Anh sẽ lại cưa em nhé

Blogger DR Ruan
Điểm tựa cuộc đời
Tôi muốn làm một hoa hướng dương không cần mặt trời, muốn viết một tự truyện về cuộc đời mình, và muốn được cả thế giới biết đến.
*
*      *
12h đêm, mọi thứ xung quanh im ắng, ngoài cửa sổ ngọn đèn đường âm thầm leo lét cháy sáng rực một vùng. Căn phòng hoàn toàn chìm trong bóng tối, nàng gác cằm lên đôi tay tì trên cửa sổ, mắt nhìn đau đáu vào khoảng không lờ mờ sáng trước mặt, những vệt buồn còn đậm dấu vết trên khuôn mặt. Nàng nhắm mắt và nén một tiếng thở dài, tiếng thở dài tan bẫng giữa khoảng không rộng lớn trước mặt, không ai nghe thấy ngoài chính nàng. Tiếng xe máy xình xịch đỗ lại trước cửa, những giác quan của nàng sống lại, nàng nghe ngóng, có tiếng mở cửa, tiếng nói xầm xì, rồi tất cả lại im lặng. Chồng nàng đã về.
Hình như không một ngày nào nàng không chờ đợi như vậy cạnh cửa sổ, mệt mỏi và chán chường nhưng nàng không thể không chờ đợi.
Nàng đặt hộp quà vào ngăn tủ, trong đấy là chiếc caravat rất hợp với chiếc áo sơ mi nàng đã mua tặng chồng cách đây hai tháng và nó vẫn còn đang treo ngay ngắn trong tủ chưa hề bị giật mác. Nàng đã mua món quà đó cách đấy một tháng và chờ đợi đến ngày mai.
Ngày mai, kỉ niệm hai năm ngày cưới của nàng và chồng. Nàng chờ đợi nó như chờ đợi một sự thay đổi mới trong quan hệ vợ chồng đang đi dần vào ngõ cụt. Để chuẩn bị cho ngày mai, hôm nay nàng đã chủ động chuỵên trò vui vẻ với chồng sau bao nhiêu trận cãi vã từ nhiều tháng qua.

Sáng hôm sau, nàng dậy từ rất sớm, xch làn đi chợ, nhưng không ăn sáng bởi nàng chờ độ 9- 10h chồng nàng dậy cả hai sẽ cùng đi ăn. Nàng mua một bó hoa hồng rất đẹp, từ khi về nhà chồng, có lẽ chưa một ngày nào trong phòng nàng không có hoa. Và hôm nay, càng cần có hoa.
9h nàng và chồng đi ăn sáng, chồng nàng hỏi “em ăn gì?”
“- Em không thích ăn phở”. Đấy là câu trả lời hồi nàng mới về làm dâu, nàng không thích phở thật, thậm chí là ghét. Hồi nàng 6 tuổi, có một lần nàng ốm rất nặng và ba nàng ngày nào cũng cho con ăn phở để dễ ăn mà bổ dưỡng (hồi đó, được ăn phở cứ như là một ân huệ). Nàng ăn đến lần thứ hai thì không thể nuốt tiếp, và từ đó cứ ngửi thấy mùi phở là…muốn ói. Dù là phở ngon nhất Hà Nội nàng cũng không muốn ăn, nhưng chồng nàng thì rất thích món đó. Nên câu trả lời của anh ta sau đó sẽ là “nhưng chẳng có gì ăn được hết, thôi ăn phở đi”. Và anh ta đâm xe lên vỉa hè có hàng phở (thực ra lúc anh ta hỏi câu đó anh ta đã gần đến nơi).
Nàng luôn luôn chỉ ăn được nửa bát phở và ăn rất lâu, chồng nàng sau khi ăn xong sẽ ra quán nước bên cạnh hút thuốc và uống nước chè, để mặc nàng ngồi nhẩn nha với bát phở.
Sau nhiều lần như thế nàng không trả lời chồng “em không thích ăn phở” nữa, mà chuyển thành “tuỳ anh”, và tất nhiên chồng nàng lại ăn phở. Nhưng có một điều lạ, dần dà nàng không còn ghét phở nữa, nàng thích nghi với nó dần dần, thậm chí còn cố gắng học cách thích nó, cũng giống như nàng thích mọi sở thích khác của chồng, tất cả là vì chồng. Bây giờ, nàng đã có thể ăn phở mà không …muốn ói.
Nàng không còn nhớ mình đã nấu gì trong bữa ăn trưa hôm đó, chỉ biết nàng đã cố gắng nấu những món chồng thích và nấu thật ngon. Nàng thích nấu ăn và nấu ăn cũng rất khá, sau khi lấy chồng nàng càng quan tâm đến tay nghề nấu nướng của mình hơn, nàng cố gắng học theo mẹ chồng cách chế biến món ăn bởi vì chồng nàng đã quen với khẩu vị đó bao lâu nay rồi. Nàng và mẹ chồng rất hợp nhau, hay tâm sự với nhau, có lẽ đó là một trong những điều may mắn ít ỏi mà nàng có được khi lấy chồng.
Cơm nước đã sắp ra, cả nhà ngồi đợi, chồng nàng vẫn chưa về dù bộ phim trên VTV đã kết thúc. Nàng gọi điện, nơi nào đó ồn ào, có những tiếng cười đùa không dứt, chồng nàng gắt lên “đang bận, 15 phút nữa anh về”. 15 phút, 30 phút, 1 tiếng, 2 tiếng, cả nhà đã ăn cơm…trừ nàng. Nàng vẫn chờ, không phải lần đầu nàng chờ, suốt hai năm nay nàng luôn phải chờ như vậy, và nàng quyết định sẽ chờ bằng được chồng về ăn cơm như đã hứa. Có hôm nàng đã nhịn hẳn luôn bữa trưa vì chồng đã không về. Còn hôm nay, nước mắt nàng rơi xuống bát cơm nguội ngắt, 3h chiều nàng dọn mâm bát.
Nàng lên mạng, quyết định create một cái blog và entry đầu tiên nàng viết:

“Hôm nay là một ngày đặc biệt, đáng nhẽ là rất đặc biệt với cả hai người. Nhưng nó đã trở thành một ngày thật buồn chán hơn bất cứ ngày nào trong năm. Tôi tự mua cho mình mấy bông hoa, tự cắm nó vào bình và đặt ngay ngắn trên bàn, tôi đã ngắm nó rất lâu và phát hiện ra nó chẳng có ý nghĩa gì khi không phải của nửa kia cuộc đời tôi tặng. Nó chẳng có ý nghĩa gì khi chỉ mình tôi ngắm nó, và thấy nó đẹp. Hoa lúc nào cũng đẹp, nước mắt lúc nào cũng trong, và trái tim tôi lúc nào cũng lạnh lẽo.
Căn phòng đó càng lúc càng lạnh lẽo đến đáng sợ, đến nỗi tôi giật mình khi thoáng thấy bóng mình trong gương, trong giây phút ấy tôi chợt vui mừng, bởi tôi tưởng anh đã về.
Hai năm, có quá nhiều cho một niềm tin đã mất, một hi vọng đã trở thành thất vọng, một niềm vui đã lụi tàn và một câu chuyện tình đã đến hồi kết thúc.
Tôi biết nói gì với chính bản thân mình. Vẫn là câu nói tôi đã nói suốt từ khi tôi bắt đầu biết khóc. Mạnh mẽ lên, tôi ơi!”
Nước mắt nàng rơi trên bàn phím, nàng gục đầu lên đôi tay, đôi vai nhỏ bé rung lên như đang theo một điệu nhạc, trên màn hình vi tính những dấu chấm kéo thành hàng dài bất tận…
Nàng tự hỏi, phải chăng anh không nhớ ngày hôm nay, phải chăng anh quá bận rộn với khoảng trời riêng của anh. Nàng đang nghĩ đến những lời hứa anh chưa thực hiện được, nếu một ngày nào đó anh chìa tờ đơn li hôn ra trước mặt nàng, thì nàng sẽ kí sau khi anh đã thực hiện hết những lời hứa với nàng. Khi bắt đầu yêu anh, khi đã lấy anh, chưa một ngày nào nàng nghĩ sẽ là người chủ động chia tay, nàng sẽ chịu hết mọi đau khổ, mọi vất vả để ở bên anh- người mà nàng đã yêu. Nàng có thói yêu thương ngu ngốc và bất cần như vậy.
Món quà vẫn ở yên trong ngăn tủ, chồng nàng chưa vô tình mở ngăn tủ đó ra để thấy nó, nàng ôm nó vào lòng, có phải nó là hi vọng duy nhất nàng có.
Căn phòng đã tắt đèn, nàng lại ngồi trong bóng tối, chiếc điện thoại luôn cầm trong tay, nàng bật ghi âm, nàng nói, có lẽ sẽ là những lời nói tận sâu đáy lòng cuối cùng nàng sẽ nói với chồng. Nàng cắn chặt môi để nước mắt không rơi xuống, tiếng nhạc rất nhỏ phát ra từ chiếc đài đĩa vẫn nhẹ nhàng thấm khô

“Người xưa đó đâu về nữa,
tội tình chi mình đi xé nát đời mình
Làm sao cho đời ta lãng quên,
hình bóng người vẫn còn đây,
Ngày nào đêm nao đó chìm tan giữa đại dương”
Đến bây giờ nàng sợ nghe lại bài hát đó vô cùng.
Tiếng xe máy xình xịch, tiếng mở cửa, nàng liếc nhìn đồng hồ, 1h đêm. Chồng nàng khẽ hé cửa, nàng không nhìn lên, trái tim nàng đang bị bóp nghẹt bởi những cảm xúc cuồn cuộn đổ về. Anh ta giơ trước mặt nàng một bó hoa, nàng không giơ tay ra nhận, chỉ nhìn nó trân trối.
- Anh xin lỗi, lúc 5h anh đi mua hoa cho em, tiện đường qua chỗ mấy anh bạn, đã định về rồi nhưng bạn anh nó bảo hôm nay là sinh nhật nó, ở lại một chút.
Nàng nghiến chặt hai hàm răng, bóp vụn lấy những bông hoa đã héo, nước mắt trào ra không thể kìm lại được, nàng nói như mê dại trong tiếng nấc:

- Một năm chỉ có một ngày thôi mà.
- Một năm chỉ có một ngày thôi mà.
- Một năm chỉ có một ngày thôi mà.
Nàng không biết lúc đó mình nói đi nói lại mấy chục lần câu nói đó, chỉ thấy hắn thất kinh nhìn nàng như nhìn một kẻ đang lên cơn điên. Còn nàng, đầu óc trống rỗng, nỗi đau đớn che lấp hết mọi suy nghĩ, nàng xé nát vụn những cánh hoa, rải nó khắp căn phòng, nàng hất lọ hoa trên mặt bàn xuống đất, nàng đập phá mọi thứ xung quanh, và cuối cùng nàng gục xuống bên cạnh chiếc tủ đang chứa món quà của nàng. Nếu nàng còn đủ sức lực nàng sẽ ném món quà ấy vào mặt hắn, nhưng nàng không còn đủ sức nữa, nàng ngã gục dưới đất, chân tay tê liệt, đầu óc trống rỗng, chỉ có nước mắt cứ tuôn trào mãi mãi.
Nàng sắp xếp đồ đạc vào vali, dưới chân nàng những cánh hoa vẫn còn rải đầy tan tác, chồng nàng vẫn đang ngủ vùi trong đống chăn trên chiếc giường đơn cạnh cửa sổ. Nàng mở ngăn tủ, món quà vẫn nằm đó, chiếc nơ màu đỏ như đang mỉm cười chờ đợi một điều kì diệu. Và có lẽ, đến tận bây giờ món quà vẫn nguyên chỗ cũ y như lúc nàng đặt nó vào.
Con ngõ nhỏ nhỏ với hai cây dâu da quanh năm đứng chờ nắng, bức tường vôi bạc phơ bạc phếch như đã tồn tại cả trăm năm, cái cổng sắt hoen gỉ màu mưa nắng chát đắng bởi những lớp bụi đường, nàng chẳng thể tìm được ý nghĩa của cuộc sống ở nơi đây.Thế nên...nàng đi...
Đứa bé níu tay mẹ giật giật, nàng nhìn xuống, đôi mắt tròn xoe đang nhìn nàng như muốn hỏi “đi đâu hả mẹ?”. Nàng ngồi xuống trước mặt con, vuốt mớ tóc mềm đang che ngang trán, nàng đặt cả hai bàn tay vào vai con, nói một cách trịnh trọng, “đi khỏi đây”. Nói xong, nàng gục đầu vào đôi vai nhỏ bé đó và khóc nức nở.
“Con gái mẹ, con là điểm tựa duy nhất giúp mẹ đứng vững trong cuộc đời này!”
22h 22- 7- 2008


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui