"Em..." âm vực giọng nam trầm như chìm sâu trong hoài niệm, nghẹn đắng tiếng gọi "Seungie" ngày mưa phùn rả rích, cô gái nhỏ co người dưới chiếc ô màu rêu buồn, nhìn anh cười ảm đạm... Ánh mắt này...
"Đây là bệnh viện? Bây giờ là tháng mấy?"
"Em sao vậy Boyoung? Đã 1h sáng ngày 21tháng 6 rồi" không lẽ cô bị mất trí? Trông cứ khang khác, rất lạ cũng rất quen thuộc.
"..." Hơn 2tháng rồi ư?
"Gương! Lấy gương hộ em!" Hyunah xờ nắn khuôn mặt mình. Đúng như cô đoán, trong gương là Boyoung
.
.
.
Cô đã thoát khỏi cuộc sống địa ngục đó? Quên đi tất cả những người ngỡ là yêu thương hoá ra chỉ biết tổn hại mình. Thoát khỏi bao nhiêu âm mưu toan tính của lũ người nhẫn tâm, thoát khỏi đe doạ hành hạ. Từ bỏ Junhyung, tình yêu thưở ấu thơ ngu muội mù quáng và thật sự được ở bên nam nhân cô yêu, khi nhận ra yêu anh thì sự việc đã trôi quá xa, quá muộn màng... May mắn phép màu cho cô cơ hội, vì hạnh phúc của mình mà làm lại từ đầu...
Lặng người hồi lâu Hyunah nắm chặt tay Hyunseung áp lên mặt mình:
"Seungie, mianhae!" nhìn vào mắt anh cô nói rõ ràng từng tiếng một:
"Em không có quyền cũng không có cơ hội nói câu em yêu anh. Từ thời khắc này, em - Kim Hyunah chính là vợ anh"
"Boyoung?" vợ anh cần được kiểm tra thần kinh, không lẽ hậu di chứng sau khi bệnh tim bẩm sinh biến mất?
.
.
.
"Bác sĩ oppa, mù bẩm sinh anh chữa được không?"
"..." Boyoung sao lại biết...giọng điệu này... Thoáng chốc Hyunseung rơi vào miền hồi ức xa xăm...
.
.
.
--- "GẶP GỠ" ---
Như mọi ngày cô bé nữ sinh trung học vẫn đứng lặng ngoài hiên trước gian phòng ấy, mưa rả rích rơi phủ màn nước mỏng lên chiếc ô xanh rêu, cô bé co người vì lạnh nhưng vẫn không bỏ đi. Chàng bác sĩ điển trai hơi nhíu mày tiến lại, ở cô có nét gì đó khiến anh chẳng thể dời mắt càng không nỡ nhìn cô đơn độc đến đau lòng như thế:
"Bé con trốn học à? Anh thấy em đứng đây hơn 1tiếng rồi, mau về đi mưa sẽ to đấy"
Đuôi tóc hơi động, cô gái mắt đỏ hoe quay lại, im lặng 1' nhìn chàng trai rồi cất giọng nói. Câu đầu tiên không phải "anh là ai" hay "tại sao anh biết em", cô ảm đạm cười khẽ nhìn vào màn mưa, giọt tiếp giọt vần vũ trên không trung rơi mải miết trên mặt sân đất gạch:
"Bác sĩ oppa, mù bẩm sinh anh chữa được không?"
"..."
"Lấy mắt em và thay cho anh ấy" nụ cười tuyệt vọng buồn bã khắc sâu trong Hyunseung đến tận sau này cũng không thể nào quên. Anh tự hỏi 1nữ sinh trung học sao lại có quá nhiều tâm sự...
"Bé con quen người trong phòng này sao?"
"..." cô không trả lời, chỉ im lặng nhìn chàng trai mù bên khung cửa sổ hồi lâu rồi quay lưng rời khỏi
"Tạm biệt bác sĩ oppa"
cô lững thững đi 1đoạn chợt khựng lại như sực nhớ ra việc gì, Hyunah quay lại đứng tại chỗ hỏi to:
"Bác sĩ oppa tên gì?"
Hyunseung ngơ ra 5s, phì cười gãi đầu vò vò mái tóc:
"Jang Hyunseung"
"Seungie! Em tên Hyunah" cô cong mắt cười nụ cười hiếm hoi, vẫy chào anh rồi chạy biến. Chàng trai cứ đắm nhìn mãi đến khi thân ảnh nhỏ nhắn chìm khuất trong màn mưa chỉ còn thấp thoáng màu xanh rêu của chiếc ô ẩn hiện
"Hẹn mai gặp lại, bé con"
---END shot---
"Hy... Hyunah?" cổ họng vô thức bật gọi cái tên mà dù chết anh cũng không tưởng tượng ra. Rõ ràng 3ngày trước vừa gặp Hyunah sao bây giờ Boyoung lại...
"Anh tin em? Em biết Seungie luôn tin em mà" Hyunah mừng rỡ ôm chầm Hyunseung
"Mình về nhà được chứ? Em sẽ giải thích tất cả sau"
"..." thật sự chuyện điên rồ này đến quá nhanh quá bất ngờ, rất khó để thích nghi ngay nhưng... Bằng chứng câu nói của Boyoung quá thuyết phục để chứng minh cô là Hyunah, người con gái duy nhất anh yêu đang ở ngay trong lòng, vợ hợp pháp của anh. Là mơ ư? Nếu mơ vậy cứ sống trong mộng mị đi, để câu chuyện kéo dài mãi mãi...
***
Sau ngày tỉnh lại Yoseob chợt nhận ra tình cảm của mình và Junhyung có tiến triển đáng kể, ít nhất có thể gọi là sống đi chết lại vượt qua sinh tử mới được ở bên nhau.
1ngày
.
1tuần
.
.
1tháng
.
.
.
2tháng...
Đã là giữa thu, cậu đã ở bên Junhyung hơn 4tháng. Dù hắn chưa bao giờ nói thích cậu nhưng thái độ rất ân cần, lại ngày nào cũng "muốn" cậu. Cuộc sống hạnh phúc càng làm người ta trở nên yếu đuối và hèn nhát, sợ hãi mất đi sợ hãi tan vỡ. Tham lam muốn có hắn rồi buồn bã phát hiện trong phòng còn rất nhiều ảnh của Jinhyeon
.
.
.
"Haizz"
"Thở dài là ý gì?"
"A! Tía má ơi định hù chết em hả?" Yoseob thụi 1chỏ vào bụng kẻ vừa ôm mình từ phía sau, cậu quay sang thấy Duy Mục lủng lẳng trên cổ Junhyung, hắn biến nó thành mặt dây chuyền lâu rồi, rất đẹp, hợp với màu da trắng...
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...