Anh Sẽ Là Đôi Mắt
"Tự nhiên hét lên với anh?" Yang Yoseob được cưng chiều quá nên ngày càng to gan thì phải. Junhyung thờ ơ đi lại tủ quần áo
"Anh bận gì vào cuối tuần chứ?"
"Hẹn hò"
"..." siết chặt chiếc hộp nhỏ trong tay Yoseob nghe tim mình hẫng đi 1nhịp, cứ thế im lặng hồi lâu
.
.
.
"Em đợi anh về"
"Ngủ đi đêm nay anh không về"
"..." nghĩa là...qua đêm với người con gái khác? Từ sau khi nghe 2Yoon bảo làm chuyện đó sẽ có thai Yoseob càng quyết liệt phản đối với lí do mình chỉ làm em gái, thế nên giờ cậu có tư cách gì ngăn cản hắn?
Nhưng trong lòng có cỗ uất ức nói không ra, rất uỷ khuất rất tức giận... Cảm xúc xui khiến hành động Yoseob vớ cặp xách cạnh bên ném mạnh về phía chồng
"Vậy anh cút nhanh đi! Vui vẻ đến chết cũng đừng về! Đồ..."
Xoạt!
"..."
"..." cái gì rớt ra đầy thế kia? Junhyung cau mày nhặt lên 1cái xong ánh mắt toé lửa doạ người sừng sộ
"YANG.YO.SEOB!"
"D.d.ạ..?" ối trời đất ơi quên chưa vất mấy thứ quỷ này, cậu bổ nhào lại nhặt hết bao nhét vào cặp xong quay lưng lủi biến về giường trùm chăn với tốc độ ánh sáng
"Em dùng mấy thứ này với ai khi nào? NÓI MAU"
"Em không có" cậu lí nhí kháng cự khi Junhyung cố kéo mền
"Ở ĐÂU RA?"
"Jihyun nhét vào... Cậu ấy bảo..."
"BẢO GÌ?"
"Á đừng đánh đòn em em nói em nói. Cậu ấy bảo để anh dùng" thấy mền vừa bị lột ra Yoseob ôm đầu hốt hoảng khai thật
"MWO?"
"..."
"Không có gì không có gì anh mau đi đi trễ rồi"
"Đột nhiên muốn ở nhà" hắn tà ác cười. Bị cậu cấm dục hơn 2tuần xem ra đêm nay nên lấy lại cả vốn lẫn lời. Ai bảo cậu gợi ý bằng mấy thứ thú vị này chứ
"HẢ? Ở nhà với em thật?"
"Muốn anh ở nhà phải trả giá, được sao?"
"Được!" cậu gật đầu chắc nịch giơ ra hộp sao đã chuẩn bị sẵn
"Ta đa ta đa ~ Trả bằng thứ này thế nào?"
"..." chiếc hộp nhựa đơn giản rẻ tiền này á?
"Anh mở đi" Hồi hộp a ~hắn sắp mở ra rồi...
Cạch!
Thứ gì đây? Viên đá góc cạnh hơi tù toả ánh lam nhạt nằm lọt thỏm giữa lòng bàn tay mang lại cảm giác mát lạnh.
"Duy Mục" Yoseob vân tròn viên đá trước mặt Junhyung
"Ý nghĩa chính là đôi mắt duy nhất. Giống như lần đầu tiên tỉnh dậy vào 2tháng trước ngay tại chiếc giường này, thứ duy nhất em khắc sâu đến tận giờ là đôi mắt anh... Hyungie dạy em cách mặc đồ, dạy em cách ăn uống, luôn chắn trước khi em sợ hãi... Gomabwo"
"..."
"Vốn dĩ em không tin vào phép màu cho đến khi Sao băng ban tặng em ánh sáng. Anh chính là đôi mắt. Là người thân duy nhất là gia đình của Yang Yoseob"
"Không cần anh thừa nhận nhưng xin đừng phủ nhận trước mặt em... Thậm chí em không biết mình thế chỗ Hyunah được bao lâu, có thể sáng mai, tối mai hay chỉ 1tiếng sau... Yoseob sẽ biến mất không dấu vết"
Tách!
Giọt nước mắt trong suốt nhỏ xuống phủ trùm viên đá trên tay. Ánh sáng lập loè yếu ớt như sắp tắt nhưng chẳng bao giờ tắt. Cậu thả Duy Mục vào tay Junhyung, cười trừ xoay người quẹt quẹt nước mắt
"Xin lỗi vì tặng anh thứ rẻ tiền như thế ha...ha... Ư..." đột nhiên bị vòng tay kéo mạnh khiến cả cơ thể giật ngược đổ về phía sau, lưng cậu áp vào ngực hắn. Tiếng tim đập rất mạnh...
"Hãy là 1gia đình! Anh sẽ không phủ nhận chỉ cần Yang Yoseob đừng biến mất"
"..." hắn nói gì? Có...có thể sao?
Từ khi sinh ra đến nay lần đầu tiên cậu cho phép mình chạm tay vào thứ xa xỉ mang tên "kì vọng", kì vọng có 1nam nhân để dựa vào có 1mái nhà để tránh gió có 1tiếng yêu thương thầm kín để giấu chặt trong tim...
"Đêm nay...cùng anh" khẽ xoay người Yoseob hắn nhìn sâu vào đôi mắt đong đầy ngỡ ngàng hạnh phúc. Không phải muốn cậu vì dục niệm vì ham muốn chinh phục, đơn giản thật sự muốn có Yang Yoseob. Ý niệm này rõ ràng hơn bao giờ hết khi tim run lên sợ hãi khoảnh khắc cậu bảo sẽ biến mất.
"Hả? Em..." Yoseob lắc đầu sợ sệt
"Sẽ không đau" dứt câu Junhyung đặt Duy Mục lên bàn với tay tắt đèn
"Ưhm... Hm..." đôi môi mọng thấm đẫm mùi vị nam tính trong khi váy ngủ bị trút bỏ theo con đường ngắn nhất là kéo tụt xuống dưới cùng quần lót, cả người trống không dán sát vào thân nam nhân phía trên. Yoseob biết đêm nay Junhyung nhất định không buông tha, hắn hôn đầy đam mê và bàn tay thô ráp lướt khắp người cậu cũng rất nâng niu nhẹ nhàng...
Nếu như có thể mơ vậy đêm nay hãy để Yang Yoseob được mơ 1lần...
Giây phút Junhyung tiến vào nơi nữ tính mềm mại, cậu không sợ hãi không hối hận.
"Không đau chứ? Rộng chân 1tí thả lỏng, thở đi em..." giọng hắn trầm khàn cố nhịn không động đậy dù bên trong cậu bắt đầu co thít như muốn nuốt chửng mình
"Ư.." cậu rên rỉ lắc đầu, cảm giác lạ lùng khó tả
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...