Yêu kiểu đó thì đúng là rất mệt.
Cho đến lúc này, sau 35 năm sống, tôi vẫn khẳng định quan điểm của cá nhân tôi rằng KHÔNG CÓ TÌNH YÊU NÀO MÀ KHÔNG XY DỰNG TRÊN NIỀM TIN CẢ. Yêu nhau mà không tin nhau thì chắc chắn tình yêu đó không gọi là tình yêu.
Nhưng.
Nhưng vẫn có những người đang yêu mà không tin.
Rất yêu anh nhưng kiên quyết chẳng tin anh.
Vì họ đã từng bị lừa dối.
Vì họ có một lịch sử đớn đau về niềm tin bị đánh cắp.
Vì họ luôn sợ hãi kẻ thù nào cuỗm mất tình yêu của họ. Tạm gọi là ghen.
Vì họ thích kiểm soát cuộc đời của người khác.
Hay vì họ cũng chẳng ý thức được rằng họ đang suy diễn linh tinh về một điều không có thật. Họ không tin vào đối phương mà chỉ tin vào sự suy đoán lăng nhăng của mình.
Vẫn có những tình yêu không niềm tin như vậy.
Và sẽ là bi kịch nếu họ cưới nhau.
Thế nên, tôi luôn cầu trời cho những ai yêu nhau mà không tin nhau thì mãi mãi đừng lấy nhau. Vì có lấy nhau rồi thì cũng bỏ nhau nếu không sửa trị đầu óc mình, củng cố niềm tin của mình.
Giá trị của niềm tin là danh dự, nhân phẩm, đạo đức, con người, lòng tự trọng.
Nếu bạn đã từng bị nghi ngờ khi bạn hoàn toàn trong sạch. Bạn sẽ hiểu cái đau đớn của sự bị nghi ngờ nó thế nào? Bạn sẽ thấy đau nhói ở tim mình nếu một người bạn thân của bạn nghi ngờ bạn. Chắc chắn đấy! Đau lắm! Xót lắm!
Và nếu bạn từng đau, từng xót vì lẽ đó, bạn sẽ hiểu giá trị của niềm tin lớn như thế nào.
Tôi đã từng bảo vợ tôi: Nếu sau này, Pi mà không tin bố nó, chắc chắn, anh sẽ bỏ nhà đi. Anh sẽ không thể sống bên cạnh con khi nó không còn tin bố nó. Sẽ là khủng hoảng vô cùng, với tôi, nếu như con tôi – đời của tôi – không tin cậy nơi bố nó.
Tin.
Tin một người có khó lắm không?
Hay vì tôi luôn sống cả tin nên thấy điều đó là dễ?
Vì quả thật, tôi sống được đến bây giờ là vì tôi luôn tin vào tất cả những gì tôi yêu thương.
Tôi sợ hãi vô cùng nếu như sự yêu thương nào đó của đời tôi làm cho tôi không còn tin tưởng nữa.
May mà không bao giờ điều đó xảy ra.
Như với em ruột tôi, người không bao giờ thích nói thật, luôn nói dối. Đã từng dối gạt tôi, dối gạt bố mẹ tôi không biết bao lần. Triệu lần, tỉ lần, mỗi ngày, mỗi lời. Song tôi vẫn có thể tin tiếp chỉ cần cô ấy hứa. Dù sau đó, cô ấy có tiếp tục lừa dối tôi, thì tôi cũng lại chỉ cần thêm một lời hứa nữa để tin tiếp. Vì đó là ruột thịt của tôi. Vì đó là máu mủ của tôi. Và vì bản thân, trong sâu thẳm con người của tôi còn tình yêu rất lớn với cô ấy. Một tình yêu không định lượng nổi. Và tình yêu thì luôn đi cùng niềm tin. Còn tin là còn yêu và còn yêu là còn tin.
Với vợ con mình cũng vậy. Tôi không bao giờ nghi ngờ cô ấy. Dù cho có thấy cô ấy đi với người khác ngoài đường, tôi vẫn sẽ nghĩ rằng tôi hoa mắt. Tôi luôn tìm mọi cách để biện giải điều đó vì tôi yêu cô ấy. Đơn giản chỉ vậy thôi. Và yêu tức là tin. Còn nếu đã không tin thì tốt nhất nên cắt đứt quan hệ. Vì tình yêu không có niềm tin khác gì cây cầu không tay vịn. Tôi nào phải diễn viên xiếc thăng bằng mà có thể đi qua nổi cây cầu kiểu đó? Có thể có lúc ghen tuông mà nói rằng mình nghi ngờ này kia. Song sự nghi ngờ đó chỉ là một suy nghĩ tức thời. Vì nếu nghi ngờ khiến tôi phải để ý thì chắc chắn, tôi sẽ chủ động nói lời chia tay. Bởi tôi cực đoan vô cùng với thứ tình yêu không niềm tin.
Tin vào một ai đó cũng chính là yêu một ai đó.
Nói anh yêu em/ em yêu anh sẽ chỉ khiến trái tim này rung động.
Nói anh tin em/ em tin anh sẽ khiến cuộc đời của họ thuộc về mình.
Điều đó có cần dẫn chứng nào để chứng minh không?
Sự ích kỷ ngu si
Con người ai cũng ích kỷ. Về mặt nào đó, ích kỷ trong mức độ có thể chấp nhận được thì vẫn nên khuyến khích. Chẳng hạn trong tình yêu, ích kỷ là có thật. Ích kỷ không cho phép anh chàng (cô nàng) của mình yêu ai khác ngoài mình. Ích kỷ có mức độ là sự tự bảo vệ quyền lợi chính đáng của mình. Nhưng chỉ có mức độ thôi, chứ khi sự ích kỷ đó gây tổn hại cho người khác thì là sai. Cho dù, nó có lý do chính đáng đến đâu đi nữa.
Trong tình yêu, ai cũng biết, sự kích kỷ có tồn tại. Đó là không muốn bạn gái (bạn trai) mình yêu ai khác ngoài mình. Nếu chỉ thế thôi thì chấp nhận được. Nhưng nếu vì thế mà cấm đoán, kiểm soát, ghen tuông lồng lộn lên; Dùng mọi biện pháp cầm tù đối phương hoặc công kích đối thủ thì rõ ràng, sự ích kỷ đó là bệnh hoạn. Vì tình yêu xây dựng trên niềm tin. Nếu đã không tin nhau thì nên kết thúc tình yêu đó. Vì tình yêu thiếu sự tin tưởng sẽ là sự hành hạ nhau ghê gớm lắm. Hành hạ người mình yêu và hành hạ chính bản thân mình.
Trong tình bạn, ích kỷ khi muốn bạn mình chỉ chơi với mình thân nhất trong cả đám thì được. Vì ai mà chẳng muốn vậy? Nhưng nếu muốn bạn mình chỉ được chơi duy nhất với thôi thì là sai. Làm bạn thân với nhau chứ không phải bạn tù của nhau.
Sống trong một cộng đồng, nghĩ đến bản thân mình trước nhất, yêu bản thân mình trước nhất là đúng. Nhưng nếu chỉ nghĩ đến mình mà phớt lờ kẻ khác, chỉ yêu bản thân mình mà thờ ơ với tất cả thì là sự ích kỷ ngu si.
Không có một tài liệu nào nói người Việt mình ích kỷ hơn các dân tộc khác. Song tôi luôn có cảm giác như vậy trong suốt nhiều năm tôi sống. Đó là những nỗi buồn và thất vọng len lỏi trong sâu thẳm tôi. May mà tôi vẫn cả tin rằng tôi chỉ là mới thấy một bộ phận nhỏ trong 85 triệu dân. Tôi vẫn cả tin vào số còn lại, những người tôi chưa gặp, còn có biết bao người tốt, không ích kỷ đến vậy. Và sự cả tin đó nuôi tôi sống vui vẻ yêu đời cho đến bây giờ.
Đó là những câu chuyện về những người hàng xóm lúc nào cũng chăm chăm tìm cách hơn nhà bên cạnh. Thấy họ mua ti vi, mình phải mua ti vi to hơn. Lấn nhau từng cm đất. Đó là hai người phụ nữ trước thân thiết bao nhiêu, khi cả hai cùng bán phở, họ chửi nhau không ra gì. Họ lấn nhau từng vỉa gạch một. Khách bên này chỉ chạm mũi xe sang vạch vôi ngăn hai bên là bên kia chửi khách khơi khơi. Đó là hàng phở tôi hay ăn bỗng dưng bán thêm nước trà đá mặc dù bên cạnh, hàng xóm của họ đã bán trà đá cả chục năm nay. Đó là hai lần yên xe của tôi bị rạch bởi những người hàng xóm tốt bụng muốn tăng thu nhập cho các bãi giữ xe. Là vì tôi không chịu gửi xe. Là vì xe tôi có thể vứt giữa đường mà không lo trộm cắp. Là vì những lý do rất trời ơi đất hỡi khác mà tựu trung chỉ là sự ích kỷ muốn bành trướng cái TÔI của họ. Đó cũng lại là những người biết kẻ khác sai nhưng khoanh tay ngó lơ tự nhủ: Nó sai cho nó chết. Nhắc nó làm gì để nó sửa, nó lại hơn mình thì sao?
Ở một vài câu chuyện, ích kỷ thành TRANH SỐNG. Ai cũng cố lấn một tí để hơn người khác một cái đầu xe. Đó chẳng phải là sự phấn đấu vươn lên. Đó là sự ngu si gây ra tình trạng tắc đường chứ chẳng được ích gì. Cuộc sống có bao nhiêu sự tắc đường chỉ vì lòng ích kỷ ngu si, sự TRANH SỐNG ngu muội ấy?
Ở vài câu chuyện khác, sự ích kỷ thành VÔ TM, thậm chí ĐỘC ÁC và HÈN HẠ. Yêu bản thân mình mà mặc kệ người khác sống thế nào (chết đi thì vui hơn). Nhưng lại cố mà bành trướng cái TÔI của mình ra càng to càng tốt. Cái TÔI càng to thì cái Đ̀U càng nhỏ.
Cũng có vài câu chuyện, ích kỷ lại thành sự TỤT ḤU. Không chia sẻ với ai. Chỉ khư khư giữ lại ình những tưởng như thế thì người khác không thể vượt qua mình. Cái này vẫn thường thấy ở các công sở. Khi bố tôi bảo: Đừng dạy hết võ, hãy giữ lại vài miếng mà phòng thân. Đấy là câu chuyện mèo dạy hổ nhưng giữ lại miếng võ trèo và cuối cùng, thoát khỏi nanh vuốt của Hổ. Truyện cổ tích là vậy. Ai cũng thấy đúng. Ai cũng học theo mèo. Nhưng mèo có khi nào thành CHÚA SƠN LM? ́y vậy mà ai cũng thấy mèo hay mới kỳ lạ. Tôi thì lại không như thế. Thậm chí, trong nhiều mâu thuẫn giữa tôi với bố mình, đây cũng là một điều góp phần tỏng đó. Khi bố tôi muốn tôi học theo mèo nhưng tôi lại muốn học theo cây nến Cháy hết mình. Cho hết tất cả. Vì những gì tôi có đâu phải do tôi tự có? Tôi cũng được học từ nhiều người. Vậy thì sao tôi phải ích kỷ giữ ngón nghề riêng ình? Tất nhiên, tôi không dại gì mà truyền thụ cho ai tôi không tin tưởng. Còn với anh em, đồng nghiệp chiến đấu cùng tôi, cứ thử hỏi bất cứ ai trong số họ xem, tôi có khi nào che giấu họ điều gì? Bố tôi vẫn bảo tôi ngu vì điều gì. Nhưng tôi không cảm thấy mình ngu.
Sự ích kỷ ngu si còn thể hiện bằng nhiều những câu chuyện khác nhau mà trong khuôn khổ một bài viết không thể truyền tải hết được. Chỉ có thể điểm mặt gọi tên vài trường hợp. Có thể mọi người đồng ý hay không đồng ý với quan điểm sống của tôi, cách tôi nhìn nhận vấn đề. Nhưng tôi sẽ không ích kỷ mà áp đặt mọi người sẽ phải nghe theo.
Vì cuộc đời đó, có bao lâu, mà sống khư khư như vậy?
Vì nếu bạn CHO ĐI tức là bạn đã NḤN LẠI ngay từ lúc bạn CHO ĐI chứ không phải chờ đợi quá lâu. Bạn sẽ NḤN LẠI ngay sự sảng khoái trong bạn. Bạn sẽ NḤN LẠI ngay sự ThOẢI MÁI trong thâm tâm bạn. Và sau đó, nếu người được cho cảm ơn bạn, bạn sẽ có lời cảm ơn đó như một món quà lớn. Và nếu người được cho biết ơn bạn, bạn sẽ có một tương lai phía trước một người yêu thương bạn. Vậy thì sao không CHO ĐI để NḤN LẠI trước hết là chính sự THĂNG HOA một cảm hứng riêng bạn?
Vì nếu bạn sống chia sẻ thì bạn sẽ chẳng bao giờ lo thiếu thốn.
Vì nếu bạn sống vì người thì bạn sẽ chẳng bao giờ lo thiếu người vì mình.
Làm một điều ột ai đó không phải để chờ đợi ai đó ghi nhận. Mà chính bản thân bạn ghi nhận. Cả những người xung quanh đó cũng ghi nhận. Điều đó cũng là một HẠNH PHÚC.
Tình cũ nhạt rồi
Tình cũ nhạt rồi
Người xưa đã khác
Ngơ ngẩn nói cười
Lòng đau như cắt
Nhủ lòng: Quên thôi!
Nhủ lòng: Cũ rồi!
Yêu dấu chìm trôi
Mây xám váng đầu
Đôi bàn tay đau
Ký ức cũ nhàu
Hương xưa phai màu
Tình giờ xưa sau
Ngực mình, khoảng trắng
Gió lùa chênh chao
Cà phê nguội đắng
Cả vào chiêm bao...
“Thôi về đi, đường trần đâu có gì? Tóc xanh mấy mùa?”
(Trịnh Công Sơn)
Cũ rồi. Nhạt rồi. Tình xưa chết rồi. Tóc xanh được bấy nhiêu mùa? Thôi, về thôi!
Tình 11 năm ấm đượm nghĩa tử sinh bây giờ nguội lạnh. Nhìn lại còn quay quắt, rưng rưng. Đau đến thắt lòng mỗi khi chạm mặt. Vẫn nói cười mà chỉ như áo quần diêm dúa. Vẫn anh em mà chỉ như kính thưa, kính mến. Vẫn là đó thôi nhưng chỉ còn như vỏ bọc vô hồn. Đôi lời quan tâm nhưng chỉ là sự quan tâm xã giao. Ngột ngạt khi nhận ra khoảng trống lớn quá tầm mắt.
Có nhiều trạng thái xảy ra khi bạn đối diện với một tình yêu đang chết dần. Một tình yêu mà bạn ngỡ là vĩnh cửu. Nó không phải là tình yêu trai gái. Nó là tình yêu của hai người bạn thân với nhau. Thân đến mức cuộc đời hai người gắn kết lại với nhau. Một phần lớn đời của cuộc đời bạn chứa đựng một phần lớn cuộc đời của người đó. Bạn đã từng nghĩ mình đang làm mọi điều vì người đó. Bạn cũng đã từng nghĩ tình bạn này là vĩnh cửu. Có khi bạn nhắm mắt xuôi tay thì bạn cũng muốn người đó sẽ ở bên bạn (cùng với vợ, chồng, con cái của bạn). Nhưng một ngày, không, là một chuỗi ngày, bạn và người đó cứ nhạt dần, nhạt dần đi. Khoảng cách của hai người xa dần, xa dần. Xa đến mức bạn cảm thấy người đó thành người quen sơ. Thì bạn sẽ hiểu tâm trạng của tôi lúc này.
Có một cảm giác không hẳn là cảm thấy bị bỏ rơi. Vì nó tồn tại song song với sự bất lực trong bạn. Bạn muốn người đó sẽ vẫn như ngày xưa với bạn nhưng bạn lại nhận ra rằng cuộc sống của hai người đang càng lúc càng khác nhau. Sự quan tâm của hai người đang càng lúc càng khác nhau. Ban đầu, bạn nghĩ rằng vì cả hai đều bận bịu mà thành ra thế. Nhưng rồi những câu chuyện hai người nói với nhau, cứ nhạt nhẽo đi. Và bạn nhận ra rằng, tình cảm giữa hai người đã có vấn đề. Và bạn nỗ lực để lấp đầy khoảng trống giữa hai người. Nhưng bạn cũng nhận ra rằng người kia không hề quan tâm đến việc bạn đang nỗ lực lấp đầy khoảng trống đó thế nào. Bạn sẽ thở dài chứ? Thở dốc một hơi và thả xuôi hai tay trắng trơn.
Đã có bao nhiêu tình bạn chết đi như vậy?
Nếu đó là tình yêu, cái chết của một tình yêu chỉ đau đớn một lần dù âm ba vọng mãi.
Nhưng nếu đó là tình bạn, một tình bạn sinh tử chi giao thì đau đớn chẳng phải một lầm, âm ba vọng chẳng có dư vị ngọt ngào như với tình yêu thuở cũ. Phải vì tình bạn chết thảm khốc hơn tình yêu chết?
Tôi không biết.
Tôi chỉ thấy rằng lòng tôi lại có thêm một khoảng trống nữa. Rộng hoác. Đau đớn. Và ngơ ngác cả một phần trong tôi.
Đau đến không còn cảm giác đau nữa.
Chợt lòng chỉ muốn ngưng lại, nằm lăn ra, lãn công với trí óc.
Muốn ai đó khoét trắng khoang ký ức về tình bạn này.
Để không nhớ nổi một thời đỏ lửa như thế.
Để không còn nhớ nổi có một thời mê mải đến như thế.
Để không còn nhớ nổi mình đã từng sống vì một lý tưởng và niềm tin vĩnh cửu như thế.
Ừ thì vẫn biết, tình bạn nào cũng đòi hỏi cả hai cùng phải lớn lên cùng nhau.
Ừ thì vẫn biết, cuộc đời trăm ngàn ngã rẽ, triệu triệu lối đi.
Ừ thì vẫn biết cuộc đời nhiều thay đổi, tình cảm có nhiều cung bậc khác nhau.
Ừ thì vẫn biết có thể, nơi nào đó của cuộc đi phía trước, chúng ta có thể lại gặp nhau và lại như thuở ban đầu đầy nhiệt huyết.
Ừ, thì vẫn biết là thế. Mà lòng vẫn sao buồn quá!
Lại một thứ Bảy để tưởng nhớ những thứ Bảy xa xưa.
Tách cà phê đã nguội không uống lại được nữa. Tôi giấu vào đó những giọt nước mắt trong tâm tưởng. Nước mắt nóng hổi liệu có làm ấm lại tách cà phê cũ?
Thiên thần bay về trời
Em đã đến đầy bất ngờ trong sự hân hoan của cha mẹ. Và em lại đi cũng bất ngờ như vậy. Đau đến thắt lòng. Ừ, THIÊN TH̀N, em bay về trời nhé! Dù em chưa rõ hình hài, dù em chỉ đến một chốc, thì mọi người vẫn mãi nhớ em. Nhớ em suốt đời!!!
Em Jerry đến hồi tháng Sáu, 11/7 thì bố mẹ em, cô Hà, chú Tùng mới phát hiện ra. Hôm đi Nha Trang, chú Tùng còn bảo là tập chơi với Pi để sau này biết cách chơi với em Jerry. Vậy mà em đã lại đi. Em bay về trời lúc 23 giờ 45 phút đêm qua. Buồn. Thật sự là cứ rơi nước mắt. Muốn nói bao nhiêu điều với cô Hà và chú Tùng mà chẳng nói được. Ngôn ngữ như bất lực. Jerry năm tuần tuổi.
Cô Hà. Một cô khác cũng tên là Hà. Là con của ông trẻ Út. Ông trẻ Út là em ruột của ông Nội pi. Sinh đôi. Cả hai chỉ ở lại với bố mẹ chưa đầy 24 giờ. Một ngạt và mất ngay sau khi sinh ra. Một nữa thì nằm lồng kính chưa đầy một ngày cũng ra đi theo. Chuyện xảy ra cách đây vài tháng. Bố Pi khi đó cũng muốn viết ra lời chia tya. Nhưng ngôn ngữ cũng bất lực.
Bác Chí. Trưởng khoa sản bệnh viện Phụ Sản Hà Nội là bạn thân của anh ruột chú Long Tec – bố anh Phi. Ngày xưa, khi bố vài lần vào bệnh viện chơi với bác Chí, cũng chứng kiến sự ra đi của nhiều thiên thần nhỏ như vậy. Cha mẹ, người thân của thiên thần ấy khóc lăn khóc lóc. Thương lắm!
Theo báo cáo của UNICEF, trung bình một ngày tại Việt Nam có Bảy bà mẹ tử vong khi mang thai và 82 trẻ sơ sinh chết sớm.
Những thiên thần đã tới đây mang đến cho cha mẹ biết bao hân hoan, chờ đón. Để rồi thiên thần lại bay về trời vội vã. Phải chăng vì cuộc sống nhiều quá những hân hoan và phiền muộn khiến các em sợ hãi? Phải chăng vì thiên thần còn là một đứa trẻ nên đỏng đảnh đến rồi lại đi? Là gì thì những thiên thần đã tới và cha mẹ luôn nhớ đến các em. Nhớ đến cuối đời.
Một thiên thần đã đến dù chỉ là một khoảng thời gian thật ngắn thì khi ra đi, cha mẹ vẫn ghi nhớ vĩnh viễn. Vì mỗi thiên thần đều được ủ đắp bằng tinh khí của cha, bằng máu thịt của mẹ. Bằng hân hoan của bố, bằng trìu mến của mẹ. Bằng sự chào đón của hai bên nội ngoại. Bằng sự mơ ước của tất cả mọi người. Những thiên thần nhỏ, em vui thì cứ ở lại. Cuộc sống dù có nhiều âu lo và phiền muộn nhưng các em luôn được cha mẹ dùng cả mạng sống của mình để che chở cho em. Những thiên thần nhỏ, em đừng vội vã ra đi như thế. Cha em giấu làm sao được giọt nước mắt? Mẹ em chịu đựng làm sao được sự chia ly? Ông bà nội ngoại đều đã già cả rồi, thời gian còn bao lâu nữa cho sự chờ đợi? Nước mắt nào cũng mặn mòi như nhau. Em khóc chào đời thì cha mẹ cũng khóc chào em. Em đến mang theo nắng. Em đi để lại giông bão. Em, những thiên thần nhỏ sinh ra ở một đất nước nghèo nên cha mẹ nào đủ điều kiện để vô trùng không khí quanh em? Những bà mẹ vùng cao hay những bà mẹ thành thị. Có bà mẹ nào không 9 tháng 10 ngày ấp ủ em? Có bà mẹ nào không rứt ruột sinh em? Nước mắt ai cũng mặn. Niềm hân hoan đón em của bà mẹ nào cũng vô giá hết. Nỗi đau đớn khi mất em của bà mẹ nào cũng thăm thẳm biếc buốt hết. Em đừng đi! Em đừng đi!
Thiên thần, em về trời nhé!
Trên đó mây trắng trời xanh và lồng lộng gió.
Đám mây nào là hình hài em?
Ngọn gió nào là tâm hồn em?
Để mẹ cha ngước mắt nhìn lên mà ngưng khóc. Để thả lên trời cái nhìn trìu mến. Để gửi tới nơi em đến tình yêu của cha mẹ. Một tình yêu vĩnh hằng.
Rồi một ngày, những người yêu em sẽ thả lên trời những trái bóng bay đủ màu sắc gửi các em. Dù chưa hề biết mặt. Mỗi trái bóng bay là một lời cầu nguyện cho em.
Rồi có một ngày, đất nước sẽ nở hoa. Số thiên thần nhỏ ra đi sẽ không còn nữa. Bà mẹ nào cũngd dèu được chăm sóc cẩn thận như nhau. Thiên thần nhỏ nào cũng sẽ ở lại vì đất nước tươi đẹp. Sẽ có nhiều hơn nữa những thiên thần khác thay thế cho những thiên thần cũ đã ra đi. Sẽ yêu gấp nhiều lần để bù đắp cho những mất mát trước đó.
Thiên thần nhỏ, một bài viết dành cho các em. Xin như trái bóng bay được thả lên trời...
Viết cho con
Bán cho tôi một đơn vị hạnh phúc
Một đơn vị hạnh phúc là bao nhiêu?
Là một nụ cười.
Là một ký ức để nhớ lại thấy vui vui.
Là một cuộc lớn lên.
Là một tia nắng sớm mai.
Là một trận gió lúc sang hè.
Là một cái se se rét.
Là một ánh mắt lấp lánh.
Là một cái xiết tay.
Là một cái ôm.
Là một bông hoa lửa nhảy lên từ đống lửa trại.
Là một mùi hương dạ lan nửa khuya.
Là hương hoa ngọc lan ngoài ban công nhà mình.
Là tiếng cười của con nấp sau cánh cửa lúc cha về.
Là cái vòng tay ôm eo của mẹ.
Là nụ hôn đầu ướt đẫm ký ức.
Là lần đầu hẹn hò.
Là nhiều lắm những cảm xúc góp thành hai tiếng: HẠNH PHÚC.
Trả bao nhiêu để có một đơn vị hạnh phúc?
Như loài bướm thấy rực rỡ kia tách thân mình từ đời sâu bọ.
Như những con thiên thần lao vào lửa để thành tên, thành sự khác biệt làm nên loài mình.
Như khoan đến hàng nghìn mét để có được một mỏ dầu, mỏ than.
Như sàng sảy bao nhiêu cát để có được một sạn vàng.
Như giũa cả tảng đá lớn mới thấy ngọc.
Như 9 tháng 10 ngày sống tăm tối để sau đó mới bừng ánh sáng.
Để có một hạnh phúc, giá phải trả là sự nỗ lực, kiên trì, quyết tâm... nhiều lắm!
Chuyến đi Cát Bà của con là một ví dụ.
Sự vất vả của tàu xe và những chặng đường hun hút để đổi lại là biển xanh cát trắng.
Không! Nếu chỉ là biển xanh và cát trắng thì nó mới chỉ là ngoại thân. Nhất là ý thức của con lúc này chưa rõ rệt. Rồi con sẽ quên đi rằng mình đã có Cát Bà khi con lớn. Cái mà con có được không phải là biển xanh, cát trắng.
Cái mà con có được là hạnh phúc con ạ!
Là ở bên bố mẹ luôn luôn.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...