Anh Sẽ Là Đôi Mắt

Sohyun chồm tới, lấm lét thì thào vào tai Mir:
"Chồng à! Chúng ta phải đi mua pháo bông ngay thôi"
"Aishh em vẫn chưa từ bỏ ý định ngớ ngẩn ấy hả?" Mir gõ đầu bạn gái, ngay lập tức nhận lại 1cái đập xù đầu từ Jihyun.
Bốp!
"Tiểu tử muốn làm phản hả? Phu phụ phải đồng lòng rõ chưa?"
"Chậc chậc! Cà độc dược bắt đầu phát huy tác dụng" Thunder nhún vai, ngoái nhìn Haneul bằng ánh mắt thương tiếc trước lúc tiễn nàng về nơi chín suối.
Đêm nay cô sẽ lãnh đủ sự phẫn nộ mang tên Nam Jihyun. Chúa phù hộ cô, amen!
...
Jihyun vừa đứng dậy thì Haneul có điện thoại, cô ả quay sang nói gì đấy với Junhyung rồi lập tức rời bar.
"Xui thật! Đứa chết tiệt nào gọi mà đúng lúc quá vậy" lẽ ra đã có 1màn tưới cocktail và xé áo vô cùng hoành tráng được lồng vào vở diễn sơ ý trượt chân của ngôi sao điện ảnh đại tài Nam Jihyun. Thế mà...
Haizz ~ Cả đám than ngắn thở dài tiếc hùi hụi.
***

Jiyoon ngờ ngợ nãy giờ cuối cùng cũng nhận ra Hyunseung. Cô tự tin tiến lại, gật đầu cười với Hyunah rồi tấn công thẳng vào vấn đề chính 1cách đầy hào hứng nhưng không quá lỗ mãng:
"Jang Hyunseung? Anh là chủ nhân của bản đề án gây chấn động giới y học vừa qua?"
"..."
"Em là Jeon Jiyoon, sinh viên năm 2 ngành giám định pháp y, đại học tổng hợp Seoul" cô cười bắt tay anh.
"Tiền bối là tác giả của cuốn "Kĩ thuật ướp xác" phải không ạ?" đây là đại thiên tài của ngành y a! Cô từng chết mê chết mệt, mất ăn mất ngủ như 1con nghiện khi đọc được đồ án của anh.
À thì thú thật là đọc lén, Thunder và Mir cầm đầu khoa công nghệ thông tin làm gì chứ? Đương nhiên là hack tài liệu mật a ~
"Em từng xem qua chúng?"
"Hồi phục chức năng sản sinh tế bào của cơ thể người chết đến 1trạng thái hoàn hảo và giữ cho chúng không bị thoái hoá. Ý tưởng tuyệt vời nhưng bị hiệp hội y học bác bỏ giai đoạn cuối cùng: thí nghiệm. Thật đáng tiếc!"
"..." Hyunseung có thể thấy được cô gái này không hề tầm thường, rất có tiền đồ! Tương lai nhất định là nhân vật quan trọng trong giới giám định pháp y.
Nhưng có 1điều cô và cả giới y học không hề hay biết, đó là anh đã tiến hành bước cuối cùng: thí nghiệm thành công ngoài mong đợi...
***
Yoseob nằm trên giường trằn trọc. Cuối tháng trời không trăng, cậu mở mắt nhìn khắp phòng. Ánh đèn ngủ vàng vọt hắt lên tường vài bóng cây uốn éo dáng vẻ ma quái, có lẽ do chưa kéo rèm cửa.
Cậu xuống giường, định kéo lại rèm cửa bỗng...
Phụt!
Toàn bộ đèn điện tắt ngúm.
Ổn thôi, 20năm mù loà là lợi thế hơn người cho việc di chuyển trong bóng tối, Yoseob không hề sợ hãi mà còn cảm giác có chút quen thuộc.
Không biết SeungAh đã về chưa?
Khả năng định vị trong bóng đêm của cậu thuộc hàng thượng thừa, xuống dưới nhà xem xét tình hình thế nào?
Yoseob hết sức bình thản men theo thang lầu xuống đến nhà dưới. Cậu vào bếp mở tủ gia dụng lấy đèn pin.

Yoseob!
Bất chợt từ nơi nào đó trong bóng tối ngập ngụa xung quanh, Yoseob nghe tiếng ai réo gọi tên mình, tiếng gọi rất quen thuộc.
"Hyunseung? Hyunah? 2người về rồi à?" cậu rọi đèn ra ngoài cửa bếp.
Lạch cạch!
Tiếng cành cây va đập như có kẻ đang ẩn núp trên cao. Cậu biết đêm nay gió to, chỉ là gió mà thôi.
Không ai trả lời! Có lẽ nghe nhầm, Yoseob lắc đầu tự cười mình.
Yoseob...
Nụ cười cứng ngắc trên môi, ảo giác sao? Rõ ràng cậu mới nghe!
Yoseob...
Đến lúc này thì máu trong người hoàn toàn chạy loạn, cậu nghe sóng lưng lạnh toát, mồ hôi rịn ra bên thái dương.
"Ai?"
Yoseob...
Chúa ơi! Xin thề với trời đất rằng Yang Yoseob không sợ tối cũng chưa bao giờ sợ ma quỷ, nhưng tiếng gọi cứ luẩn quẩn trong đầu, vô hình mà hữu hình khiến ruột gan bứt rứt.
Cậu ra hẳn phòng khách, quét đèn pin 1lượt để chắc chắn có người đang trêu tức mình.

Yoseob!
"A..i.. Ai v..ậ.y..?" mồ hôi chảy dính bết tóc vào má, lưng áo cũng phiếm ẩm ướt, cậu bắt đầu thấy sợ.
Yoseob ah...
Cậu cắn răng, tiếng gọi phát ra trong đầu nhưng lực lượng vô hình nào đó kéo thân thể bước đi trong vô thức.
Yoseob yoseob...
Cậu rùng mình nhận ra băng tầng. Hình như đây là nơi duy nhất không bị mất điện, hệ thống điều hoà vẫn hoạt động.
YOSEOB!
"A..." tiếng gọi to chấn động khiến cả người nữ nhân mất thăng bằng đổ sang bên, va vào thứ gì đó... À không, 1mặt phẳng đứng, cứng và lạnh ngắt..
Yoseob soi đèn pin, thở phào. Chả phải nắp quan tài hay thứ gì ghê gớm, là cánh cửa thôi.
"Niêm Mệnh Toả?" cậu nhẩm dòng chữ trên cao, mơ hồ thấy chỗ này rất quen, hình như đã từng đến đây.
Dưới cửa có 1khe sáng mỏng lét hắt ra, bên trong?


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận