Anh Sẽ Bảo Vệ Em Như Cách Anh Bảo Vệ Tam Giới Này
"Ngụy Cẩm Linh! Sao cậu làm được điều đó?" Ngọc Vũ cảm thấy kinh ngạc khi Cẩm Linh có thể triệu hồi ra đàn nhện độc và điều này cũng dấy lên nghi ngờ trong cô.
"Đơn giản mà, tớ nghĩ cậu cũng làm được đó, con gái của tà thần" Cẩm Lan vừa nói tay vừa vuốt ve vòng cổ của Ngọc Vũ, giọng nói có phần ẩn ý.
Ngọc Vũ không hiểu ý Cẩm Linh nói, cô không biết vì sao Cẩm Linh có thể biết cô là con gái của Tà Thần mặc dù cô chưa từng tiết lộ. Cô dùng ánh mắt nghi hoặc nhìn Cẩm Linh, lẽ nào...
" Chị Ngọc Vũ! Nhà ăn của trường vừa bị nổ mau đi xem" Phương Lan Yên chạy đến kéo tay Ngọc Vũ đi trong khi cô không hiểu chuyện gì đang sảy ra, một mình Ngụy Cẩm Linh vẫn ngồi đó nở một nụ cười kinh dị luôn dõi theo hai người không rời.
Một người đàn ông có những vết loét trên cơ thể, tay hắn bốc lửa doạ sẽ đốt ngôi trường này nếu không giao Bách Linh Châu ra, hắn bước những bước chân chập choạng, nặng chĩu. Các em học sinh và thầy cô xung quanh không ngừng thuyết phục hắn nhưng đều thất bại.
Lúc này, các học sinh xếp thành hai hàng thầy hiệu trưởng ung dung bước đến, thi triển phép thuật hạ gục tên nhãi nhét đó chỉ trong một chiêu duy nhất, nhưng không giết hắn, ông sai người trói lại rồi nhốt vào phòng tối chờ khi hắn tỉnh lại sẽ đích thân thẩm vấn.
Chờ khi Ngọc Vũ đến thì tất cả mọi người đã giải tán, bên trong nhà ăn không một bóng người, chỉ còn những vết tro tàn do vụ nổ để lại. Cô khá kinh ngạc vì điều này, rất lâu rồi mới có một Yêu Ma liều lĩnh như vậy xuất hiện trên Thiên Giới.
Hai trăm năm trước, vì tình trạng Yêu Ma xâm nhập quá nhiều, Thiên Đế đã đích thận tạo ra một kết giới ngắn không cho ai vào cũng chẳng ai có thể ra.
Ngày càng nhiều chuyện bất ngờ sảy đến với cô, từ khi biết được điềm báo đó mọi việc càng trở nên phúc tạp. Cô một mình lủi thủi đi bộ về nhà, bỗng có một thân hình to lớn đứng trước mặt, che đi tầm nhìn của cô. Ngọc Vũ đứng hình, cô nghĩ đây là Yêu Ma khi định ra tay thì tên đó ngăn lại.
Sau một hồi giải thích cô mới biết đó là sinh vật có hình thù dị hợm bên trong viên Linh Châu, nhưng bây giờ trông hắn rất khác với lần đầu tiên họ gặp mặt nhau.
"Cô nhìn xem, cuối cùng ta cũng tu được thành người hoàn chỉnh rồi, cô thấy ta đã giống một con người thực thụ chưa? Đầu ta cũng biến thành đầu người rồi " Hắn cười vui vẻ xoay một vòng cho cô xem. Ngọc Vũ thấy khá bất ngờ trước dao diện mới của hắn, khuôn mặt đẹp trai, anh tú như vậy thật khó kìm lòng.
"Tên người là gì?" Ngọc Vũ lạnh lùng hỏi hắn vừa đi vừa vuốt ve sợi dây chuyền ngọc, nhìn chăm chăm không rời dù chỉ một giây. Hắn lắc đầu nguầy nguậy, xem ra anh ta cũng không biết bản thân mình tên gì. Hai người nhìn nhau im lặng hồi lâu rồi anh lên tiếng:
"Gọi tôi là Hình Dương" anh nhếc mép cười khẩy
"Này, cố tình không nói ư?" Cô phát cáu đuổi theo anh
Hai người cứ như vậy, một người đuổi một người chạy, cho đến khi cô chợt dừng lại. Anh cũng không chạy nữa, Hình Dương thắc mắc sao trông cô buồn bất chợt như thế. Vì cô sợ cô anh lại bỏ cô đi.
"Chân thân của tôi là viên Linh Châu nằm ở sợi dây chuyền của cô này" vừa nói anh vừa lấy tay ấn ấn vào viên ngọc của dây chuyền. "Cô nghĩ tôi có thể đi đâu được?". truyện tiên hiệp hay
Trông cô vẫn khá buồn, anh đang định làm gì đó thì có người đến.
"Đây là..." Địch Phương Cực chỉ tay về phía Hình Dương.
"Đây.." Ngọc Vũ chưa nói dứt câu thì Hình Dương chen vào.
"Gọi tôi là hình Dương, tôi nên xưng hô với anh như nào?"
"Địch Phương Cực con trai của Địch Tướng Quân" Anh kiêu ngạo nói.
"Ồ! Thì ra là con trai của Địch Tướng Quân, năm xưa ta đã từng uống rượu với ông ấy" Hình Dương đắc chí.
"Ngươi không cần nói điêu, đến từ đâu nói đi"
"Hỏi cha ngươi là biết".
"Ngươi..."
Khi hai người đàn ông đang chuẩn bị động tay động chân với nhau thì Ngọc Vũ vội cản lại, cô lên tiếng:
"Anh em kết nghĩa của tôi, Hình Dương đi chỗ khác để chúng tôi nói chuyện"
Ngọc Vũ nói thầm vào tai Hình Dương:
"Đừng làm con sâu phá hoại nồi canh của ta nữa, mau đi" rồi quay ra nhìn Địch Phương Cực cười toe toét.
Sau khi Hình Dương biến thành làn khói bay đi Địch Phương Cực chậm rãi nói:
"Truyện hôm trước cô nhờ tôi, tôi sẽ giúp". Địch Phương Cực cầm lấy tay cô nhét vào một thứ gì đó. Cô khá bất ngờ vì không nghĩ anh sẽ giúp. Một người như anh thật khó tin là anh đang có âm mưu gì.
"Được vậy thì tốt!". Cô nắm lấy sau đó rời đi
"Tôi cảm thấy như chị em nhà cô không giống nhau một chút nào". Anh nói với theo. "Ý tôi nói là tính cách thôi nha, mà thật ra cô thử nghĩ xem, nếu tôi không có chút tình cảm thì tại sao có thể làm được chứ". Ngọc Vũ đã đi một đoạn khá xa nhưng anh vẫn cố nói với theo.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...