Nhy nhận thấy mình khá cởi mở với người con trai tên Khôi mới quen. Tính Nhy vốn khép kín, khó gần và khá lạnh lùng với người lạ, từ trước giờ, duy nhất Tiên là ngoại lệ, vì đã cho Nhy cảm giác thoải mái và thân thiết ngay từ lần đầu gặp. Thế mà lần này nói chuyện với Khôi, Nhy có cảm giác dễ chịu và gần gũi như đã quen thân từ lâu lắm. Nhy nghĩ, chắc tại vì anh ta đến trong lúc Nhy cảm thấy mình cần một người bạn nhất.
Đêm đó có một người con trai cứ ngồi suy nghĩ mãi về cuộc gặp tình cờ hôm nay. Thật lạ, khi mà cả nửa năm vừa qua, hắn vài lần nhìn thấy cô mà không thể lại gần, với một lần hắn thu hết can đảm để đến gần rồi ngẩn người nhìn cô bỏ đi nhanh như làn gió, giờ lại gặp và quen cô hết sức tự nhiên.
Cô không hề lạnh lùng như vẻ ngoài. Cách nói chuyện của cô cho thấy cô có một trái tim ấm áp. Tiếp xúc với cô, hắn lại cồn cào với nỗi nhớ em. Hắn tìm thấy em trong sự giản dị, trong sáng cùng một thế giới nội tâm phong phú của cô. Hắn phát hiện, nhìn từ đằng sau, cô giống em kinh khủng. Lúc hắn đến giao pizza, nhìn thấy cô tái xanh, nhợt nhạt, lòng hắn quặn thắt. Hắn nhớ những ngày em nằm trong bệnh viện vật vã với những cơn đau, cố gắng cười mỗi khi hắn đến, cố gắng đùa để hắn vui. Hắn thương em đứt ruột, ước ao có thể thay em gánh vác tất cả sự hành hạ của bệnh tật. Em không khóc trước mặt hắn, chỉ len lén lúc có một mình. Hắn từng bắt gặp một lần, đó là khi hắn đến thăm em mà không báo trước, lần duy nhất đó hắn đã không dám bước vào. Hắn đứng nhìn em, rồi quyết định lấy điện thoại gọi cho em, nói với em hắn đang tới. Gặp hắn, em lại cười, lại nói, và gương mặt bình thản. Hắn chỉ biết câm lặng, xót xa, hòa theo những lời nói đùa của em.
Em hay kể cho hắn nghe về một người bạn thân, em gọi là Nhím. Em bảo, ngoài mẹ, Nhím là người thân với em lâu nhất, hiểu và thương em nhất. Em sôi nổi hứa: “Chờ Nhím về, em sẽ giới thiệu Nhím với anh”. Vậy mà, chưa kịp gặp người bạn thân, chưa kịp thực hiện những dự định của mình, em vĩnh viễn ra đi. Hắn âm thầm ôm hình bóng em trong tim, yêu thương em dù em chưa bao giờ nhận lời yêu của hắn. Hắn đóng vai là người bạn, người anh tốt của em để được ở lại gần bên em, với hy vọng mong manh, biết đâu có một điều kỳ diệu, em sẽ hết bệnh, khỏe lại, và đáp lại tình cảm của hắn. Nhưng em vẫn ra đi như một sự tất yếu. Và hắn, dẫu cũng chuẩn bị tinh thần để đón nhận tin dữ, vẫn thảng thốt chưa tin khi em không còn nữa. Hắn sốc một thời gian dài, rồi quyết định sang Đức đoàn tụ với bố mẹ theo nguyện vọng của hai người, để chạy trốn một nỗi đau quá lớn. Nhưng đến giờ, hơi bớt những khắc khoải về em.
Em mặc chiếc đầm trắng đứng trước thảm cỏ xanh đầy gió...mắt nhìn xa xăm.
Hình dáng em đầy trong những tập giấy hắn họa theo ký ức. Và, bây giờ, hắn lại đang cầm bút, tỉ mỉ hoàn thành bức họa cho em. Hắn thích vẽ em khi nhìn nghiêng. Một dáng điệu mảnh mai lúc đứng thẳng nghiêm trang, khi hồn nhiên nhún nhảy, có lúc ngồi bó gối trầm tư... Gương mặt em hiện lên với rất nhiều biểu cảm. Nhưng bức hắn thích nhất là hắn vẽ em vào lần đầu tiên gặp em, có gì đó rất thu hút từ em khiến hắn cứ nhìn em chăm chú từ phía sau. Em mặc chiếc váy đầm trắng nhẹ nhàng, đứng trước một thảm cỏ xanh đầy gió, nhìn về đâu đó vẻ rất xa xăm. Hắn nao lòng nhìn mái tóc em tung bay trong buổi chiều tĩnh lặng. Và, hắn vội lôi giấy ra ghi lại hình ảnh em, bức tranh hắn vẽ trong thời gian ngắn nhất mà lại làm hắn hài lòng nhất. Bất chợt quay lại, thấy hắn vẽ, em mỉm cười, nhưng không hiểu sao hắn lại thấy mắt em long lanh ướt:
- Vẽ đẹp vào nhé, họa sĩ!
Hắn ngượng ngập:
- Xin lỗi, tôi...
- Anh cho em xem được không?
Tất nhiên hắn không thể từ chối. Em nhìn và im lặng một lúc mới nói:
- Anh vẽ đẹp quá! - Giọng em nhẹ và ấm.
...
- Anh đừng sửa gì cả nhé, bức tranh sống động và giàu cảm xúc lắm.
- Cảm ơn em. Tôi sẽ tôn trọng tuyệt đối lời đề nghị của người mẫu.
Em lại cười, một nụ cười dễ thương nhất mà hắn từng thấy. Rồi đột ngột, em đứng dậy:
- Anh ở lại ngắm cảnh nhé, em về trước đây.
- Ồ, em phải về rồi à?
- Vâng.
- Rất vui gặp em ở đây. Nếu em không ngại, để tôi đưa em một đoạn nh
Em nhìn tôi, gật nhẹ:
- Cũng được ạ.
Hắn vui mừng, nhanh nhẹn thu dọn đồ rồi đi cùng em. Vừa đi vừa nói vài câu chuyện vui, thế mà cũng đến lúc hắn phải chia tay em. Em rẽ khuất rồi, hắn mới chợt nhận ra mình chưa kịp hỏi tên em, chưa kịp biết gì về em cả.
Suốt bao nhiêu ngày sau hắn cứ trách mình ngu ngốc thế. Hắn kiên nhẫn đến chỗ lần trước gặp em, chờ đợi, và may làm sao, gần hai tuần sau, em lại xuất hiện ở đó. Em vẫn đi một mình, chỉ khác là lần này, em thấy hắn trước:
- Chào anh!
Tim hắn như nhảy ra khỏi lồng ngực:
- Chào em! Anh chờ em mãi đấy!
Đôi mắt em cười cười, giọng nói toát lên vẻ ngạc nhiên lém lỉnh:
- Chờ em à?
- Ừ, chờ để cho em xem tác phẩm của anh.
- Hi, hôm trước em xem rồi mà.
- Nhưng hôm nay khác. - Hắn lấy bức tranh ra, đưa cho em - Đây này, em xem đi!
- Em đón lấy, vẻ háo hức - Rồi xì mặt ra:
- Em có thấy gì khác đâu, vẫn y như bữa trước thôi. Anh xạo.
Hắn cười:
- Hôm nay khác hôm đó chứ anh có bảo bức tranh khác đâu!
- Á, anh ăn gian quá! - Em kêu lên.
Hôm đó, hắn và em nói chuyện nhiều hơn. Những câu chuyện vu vơ, không đầu không cuối, nhưng hắn biết tên em, biết em là sinh viên năm thứ hai ngành Y, biết em thích đến đây mỗi khi rảnh rỗi, vì ở đây có nhiều kỷ niệm của em với một người bạn thân đang du học xa nhà.
Hắn và em thành bạn bè. Những lần gặp gỡ không chỉ còn ở nơi có thảm cỏ xanh nữa. Hắn có thể đi cùng em khắp phố. Rồi hắn quyết định nói với em tình cảm của hắn. Nhưng em nhẹ nhàng từ chối. Em bảo chỉ muốn làm người bạn, người em của hắn thôi. Hắn đau khổ, nhưng vẫn lặng im đi bên cạnh em. Thế rồi em nói với hắn, một cách bình thản rằng em mang bệnh rất nặng, chẳng còn sống được bao lâu nữa. Hắn như chết sững, cố gắng lắm mới hỏi han em được. Em chỉ cười, “Chuyện gì đến thì sẽ phải đến thôi”. Bệnh của em trở nặng, em nhập viện điều trị, và chuyện gì phải đến thật sự cũng đã đến... Hắn nhớ rõ, đó là vào một ngày mưa rả rích...
Hắn buông bút, thẫn thờ. Kỷ niệm như một đoạn phim quay chậm hiện lên rõ mồn một trong đầu hắn. Vẹn nguyên, tươi mới như vừa hôm qua. Tình yêu mãnh liệt dành cho em cũng vậy, âm ỉ cháy, chỉ chờ dịp là bùng lên dữ dội, thiêu đốt hắn. Hắn không ngờ, từ khi gặp đến khi phải xa em chỉ vẻn vẹn có nửa năm mà hắn lại yêu em nhiều đến thế.
Hắn lại suy nghĩ miên man và dần thiếp đi.
Bức tranh còn dang dở...
II
Nói chuyện với đứa bạn cùng học hồi cấp ba, tình cờ nó nhắc đến Tiên làm lòng Nhy xáo trộn. Nhy ngồi lật cuốn album cũ của riêng hai đứa. Hình ảnh Tiên ngập tràn. Này là Nhy cùng Tiên đi chơi với lớp, này là hai đứa đi dạo quanh Hồ Gươm, này là hai đứa đạp vịt trên hồ Tây, này là đi ăn kem, xem film, uống cà phê, và những ảnh hai đứa trên đồng cỏ xanh kỷ niệm nữa. Nhy còn nhớ, đồng cỏ xanh ấy là nơi Nhy phát hiện trước, nhưng Tiên là đứa đặt tên cho nó, một cái tên lãng mạn và trong trẻo: Cánh đồng ước mơ. Kệ Nhy phản đối là nó không đúng thực tế, vì chỉ là cái bãi cỏ xanh thôi, Tiên vẫn thích gọi như thế. Và nơi đây nhanh chóng trở thành một thế giới được yêu thích nhất của hai đứa. Những bức ảnh vẫn tươi tắn, sống động, những nụ cười bừng sáng, vậy mà giờ chỉ còn lại mình Nhy. Mắt Nhy lại rưng rưng rồi, Tiên ơi!
Tiếng chuông cửa cắt ngang dòng cảm xúc của Nhy. Gấp cuốn album thật nhanh, Nhy chợt nhớ ra có hẹn với Khôi hôm nay. Từ sau trận ốm của Nhy, Khôi và Nhy thành ra thân với nhau. Khôi chăm sóc cho Nhy chu đáo như một người anh trai chăm sóc cho đứa em bé bỏng. Tuyệt nhiên không có một thứ tình cảm khác. Chẳng hiểu sao Nhy cảm thấy rất rõ ràng điều đó, nên hoàn toàn thoải mái khi chơi với anh. Chạy ra mở cửa, Nhy cười:
- Anh chờ em tí, em thay đồ cá
- Giờ mới thay đồ? Đừng nói quên hẹn với anh nhé cô nương. - Khôi nhăn nhó.
- Không, gì chứ đi ăn kem thì em quên làm sao được. - Nhy nháy mắt nghịch ngợm.
- Trời, chỉ vì kem sao? Cô làm anh thất vọng quá đấy!
- Haha. Có gì mà thất vọng, anh? Bình thường như cân đường hộp sữa thôi mà.
- Rồi, nhanh đi cô!
Trời chiều nắng dịu, gió mát lộng. Nhy đột nhiên gợi ý đi bộ. Khôi không phản đối. Đoạn đường chỉ có 15 phút thôi mà. Không nói gì, nhưng hắn nhận thấy lúc mở cửa cho hắn, mắt Nhy ươn ướt. Đến lúc ngồi trong quán kem, Khôi mới đùa:
- Ăn đi lấy sức mà khóc nhè nhé!
- Xí, em khóc hồi nào mà dám nói... - Nhy cãi yếu ớt, cô biết là anh đã nhìn thấy giọt nước long lanh trên mi cô lúc nãy rồi. Thế là hai lần anh nhìn thấy cô khóc đấy, ngại quá.
- Cứ làm như hay lắm! Nhưng thôi, mít ướt ạ. Còn biết khóc là còn biết vui.
- Xì, anh triết lý đấy à? Như ông cụ ấy.
- Ừ, anh già rồi mà. Nhờ thế em mới được gọi là trẻ chứ. Haha. - Hắn thoáng ngập ngừng - Có muốn kể cho anh nghe điều gì đó không?
- Ừm... Thế bây giờ anh có muốn cho em ăn kem nữa không đấy? - Nhy trả lời bằng một câu hỏi thoái thác.
Khôi im lặng, gật đầu vì hắn hiểu cô chưa sẵn sàng kể cho hắn nghe về nỗi đau của cô. Có thể nó quá lớn chăng. Như hắn cũng vậy. Quý mến Nhy, nhưng hắn chưa bao giờ nói với cô về những mất mát của hắn, về tình yêu hắn dành cho em.
Rời quán kem, Nhy kéo Khôi đi chợ, rồi hai anh em về nhà Khôi nấu nướng. Lần đầu tiên sang nhà Khôi, Nhy thấy hơi ngại, nhưng chẳng lẽ để anh khuân đủ thứ dụng cụ sang nhà cô chỉ để nấu một bữa cơm? Thôi kệ, chẳng sao. Vào phòng Khôi, Nhy thấy bị thu húngay bởi cách bài trí căn phòng. Có vẻ hơi lộn xộn, nhưng lại lộn xộn một cách có trật tự, đủ để người ta thấy thoải mái khi bước vào. Lướt qua, Nhy thấy có giá vẽ đặt ở ngay gần cửa sổ. Nhy ngạc nhiên:
- Anh biết vẽ à?
- Biết một chút. Hồi trước anh ở với ông nội, ông dạy anh vẽ từ nhỏ mà.
- Ông anh là họa sỹ à?
- Ừ, với anh thì là như vậy, còn thật ra ông chưa bao giờ nhận ông là họa sỹ cả, ông chỉ bảo ông là người đam mê hội họa thôi.
- Thích nhỉ, em có một đứa bạn thân, nó vẽ đẹp lắm, cũng thích học mỹ thuật, nhưng rồi nhà chẳng ai ủng hộ cả, thế là phải bỏ ngang. Tiếc thế!
- Ừ, anh vẽ chơi ấy mà, để trải lòng mình thôi.
Nhy tò mò:
- Anh có tác phẩm nào ở đây cho em xem cái.
- Kiệt tác của anh treo trên tường kia kìa! - Khôi nói, mắt nhìn đăm đắm đầy trìu mến với bức tranh mà hắn chỉ cho Nhy, bức tranh hắn vẽ em ngay trong lần đầu tiên gặp ấy.
Nhy nhìn theo ánh mắt Khôi, một bức tranh nhỏ, đơn giản, không màu mè, chỉ toàn nét chì nhưng được treo ở một vị trí rất đặc biệt, và cứ nhìn theo thái độ của Khôi, thì đó thực sự là một bức tranh quan trọng với anh. Lần đầu tiên Nhy thấy Khôi xúc động vậy mà. Lại gần hơn để ngắm cho kỹ, Nhy bỗng có thiện cảm với bức tranh ngay lập tức. Một khung cảnh rất bình yên làm Nhy nhớ đến “Cánh đồng mơ ước” của Nhy với Tiên, trong đó nổi bật hình ảnh một người con gái chỉ thấy sau lưng với mái tóc dài, cùng tà váy nhẹ bay vì gió, trông mong manh, dịu dàng và tinh khôi quá. Bức tranh không nhiều chi tiết nhưng nó khơi dậy một niềm rung cảm sâu xa cho người xem.
- Đẹp quá! - Nhy thốt lên.
- Em cũng thấy đẹp hả? - giọng Khôi trầm trầm.
- Đẹp quá, anh ạ - Nhy khẳng định - giàu cảm xúc, giản dị và trong trẻo. Mà, anh nói thật đi, “cô ấy” của anh đây h
Khôi không nói gì, chỉ lẳng lặng lắc đầu, vẻ mặt nhiều tâm trạng.
- Có chuyện gì à anh?
- Không, thôi, mình nấu cơm đi, cũng muộn rồi.
Nhy nhận thấy mình không nên hỏi tiếp về bức tranh nữa. Hai anh em lúi húi nấu nấu nướng nướng, huyên thuyên những chuyện không đầu đũa. Buổi tối qua nhanh.
Trời lại đổ mưa. Lạ thật, năm nay mưa nhiều quá. Nhy lười biếng chui trong chăn ấm, nghe tiếng mưa rả rích, đều đặn, ngắm những sợi mưa mong manh nhẹ nhàng trôi tuột trên phiến lá. Điện thoại có tiếng báo tin nhắn mới: “Hôm nay lại mưa rồi, nhóc nhỉ. Chán lạ. Anh về lại rồi đây, nhưng phải đi làm luôn, nghĩ nhóc vẫn nướng nên không gọi cửa. Có quà cho nhóc ở bên anh đấy, lấy tự nhiên, chìa khóa của anh để trong thùng thư nhà nhóc nhé. Tối gặp.” Nhy mỉm cười, trả lời tin nhắn, thấy lòng ấm áp.
Định bụng chờ mai Khôi về Nhy mới sang, nhưng buổi trưa, Khôi gọi bảo Nhy qua lấy luôn vì anh còn mang cả ốc cho Nhy nữa cơ. Lần nào cũng thế, về thăm bố mẹ ở Berlin sang là anh lại mua cho Nhy rất nhiều thứ, từ quả ô mai đến những thứ đồ gia vị, đồ khô, và cả những thứ rau Nhy thích ăn. Mới đây, biết Nhy thèm bún ốc, chắc anh phải tìm bằng được để mua cho Nhy rồi. Chạy qua nhà, thấy Khôi còn để nguyên đồ trong túi, chưa sắp xếp gì cả. Có miếng giấy nhắn nhỏ viết vội: “Thích gì cứ mang về nhé nhóc!” để trên một cuốn tập khổ A4. Nhy nổi hứng nghịch ngợm, mang ra bàn định viết câu gì đó chọc anh. Nhưng vừa lật ra, Nhy bỗng sững người. Một bức chân dung được vẽ thật tỉ mỉ với từng đường nét sống động, từ mái tóc dài mượt, vầng trán bướng bỉnh, đôi mắt thông minh lấp lánh tia nhìn dịu dàng, chiếc mũi nhỏ, đến nụ cười mỉm đáng yêu. Nhy như ngừng thở. Gương mặt đó, nụ cười đó, là Tiên. Đúng là Tiên của Nhy đây mà. Tiên nhìn Nhy, nụ cười trở nên lém lỉnh lạ. Nhy chăm chăm không rời mắt khỏi bức tranh, chạy lại nhìn bức họa treo trên tường. Đó thật chính là Tiên sao? Vậy... đó là khi Tiên đang ở trên cánh đồng mơ ước rồi. Hèn gì, Nhy thấy khung cảnh đó giống quá, quen quá... Vậy mà Nhy không nghĩ đó là bạn mình...
Trái đất thật tròn, Nhy lại gặp Khôi, quen Khôi, thân với Khôi, người con trai mà Tiên đã kể cho Nhy nghe biết bao lần trong những lá thư suốt thời gian cuối của cuộc đời Tiên, người con trai đã đem đến cho Tiên ngọt ngào, sức mạnh để Tiên bình thản đối mặt với những cơn đau bệnh giày vò, để Tiên mãn nguyện ra đi trong tình yêu của anh.
Là Khôi đó.
Chính anh.
Có một sợi dây vô hình liên kết anh với Nhy, có một nỗi đau mang tên Tiên cả hai cùng mang nặng. Phải chăng vì thế mà Khôi với Nhy dễ dàng thân thiết với nhau? Hay Tiên muốn để Nhy gặp anh như đã hứa? Đầu óc Nhy trống rỗng. Nhy lặng lẽ xếp đồ vào tủ lạnh và tủ bếp cho Khôi, rồi cầm túi đồ để nấu bún về. Hôm nay Nhy sẽ nấu một bữa bún ốc thật ngon, vì đó cũng là món Tiên thích nhất.
Khôi ngạc nhiên nhìn Nhy. Nhy khóc? Những giọt nước mắt đột ngột lẳng lặng không giấu giếm làm Khôi bỗng bối rối:
- Chuyện gì thế Nhy?
Nhy không nói, nhưng cô bật khóc. Khôi nhẹ nhàng:
- Nhy, em thế nào?
Nhy vẫn lặng lẽ khóc, nhưng cô đứng dậy, lấy đưa cho Khôi cuốn album. Hắn ngơ ngác nhận, lúng túng không biết Nhy định làm gì. Cô chỉ vào đó, ngắn gọn:
- Anh xem đi.
Khôi làm theo lời Nhy. Hắn mở ra. Sững sờ. Hai người con gái quen thuộc với hắn biết bao. Em của hắn, và Nhy. Hai cô gái trông thật hồn nhiên với tà áo dài trắng. Hắn lật tiếp, những hình ảnh của em bên cạnh Nhy, ở trường, ở nhà, ở quán kem, trên đồng cỏ,... Hắn hiểu ra. Người bạn tên Nhím của em chính là Nhy. Thật không ngờ, như một sự sắp đặt, hắn lại tình cờ quen biết Nhy ở nơi này. Giọng hắn khàn khàn:
- Không ngờ Nhy là Nhím.
- Em cũng không ngờ anh... là anh. - Nhy nói rồi tự nhiên bật cười với câu nói của mình. Khôi cũng cười theo, tạm xua đi bầu không khí nặng nề:
- Ừ... Mà, sao em biết là Tiên?
- Hôm nay, cuốn tập của anh... Em định viết chọc anh, tình cờ nhìn thấy bức chân dung của Tiên, em mới biết.
- À, vậy hả? Thế giới cũng hẹp nhỉ. Anh đi xa thật xa, cuối cùng lại gặp Nhím của Tiên ở cái nơi xa thật xa này. - Giọng Khôi xa vắng.
- Ừm... - Nhy thì thầm như nói với chính bản thân mình - Cuộc sống luôn có những sắp xếp kỳ lạ, hay là Tiên đã cố gắng để thực hiện lời hứa của Tiên với Nhím nhỉ?
Khôi cũng đang chia sẻ cùng một ý nghĩ với Nhy. Hắn nhớ đến lời nói của em hôm nào: “Em sẽ giới thiệu Nhím với anh”...
3 năm sau...
Nhy đứng lặng trước ngôi mộ nhỏ với tấm ảnh người bạn gái thân thương. Ánh mắt của Tiên ấm áp như chào đón Nhy. Nhy khẽ khàng: “Tiên ơi, Nhím về với Tiên rồi đây!” Nhy nghẹn ngào, những giọt nước mắt lăn dài, rớt xuống cánh hoa cúc dại Nhy vừa mang đến, khiến nó rung rinh, khẽ chao đi như nụ cười của Tiên đang lấp lánh nơi đáy mắt, bảo Nhy mỉm cười. Nhy kể cho Tiên nghe cuộc sống của mình những ngày qua, đặc biệt là về cuộc gặp gỡ của Khôi với Tiên. Nhy nhìn bạn, trìu mến: “Tiên không lầm, Tiên ạ. Anh ấy là một người tốt. Nhím mừng vì Tiên đã gặp được người yêu thương Tiên đến thế. Cũng may trên đời có một người như anh Khôi để Nhím còn chia sẻ về Tiên nữa. Cảm ơn Tiên đã để Nhím gặp anh Khôi. Nhưng Nhím không làm như Tiên muốn được đâu, Tiên ạ. Nhím không thể thay Tiên viết tiếp mối tình mới chớm của Tiên được. Giữa Nhím với anh Khôi đã có một lời hứa khác, chỉ là anh em thôi. Tiên hiểu mà, phải không?” Đôi mắt Tiên như thấu hiểu. Nhy thanh thản ngồi yên nhìn bạn.
Chiều dần buông. Nhy tạm biệt bạn để ra về. Nhưng Nhy không về nhà ngay mà cho xe rẽ vào cánh đồng cỏ xanh ngày nào. Khác nhiều quá. Nhy thẫn thờ... không còn bãi cỏ xanh ngày nào, bãi đất trống đã được quy hoạch, bãi cỏ trở thành sân chơi cho bọn trẻ. Nhy ngồi xuống chiếc xích đu nhỏ, nhắm mắt lại, thả hồn mơ về kỷ niệm. Chợt một cơn gió mạnh thổi qua. Nhy khẽ rùng mình. Một giọng nói quen thuộc vang lên, trầm ấm:
- Lạnh rồi, về nhà được chưa em gái?
Khôi đứng đó tự bao giờ, nhìn Nhy dịu dàng. Nhy sửng sốt:
- Sao anh lại ở đây? Anh về từ khi nào vậy? Không nói gì với em cả?
- Ừm, anh vừa về sáng nay, đoán thế nào em cũng ra đây mà. Anh bay sau em đúng hai ngày đấy.
- Anh thật là..
- Bất ngờ không? - Khôi nháy mắt - Thật ra anh cũng định về chung ngày với em, nhưng còn một số việc phải làm cho xong nên quyết định không nói cho em biết.
- Hèn chi...
- Sao?
- Hôm tiễn em ra sân bay, anh chả có vẻ gì là buồn bã cả, cứ để cho em sụt sùi, đến là quê! - Nhy phụng phịu. - Em còn nghĩ là anh chẳng thèm quan tâm em nữa cơ đấy. Anh kết nghĩa gì mà tệ thế!
- Haha, thì có thế anh mới biết cô em gái của anh thương anh đến thế nào chứ. Thôi, bây giờ mời em đi ăn một bữa coi như tạ lỗi vậy nhé?
- Không! Em không đi đâu. - Nhy làm mặt giận.
- Làm gì mà giận thế, anh xin lỗi rồi mà. Đi nhé?
- Không! - Nhy tiếp tục, lém lỉnh - Tội tày đình thế mà chỉ có một bữa thôi hả? Em không đi.
- Haha - Khôi bật cười - Trời ạ, nói luôn từ đầu đi, làm cho anh lo. Okie, mấy bữa cũng được. Bây giờ thì đi nhé?
- Không!
- Ơ? Còn gì nữa?
Nhy bật cười:
- Không có gì mà anh phải hoảng hốt. Hôm nay em không đi ăn ngoài với anh được đâu, có hẹn với bố mẹ ăn tối ở nhà rồi mà. Hihi. Em mời anh về nhà luôn, nhân dịp giới thiệu ông anh kết nghĩa của em cho bố mẹ biết, được không?
- Tuyệt vời!
Khôi và Nhy chạy xe song song, tiếng cười trong trẻo vang lên với những câu chuyện bất tận. Giữa họ có những tình cảm gắn bó vô cùng đặc biệt, khắng khít, những câu chuyện không thể chia sẻ với ai. Họ từng thề sẽ mãi mãi là anh trai, em gái, là bạn tốt đi cùng nhau trong đời.
Và không ai trong họ muốn từ bỏ lời thề thiêng liêng ấy...
Với họ, việc gặp gỡ nhau đã là duyên phận, là một sự may mắn hiếm có lắm rồi
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...