Tình yêu có thể chết bằng nhiều cách.
Chết vì nó không đủ dung lượng niềm tin cần thiết để sống.
Chết vì nó không đủ cân lạng cảm xúc cần thiết để tồn tại.
Tệ hơn cả, nó cũng có thể chết bất đắc kỳ tử kiểu sớm mai tỉnh giấc, chợt thấy lòng nhẹ bẫng. Thấy lòng thanh thản đến lạ kỳ. Cảm như vừa gột bỏ đi một điều gì đó trong tim mình. Nghĩ mãi rồi sẽ nhận ra, ô hay, tình yêu hôm qua còn làm mình vật vã, sớm nay bỗng biến mất như một làn khói. Biến mất như một làn khói.
Chết cũng có khi vì nhận ra cả hai đã đi đến ngõ cụt cuối cùng. Kiểu điểm tận cùng của tình yêu.
Rồi cũng có khi, trái tim ấy bỗng rung lên khi gặp một ai đó, để chợt nhận ra, đã từ lâu, mình hết yêu bạn tình của mình, tất cả chỉ là thói quen, và bây giờ mới thực sự là tình yêu của mình, người này mới thực là của mình.
Cũng lại có những tình yêu chết vì nó đã bi thương nặng quá! Những tổn thương liên tiếp khiến nó không trụ lại được. Và chết. Chết như cách dứt bỏ.
Thậm chí, có nhiều tình yêu chưa kịp bám rẽ vào đời nhau thì đã bị bão bứng gốc.
Tệ hơn, có khi chưa phải là tình yêu, đó mới chỉ là một cảm xúc nhất thời, vậy mà cũng đã chết.
Khi tình yêu chết đi.
May mắn thì cả hai bên chết cùng thời điểm nên nỗi buồn chia đôi.
Thường thì chỉ có một người thấy được tình yêu chết. Người còn lại đương nhiên, chết đứng vì người kia quyết định ra đi.
Nên mới sinh ra những bi kịch tình yêu.
Nên có một thời tôi mới yêu thích bài hát của cậu bạn tôi sáng tác khi cậu ta thất tình.
Nên có một thời tôi sợ những câu chia tay. Tôi vẫn muốn (và chọn cách) biến mất khi tình yêu gục chết. Mặc dù sau này trưởng thành hơn mới biết rằng biến mất là cách độc ác nhất trong số những cách để chia tay với ai đó.
Tôi cũng như nhiều người vẫn nghĩ, tình yêu có thể chết đi.
Vì phàm vật gì có sinh ắt có tử.
Vì cuộc đời này tự nhiên là rất mong manh.
Vì cảm xúc tự nhiên là rất mong manh.
Vì tình yêu vốn là hữu hạn.
Nhưng bây giờ tôi đã nghĩ khác.
Nghĩ khác đi chứ không phải coi nó là chân lý mới.
Chân lý chỉ dành cho kẻ mạnh.
Chân lý được định đoạt theo số đông.
Chân lý là cái thứ cớ lý để người ta áp đặt nhau có lý.
Tôi chỉ nói, tôi nghĩ khác đi cho riêng tôi và cho những ai cũng nghĩ như tôi.
Tôi nghĩ: Tình yêu không bao giờ chết đi.
Cái chết đi không phải là tình yêu.
Cái chết đi chỉ là cảm xúc.
Cái chết đi chỉ là một mối quan hệ đã chết đi (một phần hay nhiều phần hoặc toàn phần tùy theo hai con người đó muốn sau chia tay mối quan hệ đó sẽ thế nào.)
Còn tình yêu.
Tình yêu thì không chết đi.
Không bao giờ chết đi.
Nó chỉ dừng lại.
Nó chỉ tạm thời dừng lại ở một mốc thời gian cụ thể.
Như người ta ngủ.
Như đóng băng.
Như đóng cánh cửa căn phòng đó lại.
Vậy thôi!
Vì người ta đã từng đến với nhau.
Đến với nhau.
Gieo xuống đời nhau.
Này tên, này tuổi, này màu mắt, mái tóc, đôi tay, cái môi, da thịt...
Này thói quen, sở thích, giọng nói, hơi thở...
Này tính xấu, ưu điểm, tâm hồn, suy nghĩ...
Này những mốc lần đầu cầm tay, lần đầu hẹn hò, lần đầu đi ăn, lần đầu chạm môi, lần đầu gọi điện, lần đầu cãi vã, lần đầu have sex...
Những hạt mầm ấy tùy theo thời gian và cảm xúc mà nó đã thành chồi non, thành cây, thậm chí với nhiều mối tình nó được coi là đại cổ thụ.
Nguyên một vườn được gọi là VƯỜN KÝ ỨC.
Cái vườn ấy có mất đi không?
Có xóa trắng được khoảng ký ức nào trong đời mình được không?
Tôi đồ rằng chẳng ai làm được điều đó đâu.
Vậy thì tình yêu ấy chết đi, giả dụ thế, thì vườn ký ức kia, liệu có phải là đã chết theo?
Tình yêu không chết đi được. (Dù trên thực tế, nhiều người muốn và sẵn sàng mua cả tạ thuốc bả chuột để giết chết tình yêu cũ của mình bởi tình yêu ấy đã làm hỏng cả một phần đời của họ.)
Nó không chết đi được đâu, tình yêu ấy, không thể giết chết được nó.
Dù bạn chơi trò ghép đè lên tình yêu cũ bằng một tình yêu mới.
Cái trò “bánh gối” ấy chỉ lừa mị cảm xúc bạn nhất thời mà thôi.
Vậy tình yêu đó cứ sống mãi vậy sao?
Chưa chắc!
Nó sống mãi với mốc thời gian bạn đã có nó mà thôi.
Nó giống như vết sẹo trên tay bạn.
Nó giống như vết chàm trên thân thể bạn.
Bạn chỉ có thể quay lưng lại với nó.
Chứ bạn không thể đá văng nó ra khỏi chuỗi thời gian bạn đã sống.
Tình yêu không thể chết nhưng nó có thể cũng chẳng sống tiếp được khi bạn đã bước qua nó, hoặc tệ hơn, quay lưng lại với nó.
Bước qua nó.
Bằng sự trọn vẹn cho ngày hôm nay.
Bằng sự khát khao và đầy hy vọng ở ngày mai.
Thì tình yêu ấy, tình yêu đã hết hạn sử dụng ấy, sẽ nằm lại (và mờ nhạt dần) trong ký ức của bạn.
Vậy tức là nó đã đóng băng.
Nó đã ngủ một giấc dài thật dài.
Nó đã không còn cục cựa nổi nữa.
Chứ không phải nó đã chết.
Cũng như với nhiều người, vết chàm trên thân thể theo thời gian biến mất.
Cũng như với nhiều người, vết sẹo tiêm phòng ngày thơ bé theo thời gian cũng biến mất.
Biến mất với mắt thường nhìn vào song với cảm xúc, trục tọa độ cảm xúc, vết sẹo ấy, vết chàm ấy vẫn có mặt.
Một khi đã hiểu ra điều này, lòng bạn sẽ cảm thấy rất nhẹ nhàng.
Liệu có phải do tôi luôn chọn cách nhìn quá khứ bằng con mắt bao dung nhất nên mới nhận thấy điều đó không?
Liệu có phải vì tôi là người luôn trân trọng từng mảnh vụn ký ức nên mới thấy ra điều đó không?
Tôi không biết.
Tôi thực sự không biết đâu.
Chỉ biết rằng, tôi tin tình yêu không chết bao giờ.
Để tin rằng ai đã yêu, đang yêu đều sẽ trân trọng tình yêu của mình.
Bởi nó không chết nên nếu không trân trọng đủ, ngày nào đó, nó đi qua rồi nhưng vẫn sẽ làm đau đớn bạn.
Bởi dù giỏi giang cỡ nào, biến ảo ra sao thì bạn cũng sẽ không bao giờ chạy trốn khỏi chính bản thân mình.
Không ai có thể chạy trốn khỏi bản thân mình được.
Không – một – ai!
Đầu tuần, viết một bài về tình yêu đều nhớ và ghi lại những ngày đã qua!
Nhan đề bài viết là tên một bộ phim rất hay vừa xem chiều Chủ Nhật. Phim của đạo diễn Vương Tiểu Soái (TQ) – tác giả của Xe Đạp Bắc Kinh. Bộ phim này (IN LOVE WE TRUST) đoạt giải Gấu Bạc dành cho biên kịch xuất sắc trong Liên hoan phim Berlin vừa rồi. Bộ phim kể về một người mẹ vượt qua các rào cản đạo đức để cứu con mình – đứa con năm tuổi bị bệnh bạch cầu. Bà mẹ Mai Trúc cùng ông bố Tiêu Lộ đã ly dị bốn năm. Cả hai đều có gia đình riêng sau đó. Vì Hảo Hảo – con gái chung của họ bị bệnh, cần phải lấy tủy của anh, chị em ruột thì mới cứu được nên Mai Trúc quyết định phải sinh thêm đứa thứ hai với người chồng cũ là Tiêu Lộ. Bi kịch đớn đau cho cả bốn người: Mai Trúc, Lão Tạ (chồng mới của Mai Trúc), Tiêu Lộ, Đổng Phàm (vợ mới của Tiêu Lộ). Xem mới thấy sự hy sinh kinh khủng đến thế nào của một người mẹ. Xem để thấy rằng sự trung thực luôn làm cho người ta rơi nước mắt. Nhìn poster phim cứ tưởng phim sex nhưng trừ vài cảnh nóng bắt buộc theo diễn biến của phim ra thì đây quả là một phim đáng để xem lại cả chục lần như Xe Đạp Bắc Kinh của Vương Tiểu Soái (cũng đoạt Gấu Bạc trong Liên hoan phim Berlin trước đây).
Xa tận chân trời, gần ngay trước mặt
“Những xa xưa tuyệt vời, chỉ dành cho ai sống xa hiện tại. Niềm vui đã có trong tay. Còn tìm đâu mãi mãi.” (Một Tình Yêu – Đức Huy).
Một vài thất vọng sẽ khiến ta chép miệng luyến nhớ xa xưa. Phải ngày xưa ấy, mình oanh oanh lẫm lẫm biết bao nhiêu. Phải ngày xưa ấy, mình thật thế này, mình thật thế kia...
Một vài tủi thân sẽ khiến ta nhìn đằng đông thấy tên A bỏ ta một quãng đường xa lắc. Nhìn đằng Tây thấy tên B sao mà hạnh phúc và sung sướng hơn ta. Rồi tủi thân chồng chất tủi thân.
Một vài buồn chán sẽ khiến ta chép miệng nói giá như thế này, giá như thế khác.
Rồi cứ mải mê so sánh ta với thiên hạ.
Rồi cứ tẩn ngẩn tần ngần nhung nhớ thuở xa xưa.
Tôi biết có nhiều người như thế!
Chính tôi cũng đã có thời như thế!
Và cả bây giờ, có đôi lúc, cái ghen tị làm tôi thở dài.
Hạnh phúc là gì?
Người ta có nhiều cách để định nghĩa cho hạnh phúc.
Tôi chỉ có cách đơn giản. Tự hỏi mình: Có vui không? Nếu vui tức là điều đó làm cho tôi hạnh phúc.
Vậy thôi!
Vậy thì cớ gì tôi cứ đi kiếm tìm chuẩn mực hạnh phúc của người khác để làm khó ình?
Họ có một công việc tiền tỉ, tôi có một đam mê đeo đuổi.
Họ có nhà đẹp tôi có ngôi nhà lúc nào cũng ríu rít tiếng “Bố ơi, Pi yêu bố lắm!”
Họ có xe ô tô, tôi có Vespa pành pành về đến sân nhà, trên tầng tư đã nghe giọng em Cún: A, bác Tú về!
Họ có vợ đẹp như người mẫu, chân dài đến nách, tôi có vợ béo đêm lạnh thế này ôm ấm phải biết, chân ngắn hơn chân tôi nên đuổi không kịp tôi.
Và dám chắc, họ sẽ không có Pi Nhắng được nhiều người yêu thương thế này đâu.
Nói thế chẳng hóa ra tôi đang AQ tự thỏa mãn với những gì mình có kiểu củ chuối: Ta về ta tắm ao ta/ Dù trong dù đục ao nhà vẫn hơn chăng?
Không!
Tôi không có sự tự hào quá thai ấy!
Tôi chỉ có những giới hạn hạnh phúc mà tôi xứng đáng có được.
Đó là một công việc thu nhập bằng đúng những gì tôi cống hiến, bằng đúng những gì năng lực tôi có được. Khi nào năng lực thực tế của tôi cỡ Bill Gates, tôi sẽ đòi lương triệu đô. Còn tôi bây giờ, chỉ là tôi. Lương tính triệu đồng. Thì sao cứ muốn tiền tỉ khi mà khả năng của tôi chỉ đến thế?
Đó là một gia đình nhỏ ấm áp được mua bằng chính mồ hôi công sức của hai vợ chồng chứ không nhờ cha mẹ để lại.
Đó là bản thân tôi stress vì công việc chứ không bao giờ bị stress vì cuộc sống hôn nhân hay vì những con người tôi đã tin cậy.
Tôi có đúng bằng những gì tôi đang sở hữu.
Thậm chí, còn có những điều may mắn hơn.
Xa tận chân trời, gần ngay trước mặt.
Tôi biết tôi là ai, tôi thế nào.
Đủ để kiểu hãnh với những điều đã đạt được chứ không kiêu ngạo.
Đủ để hiểu và trân trọng những gì đang có chứ không hậm hực với những điều chưa có.
Đủ để tiếp tục phấn đấu đạt thêm những mức level cao hơn level hiện tại chứ không phải thấy level xa tít mà chùn bước, thấy level thấp hơn mình mà ngông nghênh.
Và con trai của bố!
Trước khi đòi hỏi ai đó phải làm điều gì ình, hãy hỏi bản thân mình đã làm điều gì cho họ trước.
Trước khi đòi một quyền lợi, hãy hỏi xem trách nhiệm của mình đã tới đâu?
Quyền lực càng cao trách nhiệm càng lớn (Spider Man).
Khi làm một công việc gì đó, hãy tìm kiếm kết quả tốt nhất có thể thay vì nghĩ về tiền bạc có được, danh vị có được. Vì tiền bạc và danh vị là cái đến sau chứ không phải động cơ thúc đẩy công việc.
Và bài viết này, dành cho con, ai sau. Một hôm con mơ mộng và ảo tưởng hãy đọc lại.
Tiếc công yêu
Có những người tiếc công yêu đã sáu, bảy năm nên không dám bỏ để rồi ôm ấp mối tình nhạt hơn nước ốc mà kêu đời bất công với ta quá!
Ngày xưa, Phương Mai – đồng nghiệp, bà chị và cũng là chiến hữu nhiều phi vụ đen tối với tôi đã nói trước khi tôi lấy vợ. “Mày phải xác định rõ ràng Tú ạ! Ở đời ngu nhất là ba thứ hôn nhân này. Một: Vì bố mẹ bắt cưới mà cưới. Hai: Vì mang bầu mà phải cưới. Ba: Vì yêu quá lâu mà phải cưới.” May thay, tôi cưới không vì ba lý do đó. Vì cả ba lý do đó, tôi đều thấy sau mỗi cuộc ly dị của những người tôi biết. Nhiều nhất vẫn là lý do thứ ba. Là tiếc công yêu nhau mà lấy nhau.
Tiếc công yêu nhau mà phải cưới nhau. Đã yêu vài ba năm nên không muốn thay đổi, ngại thay đổi. Bao nhiêu đôi đã như vậy?
Tình yêu là một điều kỳ lạ. Nó khác với tình bạn lắm! Tình bạn là quá trình tích lũy nhiều năm còn tình yêu lại là một cảm giác nhất thời. Tình yêu không đến vì người ta đã ở bên nhau quá lâu. Ai đó đã nói lửa gần rơm chỉ là thứ tình gá gẩm. Có những người chơi với nhau cả chục năm là bạn bỗng một hôm lại thấy yêu nhau đó là vì hôm đó, trái tim trúng tên. U mê bao năm một ngày sáng tỏ. Chứ nếu ai đó nói họ chơi với nhau lâu dần biến chuyển thành tình yêu thì thật chẳng tin cho nổi.
Cũng chính vì lẽ đó. Một tình yêu lâu năm mà chưa cưới (trừ lý do học hành, bận chính đáng) thì thường tình yêu đó rất dễ bị mủn đi. Vì tình yêu như một cái cây dễ chết. Chỉ thiếu chăm bón một lúc là nó có thể lăn ra chết ngay được. Nó khác tình bạn. Tình bạn bị bỏ đói nhưng khi cho ăn, vẫn có thể sống lại. Chứ tình yêu bị bỏ đói sẽ chết ngay. Thế nên, yêu nhau lâu mà không chăm sóc tương xứng, nó sẽ chết. Cái còn lại chỉ là lớp vỏ tình yêu mà thôi.
Có những tình yêu nhạt như nước ốc rồi mà người ta vẫn ôm khư khư nó vì tiếc công yêu từng đó năm. Cũng khó ai có thể từ bỏ nếu như không có một tác động mạnh đến nó. Những tình yêu nhạt như thế vẫn sống chỉ vì có nhiều người phải “bánh gối” mới từ bỏ nó đi. Tức là phải có người thay thế mới đủ dũng khí kết thúc.
Sự thay đổi một thói quen là rất khó đối với những người bản lĩnh kém. Có bao nhiêu người dám bỏ một tình yêu vài năm để đổi lấy một tình yêu vừa tức thì? Chỉ có những người bản lính lắm mới dám làm vậy. Mà trong khi đó, ai cũng nói: Tình yêu không toan tính thiệt hơn. Nhưng đúng là phải toan tính thì mới chọn sự an toàn thay vì quyết định rẽ ngang.
Khi phải quyết định một điều gì đó trong tình yêu, người ta vẫn viện dẫn trái tim để nói song đôi khi, người ta lại cố tình không nghe thấy cũng vì cái sự tiếc công yêu này mà ra. Phải! Tiếc công yêu!
Tim để trên đầu
Khi yêu nào ai dám ình là tỉnh táo? Nếu còn tỉnh táo thì đã chẳng phải là yêu. Ừ, yêu là tim để trên đầu.
Xưng danh là quân sư từ những ngày bé tí. Tôi thích làm Gia Cát Khổng Minh, thích làm Trí Đa Tinh Ngô Dụng. Ngày bé, đọc Tam Quốc Chí và Thủy Hử, mơ làm hai nhân vật đó. Đến sau này, lớn lên thì làm quân sư cho đám bạn bè. Nhờ tôi mà Khôi ngày ấy cưa đổ Linh. Quân ngày ấy cưa đổ Lan. Minh ngày ấy cưa đổ Hải. Đã từng tưởng mình là quân sư số một. Sau lớn hơn nữa mới hiểu rằng họ yêu nhau chẳng phải là do tôi bày cách. Mà bởi lòng họ đã có nhau. Cách của tôi chỉ là để họ có thêm cớ để đến với nhau nhanh hơn. Chẳng thế sao mà hết ba năm cấp ba tôi vẫn là Tú Cô Đơn không mảnh tình vắt vai dù có trăm phương ngàn kế có thể làm phụ nữ rung động. Những trò lãng mạn thuộc như chỉ tay của mình.
Làm quân sư không chỉ là cung cấp dịch vụ mà còn lo cả phần hậu mãi, chăm sóc khách hàng. Khi chúng nó chưa yêu nhau thì phải tìm cách để chúng nó yêu nhau. Lúc nào nên tặng quà, khi nào nên hôn, buổi nào nên hẹn hò. Chúng yêu nhau rồi thì lại phải chạy theo lo cho tình yêu đó thêm đẹp. Không nhàm chán. Lúc chúng giận nhau lại tìm cách phân xử, khéo léo hòa giải. Nhất nhất làm thân quân sư. Đôi khi cũng chạnh lòng vì khi chúng nó giận nhau, mình thành cứu tinh. Khi nó hòa giải, mình thành... tinh tinh. Gặm nhấm nỗi cô độc không có ai đi chơi cùng. Thiết tưởng ai đã từng trải qua nghề quân sư hẳn đã hiểu. Hoặc ai đang cô đơn sẽ lại càng hiểu hơn cái cảm giác tối thứ Bảy không có ai bên cạnh. Nó lạnh lẽo. Nó hoang liêu làm sao.
Nghề quân sư còn một cái khổ nữa. Đó là nếu ột lời khuyên sai có thể sau này sẽ không còn mặt mũi nào nhìn lại thân chủ. Đó là khi mình thấy đối phương của thân chủ mình chuối ỉn. Mình bèn lộ rõ quan điểm của mình. Lên tiếng nói về những cái chuối ỉn đó. Hay thậm chí, khi thân chủ khóc nấc lên vì bị bỏ rơi. Mình bèn phản ứng dữ dội. Lên tiếng chỉ trích đối phương của thân chủ không ra gì. Với hy vọng rằng thân chủ không nên tiếc cái kẻ chuối ỉn đó. Như trường hợp một cô gái có bạn trai là kẻ không ra gì. Chuyên lợi dụng mối quan hệ để làm tốt cho bản thân. Mình lên án hắn. Mình bảo: Đàn ông thế là hèn. Đại loại nói hắn không ra gì. Thế mà sau đó, thân chủ của mình lại quay lại với y khiến mình không còn mặt mũi nào nói gì hơn nữa. ́y gọi là tai nạn nghề nghiệp.
Tai nạn trước đây đối với tôi là cả một vấn đề gây thất vọng kinh người. Tôi thất vọng vì tại sao thân chủ của mình lúc đó lại lên tiếng chửi bới cay nghiệt y đến thế. Mà sau đó lại đã quay lại với nhau. Thất vọng vì đối phương của thân chủ mình củ chuối đến thế sao thân chủ mình vẫn mù quáng mà quay về? Thất vọng còn là vì người ta yêu nhau mà như mù cả lũ vậy.
Sau này tôi càng thấm thía hơn. Có một hồi kiên quyết không quân sư nữa. Nhưng khi bạn bè gặp chuyện, không chia sẻ được thì cũng không cam tâm. Thế là lại giúp. Rồi lại đau khổ vì thất vọng. Tôi rất kém trong khoản chịu đựng nnt hất vọng về con người. Chỉ một chút xíu thất vọng về ai đó mình quý mến, có thể làm cho tôi cả ngày (thậm chí cả tuần, cả tháng hay cả đời) phải rầu rĩ.
Nhưng rồi sau này tôi mới hiểu: Tình yêu thực sự là tim để trên đầu. Khi yêu chẳng ai tỉnh táo cả. Ai cũng như những kẻ mù lòa. Vẫn biết, có kẻ mạnh mẽ, lòng tự trọng cao, tự ái nhiều. Song cũng chẳng ai thoát khỏi những mê chướng khi yêu. Càng yêu sâu sắc bao nhiêu càng mù lòa bấy nhiêu. Cái mù lòa khiến cô gái ấy, chàng trai ấy làm cả những chuyện mà ngày thường họ lên án. Ôi, tình yêu! Nếu có một người yêu tốt, tình yêu đó khiến đôi trẻ trở nên dễ thương. Còn nếu gặp một người yêu không ra gì, tình yêu đó sẽ hủy diệt đôi trẻ. Thậm chí, họ tự hủy diệt nhau vì yêu. Không phải chỉ là sẵn sàng lấy cái chết để minh chứng tình yêu theo dạng: Em có thể chết vì người em yêu. Song những cái tương tự thì rất nhiều. Đánh mất bản thân mình cũng là một cái chết tương tự như cái chết thể xác. Đánh mất những nguyên tắc bản thân. Đánh mất bạn bè. Đánh mất những thói quen. Đánh mất ký ức. Đánh mất tương lai. Đánh mất cả những thứ thuộc về mình và cả những thứ không thuộc về mình.
Yêu là tim để trên đầu là thế!
Chẳng ai khuyên cản được.
Một tỉ quân sư thì có đến tỉ mốt quân sư đều buông tay.
Tôi đôi khi sợ hãi tình yêu là như thế!
Cây cầu không tay vịn
Tình yêu mà không có lòng tin thì khác nào một cây cầu không tay vịn? Yêu kiểu đó, chênh chao và dễ vỡ tim lắm! Tình yêu mà không có lòng tin vào nhau thì đúng là quá mạo hiểm. Phải cỡ nghệ sỹ xiếc mới dám yêu kiểu đó. Thế mà hóa ra, đời còn rất nhiều nghệ sỹ xiếc như thế! Yêu – rất yêu. Còn tin: phải xét!
Tôi đã từng phải kết thúc một tình yêu vừa mới chớm nở chỉ vì phát hiện ra cô gái đó là một nghệ sỹ xiếc. Trước ngày gặp vợ tôi bây giờ, tôi có quen một cô gái. Tất cả mới chỉ bắt đầu bằng sự quý mến không hơn. Nhưng mỗi ngày, cô ấy lại gọi cho tôi không dưới 30 cuộc điện thoại chỉ để hỏi vu vơ kiểu cái này thì thế nào, cái kia thì ra sao? Tôi vốn là kẻ không thích bị kiểm soát. Nhất là khi ấy, với bản tính nghệ sỹ, mơ mộng, tôi giống một con ngựa hoang hơn. Tôi sợ sự kiểm soát ấy. Tôi bỏ trốn. Cho đến mãi sau này, cô ấy vẫn còn hận tôi vì cái cách tôi biến mất khỏi cuộc đời của cô ấy như thế. Cũng có người bạn của tôi lý giải: Nó yêu mày quá mức nên nó muốn nghe giọng mày hàng ngày thôi mà! Khi người ta yêu nhau quá mức sẽ rất dễ khiến người ta làm những việc quái đản như vậy.
Tôi cũng có một câu bạn khá thân. Chúng tôi, hai thằng đàn ông không có bất cứ một triệu chứng, biểu hiện nào để có thể nói là có vấn đề về giới tính với nhau. Thậm chí, chúng tôi cũng ít khi gặp nhau. Nhưng rồi, cô bạn gái của cậu ta đã bắt cậu ấy phải đưa máy cho tôi khi chúng tôi ngồi cà phê với nhau. Để chắc chắn rằng cậu ấy nói đúng. Tôi cũng từng nghĩ: Biết đâu, cậu bạn tôi đã làm mất niềm tin nơi cô bạn gái? Cậu ấy đã từng nói dối cô ta chẳng hạn? Nếu đã không tin nhau sao còn yêu nhau? Tôi luôn tin rằng tình yêu mà không có lòng tin thì đó chỉ là đam mê nhau, hấp dẫn nhau. Nhưng cậu bạn đó lại lý giải rằng: Vì cô ta quá yêu tao thôi. Chứ mày biết tính tao rồi, tao có bao giờ léng phéng với ai ngoài nó đâu? Tôi tin. Vì cô ấy đúng là mối tình đầu của cậu ta.
Rồi mới đây, tôi cũng được nghe một câu chuyện như thế. Khi cô gái ngồi với bạn gái của cô ta, cậu bạn trai liên tục gọi điện vào máy cô ấy để chắc chắn rằng cô ấy đang ngồi với bạn gái. Tôi đã từng bảo: Yêu kiểu đó thì mệt lắm!
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...