẩm Mộc Tinh lui ra sau mộc bước, lấy điện thoại ra bấm 110, ấn phím gọi, căng thẳng buộc mình tỉnh táo lại, nhìn chằm chằm cậu ta.
Tiếng cô bình tĩnh, như thể không phát ra từ miệng cô.
“Tiểu Trương, cậu có tin, em tôi có thể giết cậu không?”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...