Anh Sẽ Là Đôi Mắt

***
Gina đưa Yoseob trở lại phòng vừa kịp lúc ba chàng trai tạm dừng bàn bạc. Cô thông báo ngày mai sẽ dẫn Yomin đến thăm Junhyung và Yoseob.
"Mai ư?"
"Có gì bất tiện sao?" cô ngạc nhiên khi trông Junhyung có vẻ không thoải mái.
"Không. Em rất nhớ Minie nhưng... Thật tình em không muốn thằng bé thấy mình trong bộ dạng này" sẽ làm nó sợ hãi mất.
"Bộ dáng cậu rất tốt. Đừng lo!" Doojoon cười trấn an. Anh quay sang chào tạm biệt LeeJoon:
"Còn chút việc cần giải quyết. Tôi đưa Ginie về công ty, mai gặp lại"
LeeJoon gật đầu đáp gọn "được" một tiếng rồi lễ độ quay sang chào Gina:
"Noona, tạm biệt"
Mới quen biết không lâu nhưng anh đánh giá rất cao Doojoon, và Junhyung hiện tại cũng khác xa với hình ảnh phiến diện 5 năm trước trong câu chuyện của Enel. Có thêm họ, hi vọng sẽ giúp được phần nào cho cậu.
Enel từ sau khi tỉnh lại đều luôn cười hạnh phúc, nhưng cũng nhiều hơn những khoảnh khắc mơ hồ sự buông thả lịm dần nơi đôi mắt cười kia...
***
Một ngày trôi qua rất nhanh khi ở bệnh viện. Lẽ ra phải cảm giác ngày dài lê thê mới đúng, nhưng Junhyung vẫn thấy thời gian bên cạnh Yoseob sao quá ít ỏi.
Mới sáng đó, trời đã ngả chiều tà. Ánh chiều vàng mỏng tanh, màu nắng yếu phủ nhẹ trên những chùm hoa lồng đèn cạnh cửa sổ. Những bông hoa vàng li ti kết thành chùm như lưới, giăng ở đây, giăng ở kia. Nắng lọt vào loay hoay nhảy nhót, thắp sáng một "lồng hoa". Vài chú chim sẻ chuyền cành trên mấy tán cây lồng đèn, tiếng ríu rít thi thoảng vang lên, theo gió hè tràn vào mát rượi.
Yoseob ngồi cạnh Junhyung trên cùng một giường bệnh, lưng cậu dựa nhẹ vào chiếc gối kê ở đầu giường. Lặng yên lắng nghe âm thanh cuộc sống chầm chậm trôi, để từng giác quan run lên khát khao cảm nhận, cậu lại muốn được hoà mình vào dòng chảy bình lặng theo quy luật bất biến của thời gian này.
5 năm, nhắc đến từ "muốn", Enel Moratti chỉ độc nhất dắt theo 2 từ "trả thù". Nhưng bây giờ...
"Muốn yêu", "muốn sống", "muốn ở cạnh con trai", ... Muốn rất nhiều!
.

.
.
Junhyung khẽ hôn lên phần trán lộ ra sau lớp tóc mái đỏ bị gió thổi dạt nhẹ sang bên của Yoseob. Cậu cười rất nhẹ khi hắn cắn đùa lên môi mình:
"Biến thái! Em không còn trong thân xác Hyunah nữa"
"Chả sao! Vì em là em. Cảm giác vẫn như xưa" hắn tỉnh bơ.
"Vậy ngày xưa hôn em là cảm giác gì?"
"Ham muốn" Junhyung cười đê tiện, mặt dày nhìn chằm chằm Yoseob khiến cậu phì cười, vết thương sau lưng lại hơi rêm.
"Không biết xấu hổ" cậu nhăn mặt mắng đùa rồi cả hai cùng vừa cười vừa nhăn nhó vì đau.
Hạnh phúc như tan chảy trong ngọt ngào và lúc vãn chiều không còn là thời điểm ám ảnh bởi tàn dương cùng hoang vắng nữa.
.
.
.
"Seobie..."
"Huh?"
"Xin lỗi em!"
"Vì sao?"
"Lần đầu gặp nhau, em đã là vợ anh. Không có áo cưới, không lễ đường, không có khoảng thời gian tìm hiểu. Những thứ quan trọng nhất cả đời người khi yêu, anh đều không làm được cho em ngay cả khi chúng dễ dàng đến thế. Xin lỗi đã chỉ làm em đau, khước từ em. Anh đã yêu quá chóng vánh, hiểu lầm, nghi kị..."

"Hyungie?"
"Xin lỗi vì đã ngu muội đánh mất em"
"..."
Yên lặng.
Đột nhiên lời xin lỗi của Junhyung khiến cậu chết lặng người.
.
.
.
Những thiệt thòi em chưa từng nghĩ tới, anh vẫn để tâm? Từ những thứ nhỏ nhặt nhất: lễ đường, áo cưới và quá trình...? Anh bận tâm ư? Bận tâm vì thật lòng yêu em đến từng tí chi tiết nhỏ mà anh quan niệm là hạnh phúc của một đời người...
Đừng khiến em cảm động, đừng đánh thức thêm ích kỉ trong em.
Đừng vọc ngược tay anh vào dòng nước siết để cố giữ lại cành bạch dương bị cuốn.
Để em trôi! Xin hãy để em trôi...
Em không muốn ích kỉ để liên luỵ thêm bất kì ai nữa.
.
.
.

"Anh đã giữ được Minie, nuôi dạy nó rất tốt. Nên đừng xin lỗi!"
"Không tốt! Lúc Minie mới chào đời, anh ở lì bên cạnh xác em không chịu đi. Lúc biết xác thật của em biến mất, anh bỏ mặc con mới ba tuổi để chạy khắp nơi tìm em, không thường xuyên ở bên nó, không dám yêu thương con quá nhiều..." thật khổ sở khi một người làm cha phải nói ra điều này.
Nhưng sao hắn lược bỏ những gì mình đã làm sau đó? Những lần về nhà rất muộn sau cuộc tìm kiếm mệt mỏi, kìm nén mọi suy xụp thất vọng để đến phòng con trai, kéo chăn cho con và ngồi lại thật lâu chỉ để nhìn nó ngủ, những lần huỷ công tác đơn giản vì nghe tin thằng bé bị cảm mạo, những lo toan cho an toàn của đứa trẻ...
.
.
.
"Nếu thật sự thờ ơ với Yomin như vậy, anh đã không hi sinh bản thân để đến Hắc Tử Điền"
"Em không trách anh?"
"..." cậu lắc đầu, trong mắt nổi lên dòng chua xót: "Em trách em!"
"Yoseob..."
"May mắn cứu được Yomin vào phút chót, đó đã là đặc ân lớn nhất ông trời ban tặng em. Những thiệt thòi kia em chưa hề nghĩ tới. Không nên nói nữa. Đều đã muộn. Chẳng ích gì!"
"..."
***
Khuya.
Phòng bệnh tắt đèn tối mụ, chỉ mờ mờ ánh đèn ngủ để bàn lan tỏa vùng không gian nhỏ . Không còn ai ngoài hai bệnh nhân đang nằm ngủ.
Cửa phòng bị đẩy khẽ, có bóng người rón rén đi vào. Kẻ lạ mặt lấm lét nhấn chốt khóa trong cánh cửa rồi dáo dác nhìn khắp không gian mờ ảo xung quanh.
"Hắn" dừng lại trước một giường bệnh, cúi người nhìn thật kĩ để xác định chắc chắn đó là người mình muốn tìm. Mái tóc đỏ kia vẫn vô cùng nổi bật dưới ánh đèn ít tỏ.
Tiếng thở rất đều. Bệnh nhân bị thương trước giờ ngủ đều được cho uống thuốc giảm đau và thuốc an thần để dễ ngủ, may mắn thật!
Quyết định hành động. "Hắn" bắt đầu run nhiều hơn, run rẩy bởi hồi hộp, sợ hãi bị phát hiện nhưng càng không dám nấn ná lâu hơn nên phải liều lĩnh rút ngay từ giỏ xách ra thứ mình đã chuẩn bị trước.
Giống như kim tiêm?

Tiếng hít thở đứt quãng như vì quá sợ hãi cùng do dự, bàn tay cầm vật nhọn bần bật run. Mồ hôi rịn đầy trên trán, chảy bên thái dương, nhưng ánh mắt thù hằn, căm ghét tột cùng vẫn bùng cháy dữ dội trong bóng tối. Kẻ lạ mặt nhón người với lấy bình nước biển, chất lỏng trong ống sẽ được bơm vào bình nước biển này, rồi từ từ truyền vào cơ thể cậu?
Chỉ thế thôi. Không ai có thể biết. Thế là xong đời kẻ thù khốn nạn nhất, kẻ xuất hiện trên đời chỉ để phá hoại hạnh phúc của "hắn". Khiến 'hắn" trắng tay, bóc mẽ "hắn", cướp đoạt người "hắn" yêu, cướp đoạt con rùa vàng Yong Junhyung cùng khối tài sản kết xù đáng ra sẽ là của "hắn". Khiến mọi người xung quanh khinh thường, rẻ rúng, miệt thị "hắn". Quan trọng nhất là sắp tới bị bắt ra tòa có nguy cơ cậu sẽ khai hết vụ án giết người 5 năm trước. Đáng chết! Đáng chết!
"Mày phải chết!" luồng hơi run rẩy không ổn định rít ra cực kì khẽ, nhuộm đầy căm phẫn cùng liều mạng.
Ống kim tiêm được giơ lên, một phân nữa sẽ cắm vào dấu nối giữa bình nước biển và ống dẫn.
Thịch!
Thình thịch!
Soạt!
Nòng kim loại lạnh ngắt chĩa thẳng vào bụng ả nữ nhân. Động tác nhanh đến mức ả không định hình kịp thứ đang dí trước bụng mình là vật gì. Tay cậu ta nhét sẵn dưới gối không phải do ngẫu nhiên lúc ngủ thôi sao?
Giật bắn người nhìn xuống vật thể lạ, ả thả rớt ngay kim tiêm trên tay. Là súng! Cậu ta không ngủ!
"Ai?" Yoseob từ từ nhìn lên.
Ánh đèn ngủ hắt leo lắt lên bóng hình kẻ lạ mặt đang chết đứng. Mùi nước hoa của nữ thoang thoảng chạy qua. Đường nét trên khuôn mặt ả dần dần hiển lộ, từng mảng sáng tối đặc trưng theo góc cạnh khuôn mặt, ả tiện nhân cả đời cậu nhớ rõ.
"Mày dám tới đây? Muốn bơm thuốc độc giết chết tao? Mày không sợ đi tù?"
"..." ả tái bầm mặt mũi, phần áo dưới nòng súng bắt đầu ướt đầm mồ hôi.
"Mày... Mày dám bắn? Cả bệnh viện sẽ biết" Goo Haneul mím môi cố tỏ vẻ ta đây không sợ gì để thách thức.
"Tao giết người còn ít sao? Kim HyunUk chưa đủ để ví dụ cho mày? Đừng tưởng tao bị thương sẽ không đủ sức bóp cò" cậu nhấn mạnh nòng súng khiến ả kinh hoảng gần như lả đi.
"Đừng! Đừng... đừng bắn..."
"Cút đi!" thấy ả đã sợ đến mức muốn tè ra quần, Yoseob nạt nhỏ, cố không kinh động người đang ngủ mê man bên kia.
Ngay lúc cậu hạ súng, Goo Haneul vội vàng lượm ống tiêm lên rồi bỏ chạy ra ngoài.
***
Nhanh chóng qua khỏi cơn bàng hoàng, Yoseob không cảm thấy sợ hãi khi vừa suýt bị giết chết, cậu chỉ thấy buồn cười. Một ả đàn bà bình thường tay trói gà không chặt, hèn nhát như thế cũng dám đi giết người, quả nhiên ganh ghét, đố kị cùng lòng tham luôn là con quỷ làm người ta tha hóa, thủ đoạn, độc ác và đốn mạt ngoài tầm kiểm soát. LeeJoon bảo đêm nay có việc phải làm, không thể canh phòng bệnh nên đã dặn cậu đừng uống thuốc ngủ, nhét sẵn súng dưới gối nằm để phòng bất trắc, chẳng ngờ lại vô tình cứu cậu một mạng. Từ nay phải cẩn thận hơn mới được! Yang Yoseob bây giờ không phải dễ hãm hại như ngày xưa, nhất là từ loại chuột nhắt tầm thường như thế. Ai sợ ai chứ. Cậu còn muốn đợi đến ngày mai để gặp con trai.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận