- Tiểu Vũ, mẹ đã tìm được vệ sĩ mới cho con.Hàn phu nhân đặt xuống ly cà phê còn bốc hơi nóng, phía đối diện, Hàn Vũ ngả người vào thành sô pha, thờ ơ nhắm chặt hai mắt.
- Lại là kẻ nhàm chán nào đây?
- Người này đảm bảo sẽ khiến con hài lòng.
- Vậy à?
Hắn buông lời hờ hững, đứng dậy cầm lấy áo khoác bên cạnh, rất không phép tắc mà xoay người đi thẳng. Hàn phu nhân cũng không giận vì hành động này, bởi nà hiểu con trai mình hơn ai hết, nó càng tỏ ra lạnh lùng bất cần tức là nó càng cần có người ở bên cạnh. Còn về người bên cạnh đó là ai, bà rốt cuộc cũng đã tìm được.
Đó là chuyện của hôm qua, hóa ra người mà mẹ hắn nhắc tới lại chính là con nhỏ Lăng Tử Tình chết tiệt kia, cô ta cứ bám dính lấy hắn mà không chịu rời đến nửa bước.
- Thiếu gia, anh muốn đi đâu vậy? Chúng ta đã đi qua chỗ này ba lần rồi.
- Đi WC. Sao? Cô cũng muốn đi theo à?
Hàn Vũ bực bội lên tiếng, chưa bao giờ hắn cảm thấy khó chịu như vậy, thực sự là không thể chịu được.
- À, ra vậy. Tôi sẽ đợi anh.
- Hàn Vũ kìa.
Lời nói của Tử Tình bị xen ngang bởi một chất giọng lanh lảnh rất chói tai, đám nữ sinh từ xa ngay lập tức ùa tới bao vây lấy hắn. Sắc mặt Hàn Vũ ngay lập tức chuyển thành lạnh lẽo, băng giá đến cực độ.
- Cút!
Một chữ này như thường lệ sẽ là của Hàn Vũ thốt ra, nhưng hôm nay không cần để anh ra tay đã có người tranh mất. Cả đám nữ sinh sợ hãi lùi lại một khoảng, riêng có một con bé vẫn vô cùng cố chấp mà sán lại gần hơn
- Hàn Vũ, con ranh này là ai? Sao nó lại được phép đứng gần anh như vậy? Còn dám kếu tụi em cút.
- Tôi là ai, cũng không liên quan cô.
- Con ranh!
Cô gái nghiến răng nghiến lợi vung tay về phía nó, tiếc là bàn tay chưa tới nơi đã bị Tử Tình nhanh chóng bắt lấy, nó xoay người vặn ngược tay cô ta về phía sau, chân phải đồng thời nâng lên, không nể nang mà thúc vào bụng cô ta một cái thật mạnh. Mai Kim Loan la lên một tiếng đầy đau đớn.
- Tất cả các người từ lần sau tốt nhất nên đứng cách thiếu gia 2 mét, không đừng trách tôi độc ác.
Tử Tình mở lời đe dọa, ánh mắt sắc bén quét qua từng người, bọn họ đồng thời lùi ra phía sau thêm mấy bước. Mai Kim Loan trong mắt tràn đầy oán hận mà cũng chỉ có thể ôm lấy cánh tay đau nhức rời đi. Riêng có một người an nhàn chứng kiến mọi việc mà không che dấu hứng thú trong ánh mắt
- Lăng Tử Tình, xem ra cô đúng là vệ sĩ được đào tạo tốt.
- Chẳng lẽ anh coi tôi là kẻ mạo danh.
Nó làm bộ vuỗi nhẹ hai tay vào nhau, cười tươi tắn. Hàn Vũ không nói gì thêm, khóe miệng hơi nhếch, cười mà như không, lại xỏ hai tay vào túi quần, ung dung bước đi. Bọn họ xuống tới cantin trường.
- Tôi muốn ăn mì Ý, đi lấy đi.
- Tại sao lại là tôi?
- Cô là vệ sĩ của tôi, không phải sao?
- Tôi là vệ sĩ chứ đâu phải ô sin.
- Giờ cô đi hay để tôi phải sa thải cô.
Hai người bọn họ cứ anh một câu, tôi một câu nói qua nói lại, rốt cuộc Tử Tình vẫn là người phải chịu khuất phục. Ai kêu hắn là thiếu gia, còn nó chỉ là chân vệ sĩ quèn. À không, giờ là vệ sĩ kiêm ô sin.
Đang lúc phiền não thì nó chợt thấy một bóng dáng có chút quen mắt, hình như là từng gặp đâu đó. A! Chính là cái cậu bạn sáng nay đã hỏi nó có phải người lai không, Tử Tình cười ranh mãnh, ông trời đúng là hiểu thấu lòng người.
- Bạn gì ơi.
Tử Tình lên tiếng gọi khẽ, đầu hơi cúi thấp, hai tay nắm chặt nhau, còn cậu bạn kia khi trông thấy nó thì có vẻ rất phấn khích.
- Ồ Tử Tình, mình tên Hoàng Gia Bảo, bạn có việc gì sao?
Tử Tình nghe xong trong lòng vui như mở hội nhưng ngoài mặt vẫn phải làm bộ dạng lúng túng
- Mình,...mình....
- Cứ nói đi đừng ngại, bạn cần mình giúp gì sao?
- Bạn có thể đi lấy giùm mình một phần mì Ý được không? Mình mới chuyển tới nên chưa thấy quen, với lại mình thấy hơi sợ.
- Tất nhiên là được.
Gia Bảo cười vui vẻ, Tử Tình thấy kế hoạch mĩ nhân kế của mình đã thành công mĩ mãn thì càng cười tươi hơn. Cậu nhìn nó rồi quay người bước về phía quầy phục vụ, đám học sinh đông tới vậy mà khi thấy Gia Bảo bước tới lại đồng loạt nhường đường cho cậu vào trước. Hóa ra tên Hoàng Gia Bảo này cũng là một nhân vật quần chúng đây mà, thảo nào sức ảnh hưởng lớn thế. Rất nhan, cậu đã quay trở về chỗ nó với một đĩa mì Ý trên tay.
- Của bạn đây.
- Cảm ơn nhé, bạn đúng là người tốt.
- KHông có gì, khi nào có cơ hội, mình mời bạn đi ăn được chứ.
- Ừ, mình đi trước nhé.
Tử Tình giơ tay chào tạm biệt Gia Bảo rồi nhanh chóng quay lại chỗ bàn ăn nơi Hàn Vũ đang ngồi.
- Sao lâu thế?
Nó nhìn bộ dạng như muốn ăn tươi nuốt sống người khác đến nơi của Hàn Vũ thì hơi thắc mắc:
- Thiếu gia, ai chọc giận anh vậy?
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...