Anh Sẽ Là Đôi Mắt

"..." chân người đang bước bỗng chệch nhịp trong một thoáng khựng lại đột ngột. Chỉ vài giây ngắn ngủi, xe tiếp tục lăn bánh và giọng LeeJoon đều đều vang đến từ phía sau:
"Cũng tốt. Vậy hẳn cậu biết Enel định bán mạng mình chứ?"
"Seobie có lý của riêng em ấy, không thể giết người để sống cả đời được LeeJoon à" Hắn không muốn nhìn cậu thống khổ, càng không muốn cậu miễn cưỡng bản thân mình.
"Cậu yêu là Yang Yoseob! Thế nên cậu thấy khinh thường Enel đúng chứ?" Yoseob hiền lành đến ngu ngốc, yếu đuối mong manh sẽ khiến người ta thương cảm muốn chở che. Enel lạnh lùng tàn nhẫn sẽ bị xem là độc ác, mặc người khinh thường ghét bỏ ư?
"..."
Câu hỏi này... Junhyung cảm giác cổ họng như bị nút chai nhét vào, nghẹt cứng.
Enel Moratti? Từ những lần gặp gỡ đầu tiên... Phải rồi, hắn đã ghét cậu, kinh tởm kẻ sát nhân giết người mang tên Enel ấy, hắn đã như thế chẳng phải sao? Cũng hình như không phải, hắn không hề ghét cậu, đúng ra là nguyền rủa chính bản thân mình vì đã không kiềm chế được mà yêu cậu, yêu thương Enel Moratti.
.
.
.
Nhưng nếu như em trở về trong một hình dáng khác... Anh... không dám chắc nữa.

.
.
.
Sự im lặng như câu trả lời tất nhiên LeeJoon đã đoán trước. Anh cười, cay đắng trong lòng xông thêm chút vị hăng hăng khó tả. Có lẽ Jiyoon cũng đã cảm giác thế này với anh.
Nhìn mưa ngoài trời, thước phim 5 năm ướt đẫm tâm trí, anh nói như đang tự nhủ với chính mình:
"Tên nhóc trườn lết từng chút một trên mặt đất, bám chặt gấu quần tôi van cầu được sống, để trả thù. Đó là lần đầu tiên tôi gặp Enel. Enel là người sẵn sàng bắn nát đầu bất cứ ai nhưng cũng sẵn sàng hi sinh mình để bảo vệ người khác. Dám giết dám cứu, đó mới thật sự là Enel, mãi mãi là thế"
"..."
"Giết người để sống? Đều là những kẻ đáng chết mà thôi, đừng xem chúng tôi như loài sâu bọ trong khi pháp luật cũng chỉ là bề nổi che đi một phần rách nát của xã hội này."
"Nhưng em ấy, cả cậu nữa. Hai người sống hạnh phúc sao?"
"..." hạnh phúc?
"Khiên cưỡng cảm xúc là một loại tự hành hạ bản thân, LeeJoonah..."
"Nhưng chết sẽ là dấu chấm hết cho tất cả mọi cơ hội được sống và đấu tranh trong tương lai. Tôi đang giúp Enel, trước tiên em ấy phải sống cậu có hiểu không?!" anh ngắt lời, phản ứng có chút biểu tình tức giận.
"Vậy nếu tôi có cách khác thì sao?"
"Mwo?"
"Cậu nói đúng, nếu Enel không mang diện mạo của Yoseob, tôi có khi sẽ vô tâm lướt qua mà không hề chú ý đến em ấy. Nhưng vì em ấy là Yang Yoseob nên cả Enel tôi cũng yêu đến không thể buông ra được. Mặc kệ có phi pháp hay không, kế hoạch này chúng ta nhất định phải đồng lòng"
"..."
Kế hoạch? Còn cách khác nữa ư?
.
.

.
Dù là ngõ cụt ta vẫn có thể xúc đất đào hầm. Đơn giản chỉ vì trong cơn tuyệt vọng, mọi người thường ít nghĩ đến chuyện cầm xẻng mà thôi.
Biết đâu bên kia là một lối đi mới, tuyệt vọng biến hi vọng thì sao?
***
"Cậu đây rồi. Này! Nội trong vòng một tuần nữa vết thương của tôi sẽ lành chứ?" Junhyung nghiêm túc hỏi thẳng vấn đề chính khi bạn mình vừa trở lại phòng bệnh.
Hyunseung nhất thời ngơ ngẩn: "Hử? Gì..." rồi như hiểu ra vấn đề ngay sau đó, anh trợn mắt:
"Đừng đùa! Theo cậu nói thì cả thẩy hơn 20 ngày, cậu chỉ mới đi đứng được rất yếu mà thôi. Tôi biết cậu lo cho Yoseob nhưng..."
"Vết thương xoàng sẽ lành mau thôi, vết đạn ở đùi đang kéo da. Một tuần nữa tôi sẽ xuất viện, giúp tôi băng bó vết thương trên đùi chặt một chút"
"Junhyung à..."
"Không bàn nữa! Dùng phương pháp trị liệu tốt nhất đi, thuốc tốt nhất, tôi sẽ phối hợp. Còn nữa, cuối tuần tập hợp mọi người hộ tôi"
"Cuối tuần? Là ngày kia..."
Biết nhau từ năm 15 tuổi, tính đến nay đã hơn 10 năm. Dù không thân với Junhyung bằng DooJoon nhưng Hyunseung nghĩ mình khá hiểu tên bạn thân này. Anh biết hắn đã có suy tính trong lòng, chỉ chẳng ngờ là nhanh đến vậy.
"Cậu nói "mọi người" ở đây là gồm những ai?"
"Loại trừ Jiyoon, Gayoon ra đấy!" Leejoon nhắc nhở.

"Đương nhiên! Tôi chưa điên đến mức tự đào mồ chôn mình" hắn gật đầu, nói thêm:
"Người của hội Jihyun cũng không, không thể kéo họ vào rắc rối"
"Gina và Hyunah thì sao?"
"Cứ để họ tới"
"Cậu tính làm gì vậy Junhyung? Sao có cả phụ nữ tham gia ở đây?" Hyunseung thắc mắc, anh lo lắng vì sự mạo hiểm này.
"Chưa thể nói bây giờ"
"..."
"LeeJoon, chúng ta sẽ phải đối đầu với cả hai phía. Tôi cần biết rõ mọi thông tin của tổ chức, cậu dù ngại hay không cũng phải nói ra hết"
"..."
"Cậu cũng sẽ tự do, cùng với em ấy!"


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận