Anh Sẽ Là Đôi Mắt

Lần đầu ta gặp nhau...
.
.
.
"Anh là con người sao?"
"Em tên Yang Yoseob"
.
.
.
Khoảnh khắc em thổ lộ...
.
.
.
"Có thích hay không không quan trọng. Đối với em, em yêu Yong Junhyung"
.
.
.
Và sự tàn nhẫn của anh...
"Tôi muốn cô nhanh chóng biến.mất.khỏi.cuộc đời mình"
.

.
.
Sao em lại tin vào lời nói dối đó? Đứa ngốc...
Lẽ ra anh không nên vất trả Duy Mục. Anh nên tin vào điều em từng nói.
.
.
.
"Đánh mất nó sẽ không được nhìn thấy Yang Yoseob nữa"
.
.
.
Kí ức về cậu như thuỷ tinh đã vỡ, quá khứ rõ ràng trong suốt mà cứa hiện tại rỉ máu!
"SEOBIEE! Hôm nay là cá tháng tư, em chỉ đang lừa gạt anh phải không? Tỉnh lại đi em... Hu..hu..m.."
Nam nhân gục đầu giấu đi khuôn mặt nhưng đôi vai chùng xuống nặng nề không ngừng run rẩy khiến người ta cảm nhận rõ ràng sự thống khổ trong hắn.
Bên ngoài Hyunah đã ngất xỉu từ sớm, bệnh viện đượm màu tang thương như đúng cái khái niệm mà ta luôn nhìn nhận nó.
***
Yoseob cứ trôi nổi trong sự dập dềnh vô định, tiếng gọi im bặt rồi hoàn toàn biến mất.
Xẹt!
Tít!
Tuaaaaa...
Tiếng vi mạch bị chập chạm, tiếng máy đo nhịp tim cùng điện tâm đồ nhảy loạn xạ.
Căn phòng xa lạ gắn đầy thiết bị máy móc xung quanh, ánh huỳnh quang soi rõ hơi lạnh bốc trong không khí và giữa phòng có 1bể kính lớn tràn ngập chất lỏng trong suốt.
Trong bể là thân thể một chàng trai, da thịt trần trụi hoàn hảo không sứt mẻ, khuôn mặt xinh đẹp an bình như đang ngủ. Rèm mi mượt uốn lượn theo sự đong đưa của nước.
Đột nhiên men theo tiếng trục trặc của máy móc, đôi mắt cậu mở bừng trợn tròn đầy kinh hãi, thân thể choàng dậy sau giấc ngủ triền miên vô tận.
Ánh sáng...
Cái gì đây? Không phải cậu chết rồi chứ?
Thứ chất lỏng ngập ngụa xung quanh thật kinh khủng.
Dung dịch bảo quản nội tạng, ướp xác đương nhiên sẽ khó ngửi.
Tiếng máy móc khắp phòng ong ong đinh tai nhức óc, cậu giật phăng mớ dây nhợ trên người. Leo ra khỏi bể mà vẫn chưa định thần được chuyện gì đang xảy ra với mình.
Trong này lạnh như điên vậy, phải ra ngoài cái đã.
Đằng kia có cánh cửa!
Lao đao lao đao...
Choáng váng!
Chân tay mềm oặt khiến Yoseob té ầm trên mặt đất.
Đau!
Rõ ràng không phải mơ nhưng sao cậu lại ở đây? Đây là đâu vậy?

Gần 1năm trời không cử động khiến cơ thể tạm thời bị tê liệt do các bó cơ đã lâu chưa được kích thích.
Yoseob khó khăn cử động, chập chững, khệnh khạng ra ngoài.
Cửa phòng Niêm Mệnh Toả chỉ khoá ngoài mà thôi, bên trong đi ra rất dễ dàng.
...
Cậu nhìn dòng chữ bên ngoài cánh cửa thoắt cái điếng hồn:
"Niêm Mệnh Toả?"
"Mwo?" giọng nói này đâu phải của mình, đây là giọng...
Trời... Trời đất ơi...
Từ từ nhìn xuống thân thể mình, sờ lên mắt, mũi, miệng và mái tóc ngắn cũn. Yoseob rụng rời nhận ra:
Mình.đã.sống lại.trong thân xác.của.một.thằng.con.trai!
***
Cậu đứng trước gương, chết trân!
Đây chính xác là thân thể thật sự của Yang Yoseob nhưng vết bỏng khắp người đã biến mất, đôi mắt sáng hoàn hảo...
Hyunah nhiều lần ngăn cản, tiếng réo gọi liên hồi ấy là thể xác cậu đang gọi ư?
Hyunah?
HYUNAH?
.
.
.
***
Chàng trai điên cuồng lao đến, sóng xoài trên mặt tuyết chỉ mong tìm kiếm 1người.
Trống không!
Tuyết đỏ lạnh ngắt tanh nồng mùi máu.
Hẳn người ta đã dọn xác cô đi rồi. Yoseob biết cậu ở đây đồng nghĩa với Hyunah đã chết.

Con à...
Bộp! Bộp! Bộp!
Thân ảnh nhỏ nhắn đấm bồm bộp lên tuyết, không có tiếng khóc phát ra. Chàng trai nhắm mắt thật chặt, chặt đến khuôn mặt nhăn nhúm biến dạng. Cậu quyết không thể để nước mắt rớt ra, giữ chặt chúng để mãi mãi ghi nhớ nỗi hận này.
Bàn tay bóp trong tuyết siết cả sợi dây bạc mảnh khảnh.
"AAAAAAAAAAAA"
Tiếng gào thét thê lương bị vùi trong tuyết, đôi mắt cậu từ từ mở ra và biến thành u uất vô hạn.
.
.
.
Tôi sẽ nhớ kĩ ngày hôm nay! Nhớ từng nhát đâm trên da thịt! Nhớ từng đợt gậy quất trên thân thể! Nhớ cảm giác đứa bé giẫy đạp rồi từ từ chết đi trong bụng như thế nào.
"Tôi sẽ giết từng.người, từng người một. Cho đến khi máu của các người chảy đủ để tế sống thằng bé!" cậu gằn.
Nếu như chỉ ác quỷ mới có thể trừng trị lũ khốn nạn ấy thì Yoseob sẽ trở thành 1con ác quỷ tàn độc nhất.
"Ha... Ha ha ha... Hừ"
Chàng trai cười lớn nhìn về phía đỉnh tháp Namsan xa xa ẩn hiện qua làn mưa tuyết.
.
.
.
Có khi nào âm mưu quỷ kế sẽ cướp đi 1sinh mệnh nhỏ bé? Nước mắt đau khổ rửa trôi màu trắng đôi cánh của thiên thần và thống hận nhuộm đen con tim để ác quỷ ra đời...
Cái chết chỉ là khởi đầu cho sự trở lại!
Tôi sẽ dùng máu các người để viết tiếp đoạn kết của câu chuyện!


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận