3. ĐÔI LỜI TÂM SỰ CỦA NHÂN VẬT.
Hậu trường phỏng vấn kết thúc là lúc dàn nhân vật bắt đầu trầm ngâm tâm sự trước camera. Yoseob ngẫm nghĩ nghiêm túc những điều muốn nói, hồi tưởng lại quãng thời gian đã qua, giống như Enel vẫn còn thấp thoáng đâu đó trong tiềm thức, cậu mỉm cười:
- Cuối cùng sau hơn 1 năm thì câu chuyện cũng đã đến hồi kết, tôi ẩn mình trong Yang Yoseob khá lâu, phải nói thế nào nhỉ? Hm... Có một câu trong truyện mà tôi nhớ kĩ nhất, khi Enel Moratti nói chuyện với LeeJoon sau buổi tối Junhyung chắn đạn cho mình: “Tất cả những kí ức hạnh phúc đều bị lu mờ trước nỗi đau”. Yang Yoseob... Không phải thiện lương, không cao thượng, đơn giản là một người có lương tri nhưng cũng ích kỉ mong ước hạnh phúc cho bản thân, có thù ắt trả. Đối với tôi, nhân vật này thật sự phức tạp khi phải phân thân thành thiên thần, sau đó là ác quỷ. Phép màu không ưu ái cậu, phép màu được tạo ra như một cánh cửa trung gian, sau mỗi lần bước qua, Yoseob lại phải đến với một thử thách mới, mở ra quá nhiều khổ đau cho cậu ta. Tôi vẫn còn nhớ một kỉ niệm khi đóng ở Venice, chàng trai đơn độc đứng trên chiếc cầu đá vôi bắc ngang dòng kênh, “chiếc cầu của những tiếng thở dài”, cảnh đấy chỉ đơn giản là Yoseob im lặng nhìn bầu trời đêm nhưng lòng tôi thật sự não nề, cảm thấy cậu ta có quá nhiều tâm sự, quá nhiều dồn nén. Rất nhiều lần tôi không ngừng tự răn bản thân: “tiết chế cảm xúc, tiết chế cảm xúc” nhưng đau buồn tự dưng dâng lên không cách nào kiểm soát. Để rồi sau đó lại tự hỏi vì sao cuộc đời cậu ta lại trở nên không lối thoát thế này?
Tóm lại là... hm... thông qua nhân vật Yang Yoseob, tôi chỉ muốn nói rằng: “Hãy đấu tranh cho hạnh phúc của mình, đừng để nỗi sợ hãi khiến bản thân đánh mất cơ hội hạnh phúc. Đừng im lặng chịu đựng nỗi đau và cho rằng mình cao thượng. Đau khổ của Yang Yoseob là một minh chứng rõ ràng, cậu đã khước từ quá nhiều cơ hội lẽ ra có thể nói sự thật. Hạnh phúc cũng xuất hiện như là cơ hội, đừng để vụt mất. Nhưng cũng đừng bao giờ trả thù theo cách “Bán mạng” như Enel, kết quả nếu không có phép màu, thực sự “bên nhau” chỉ là giấc mơ hão huyền mà thôi.”
- Yong Junhyung thì sao nhỉ? Hm...
Tôi thích sự trưởng thành của nhân vật Yong Junhyung trong cả câu chuyện dài. Anh ta xuất hiện lần đầu trong bộ dạng bất cần đời, hận thù mù quáng, thô lỗ cộc cằn... nhưng kết thúc lại trong hình ảnh một người đàn ông chu đáo, biết suy nghĩ, vị tha, biết chu toàn cuộc sống. Tôi thích những cảnh nội tâm nhân vật bị đẩy lên cao trào, khi Junhyung thấy vợ mình chết, khi anh ta siết mảnh sữ vỡ đến máu chảy ròng trên tay và nước mắt rơi khắp trên mặt Kim HyunUk, khi đấu tranh với những sai lầm của bản thân và tất cả những dằn vặt tự trách “mình là người đã hại chết Yoseob, nếu tin tưởng vợ, nếu bình tĩnh lắng nghe sự thật thì cô ấy có lẽ đã không bị giết...” Nhân vật Junhyung cũng giúp tôi rút ra một bài học rằng “cần phải bình tĩnh phân định đúng sai trong mọi tình huống, đừng để giận quá mất khôn. Có những thứ đôi khi mắt thấy tai nghe cũng chưa chắc là sự thật. Hạnh phúc đôi khi cần phải nhún nhường, quyết đoán khi cần và hòa hoãn đúng lúc. Con người đến một lúc nào đấy rồi cũng sẽ trưởng thành, khi họ thật lòng yêu thương một ai đó. ^^”
***
LeeJoon xoa cằm, gật gù sau lời phát biểu của Junhyung và Yoseob, đến lượt anh tâm sự về nhân vật của mình. Như đã có chuẩn bị trước, anh bình thản cười nhìn sang Jiyoon đang ngồi cạnh:
- LeeJoon là một sát thủ, mối tình của anh ta khá trái ngoe khi yêu phải một người con gái quá tôn thờ công lý và định mệnh đặt cả hai ở thế đối nghịch: cảnh sát và kẻ giết người. Tuy nhiên điểm nhấn của nhân vật này không hẳn nằm ở tình yêu mà theo tôi chính là tình bạn, tình thân... LeeJoon cứu sống Yoseob, giúp cậu trở thành Enel Moratti, dạy cậu mạnh mẽ nhưng cũng luôn hi vọng cậu không biến thành người tàn nhẫn. Nếu ở cặp đôi chính chủ nghĩa tình yêu được đề cao thì mối quan hệ giữa LeeJoon – Enel chính là tình bạn cao cả, anh chết vì cứu cậu, mặc dù lí do là vì Yoseob đã từng chắn đạn, suýt chết thay anh nhưng chắc hằn dù không có mối nợ ân tình đó, anh vẫn sẽ xả thân cứu Yoseob. Sự hi sinh của nhân vật LeeJoon cũng tạo ra một sự nuối tiếc lớn nhưng tôi nghĩ anh ta đã đóng tròn vai của mình. Tôi nghĩ mình khá thích nhân vật này, có chút bí ẩn, chút điềm tĩnh khó đoán nhưng sống rất trọng tình. Ấn tượng sâu sắc nhất của tôi về LeeJoon là cảnh anh ta chết, miệng không khép mắt không nhắm, nước mưa cứ thế rơi vào. Đặc biệt đôi mắt lại dịu dàng nhìn Jiyoon, có lẽ quá nghiệt ngã cho nhân vật này nhưng đó là hình ảnh khiến người ta ám ảnh. Yêu thương của anh ta có dừng lại tại giây phút cuối cùng đó? Ngay cả một câu nói trọn vẹn gửi đến người yêu cũng không thể, quá đau đớn, quá bi ai. Có lẽ tình yêu giữa anh ta và Jiyoon tượng trưng cho những nghịch cảnh trái ngoe trong tình yêu, và thông điệp mà nhân vật này gửi gắm đến chúng ta theo tôi là vô cùng ý nghĩa: Ngoài tình yêu, người ta còn tìm thấy thứ tình cảm cao thượng khác được gọi là tình bạn, không nên quá ích kỉ tôn thờ hay coi trọng một phía, trân trọng trọn vẹn những gì đáng trân trọng với bạn nhé. ^^
Jiyoon vỗ tay bộp bộp, ánh mắt tán thưởng bạn diễn vô cùng.
- Tôi thủ vai Jeon Jiyoon, người yêu của LeeJoon oppa. Nhân vật này tượng trưng cho pháp luật và công lý, cứng nhắc vô tình. Cô ấy khá cổ hủ trong suy nghĩ về “đen và trắng”, đây là trở ngại lớn nhất ngăn cản tình bạn, tình yêu của cô. Nhưng cuối cùng cô ấy đã nhận ra mình không thể cứng nhắc nhìn nhận mọi thứ, trong luật pháp cũng có lý và tình. Đừng biến ước mơ, hoài bão hay con đường mình lựa chọn trở thành gánh nặng hay tảng đá cản đường, dung hòa nó và lắng nghe trái tim, trân trọng khi còn có thể. Tôi nghĩ trong cả dàn nhân vật thì Jeon Jiyoon là bất hạnh nhất, cô bị tình bạn cùng tình yêu dày vò để rốt cuộc mất đi cả hai vào cùng một ngày như thế, tuy nhiên Song Joongki lại là một điểm sáng hiếm hoi, một cánh cửa hạnh phúc mở ra tương lai cho cô.
Trong cuộc đời, có một số người, một số chuyện đã qua sẽ không cách nào níu giữ, đừng gắng gượng siết mãi không buông, giày vò bản thân, giày vò người khác, giày vò cả người quá cố, xem như đấy là kí ức đẹp và trân trọng hiện tại mới là cách đáp trả tốt nhất. Cô yêu LeeJoon, cô có thể đặt anh mãi mãi trong tim mình mà không phải là nhốt bản thân trong kí ức tháng tư, lừa dối bản thân rốt cuộc chỉ là giải pháp tạm thời để trốn tránh khổ đau. LeeJoon chắc chắn hi vọng cô hạnh phúc, hạnh phúc giữa LeeJoon và Jiyoon không phải nhất thiết ở bên nhau mà là tấm rào cản “tội phạm – công lý” được gỡ bỏ giữa cả hai. Quả thật khi cô lao ra nổ súng bắn người vì anh, bóng đen trong lòng cô đã hoàn toàn được dỡ bỏ. Cảnh đấy cũng là cảnh ấn tượng nhất của tôi...
- Đúng đấy! Em ấy đã ôm tôi khóc mãi không ngừng, ngay cả khi diễn xong, mình mở mắt nhe răng cười mà em ấy vẫn khóc. Ha ha ~ - LeeJoon cắt ngang.
***
Goo Haneul hiền lành cười với máy quay, cô khẽ đưa tay vén tóc trong khi bắt đầu tâm sự:
- Tôi thủ vai một nhân vật phản diện nên có lẽ sẽ không được yêu thích * cười *, mặc dù là vai phản diện nhưng bản thân tôi khá tâm đắc với nhân vật này, một cô gái yêu không từ thủ đoạn, tính sở hữu rất cao. Ban đầu Haneul yêu Junhyung chỉ vì tiền tài, danh vọng, nhưng nếu vì tiền mà chung thủy với một chàng trai suốt hơn 5 năm là rất khó, tôi nghĩ cô gái này... hm... cô đơn. Hoàn toàn cô độc. Không ai khuyên nhủ, cô không có ai bên cạnh, không có những người bạn tốt như Yoseob, rốt cuộc người đầu tiên chân thành đối tốt với cô lại là kẻ thù cô căm ghét nhất. Cảm giác đó... rất đau lòng. Kỉ niệm nhớ nhất khi đóng là cảnh Yoseob siết cổ Haneul, cảnh đấy anh Yoseob sợ sẽ làm tôi đau, đóng mãi cũng không đạt, cuối cùng xong rồi tôi phát hiện tay anh ấy vã đầy mồ hôi ( ha ha ). Nói tóm lại thì thủ vai phản diện cũng có cái hay, qua nhân vật ta rút ra được nhiều bài học cho bản thân. Cần kết giao với bạn bè tốt, cần tâm sự khi cô đơn, chân thành sẽ giúp mình định hướng tốt hơn cho cách sống lệch lạc. Yêu mù quáng, yêu ích kỉ khiến ta lầm đường... Có lẽ Haneul nên yêu Enel mà không phải Junhyung, nhỉ? ^^
***
- Jang Hyunseung:
Nhân vật này không được đề cập quá nhiều nhưng anh ta là người trực tiếp mở ra phép màu cho Yoseob. Đa phần vì cô vợ tha thiết đề nghị, tôi nghĩ chàng trai này quá tài năng nhưng anh đã làm nhiều việc trái pháp luật. Thật sự một bác sĩ không thể làm thế này đâu, ha ha ~ Thật lòng mà nói, có lẽ Hyunseung cũng chính vì bạn mình – Yong Junhyung mà hết lần này đến lần khác cố chấp bảo vệ, giúp đỡ Yoseob. Anh ta tượng trưng cho luân thường trên đời, những người tốt sẽ luôn có quý nhân bên cạnh giúp đỡ.
- Kim Hyunah:
E hèm... Tôi đã thủ vai Yoseob trong cả quyển một nhưng tôi sẽ chỉ phát biểu cảm nghĩ về nhân vật thật sự của mình. Đây là cô em gái khá yếu đuối nhưng đối với những chuyện liên quan đến anh trai, cô lại cực kì dũng cảm cà kiên quyết. Cô muốn hiến mắt cho anh, muốn giữ lại thể xác cho anh hết lần này đến lần khác mặc kệ việc mình làm có trái luân thường hay không, chung quy vì thứ tình cảm máu mủ khó tả nên lời. Đối với Junhyung và tấm bi kịch uống thuốc ngủ tự sát ở đầu truyện, nhân vật Kim Hyunah cũng là một minh chứng cho những ai yêu mù quáng, lầm tưởng “ngưỡng mộ” là yêu, các bạn hãy lắng nghe trái tim và nắm giữ tình yêu chân thật như cách cô đến với Hyunseung nhé!
- Yoon DooJoon:
Hầu hết truyện nào tôi cũng là bạn “tình thâm chí cốt” với Junhyung, rơi vào mẫu hình hơi hài hước, phong lưu nhưng lại chung tình đến bá đạo (ha ha) Nhân vật Yoon DooJoon như cánh tay phải của Junhyung, luôn đứng về cậu ta và gánh giúp cậu ta rất nhiều chuyện. Tình yêu của DooJoon có phần “vô lề lối”, nhưng anh là người đặt nặng việc bảo hộ bạn bè, người yêu. Anh ta biết đùa vui giúp người khác cười, sẵn sàng không màng đến đánh mất hình tượng để làm người khác vui vẻ. Tôi khá thích mẫu hình này, hi vọng các bạn sẽ không chán ghét chỉ vì lí do ở cảnh cuối truyện tôi đã không ra mặt khi biến cố xảy ra. Đơn giản vì xuất hiện thì DooJoon sẽ phá hỏng tất cả và trạng huống sẽ tệ hơn rất nhiều, việc anh ta phải làm là bảo vệ những người có liên quan...
- Ngoài ra các bạn có thấy nhân vật Yoon DooJoon khá háo sắc không ạ? – Gina ngồi cạnh chỉ tay, móc xéo cậu em. Cô cười khúc khích chậc chậc liên tục khiến DooJoon bóp trán ôm mặt. Anh quả thật có tư tình ở đây mà...
- Nhân vật Gina của tôi đóng vai trò điểm tựa cho bé Yomin, đồng thời tôi và DooJoon cũng thể hiện một mẫu hình, một thái cực khác trong tình yêu: từ gặp nhau đến khi yêu nhau đều giống như kẻ thù, đụng chạm xác thịt lại nhiều hơn những cặp yêu nhau khác. Nhưng tình yêu của họ dường như là nốt nhạc vui hiếm hoi trong một vở bi kịch, tôi thích cách cặp đôi của mình xuất hiện, nhẹ nhàng hóm hỉnh khi đùa giỡn, nóng bỏng khi yêu nhau và gần gũi nhất với đời thực chính là những cuộc cãi vã bình thường của cặp đôi này.
***
Yong Yomin ngồi trong lòng DooJoon phát biểu, bởi vì Junhyung không giỏi dụ dỗ con nít nên đành phó mặc “con trai” chạy theo gã bạn lắm mưu mẹo Yoon DooJoon.
- Con đóng vai con trai bố Junhyung và mẹ Yoseob do dì Hyunah thủ diễn, con rất thích các cô chú trong đoàn, mọi người rất thương con. Đặc biệt là “bố DooDoo” dạy con đá banh và hay mua kẹo cho con nữa. “Bố Junhyung” thỉnh thoảng lúc không diễn cũng hay chơi với con, “bố” cười rất đẹp trai nhưng nhiều khi con vẫn thấy sợ. Con nghe chú Yoseob bảo có rất nhiều chị gái tỏ tình với con, Minie sẽ cưới hết các chị nha ~ - Chả biết ai dạy thằng bé kiểu đưa tay mi gió, thả tim bay tứ tung vào màn hình camera sau đó đá mắt cười khì khì.
Yong Yomin khi lớn lên hẳn sẽ là tên đại playboy chuyên đi lừa tình con gái trong thiên hạ. Và người tự hào nhất vì điều này đương nhiên là hai ông bố trời ơi kia.
***
(Cỏ Lau)
Tâm sự của nhân vật chính là cảm nhận của họ về vai diễn cũng như là của Cỏ. Tác phẩm hoàn thành sau cả quá trình dài, thức khuya dậy sớm và mệt mỏi. Tạo ra nhân vật không dễ, khắc họa nét riêng lại càng khó. Gây nhiều tranh luận, gây nhiều bất mãn. Đơn giản không ai hoàn hảo trên thế giới này, đó là một góc của cuộc sống bộn bề mà thôi. Rất cảm ơn các bạn đã đồng hành và ủng hộ Cỏ cùng fanfic. Chặng đường mệt mỏi cuối cùng cũng gặp một bến dừng, cùng nhau nghỉ ngơi nào!
Thân ái!
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...