Đông Phương Nhiêu bước nhanh ra khỏi cửa phòng bếp, lúc lướt qua người Phương Diễn, trái tim không thể khống chế tăng nhanh tần số. Mùi nước hoa Cổ Long, vừa quen thuộc lại có chút ít đau thương cứ vương vấn quanh đây. Tự nói với lòng người đàn ông này, đã thuộc về nữ nhân khác rồi, từ đây về sau sẽ không còn quan hệ gì với Đông Phương Nhiêu cô nữa.
“Giai Giai.. .. . .” Phương Diễn thấp giọng kêu.
Đông Phương Nhiêu dừng bước, làm bộ như không có chuyện gì quay đầu lại, “Phương Diễn, anh mau nấu ăn đi, đã lâu rồi không được thưởng thức tài nghệ của anh, vất vả rồi.” Dứt lời, cũng không quay đầu lại trốn đến phòng khách.
Làm sao có thể không bị ảnh hưởng chứ, Phương Diễn vậy mà đến nhà mình. Đông Phương Nhiêu biết anh ghét cái nhà này đến cỡ nào, gần như căm thù đến tận xương tuỷ. Hồi đó anh nằng nặc muốn bán nó, cô chết sống không chịu đòi giữ lại, hai người vì căn nhà này mà ầm ĩ không ít.
Sau đó gây nhau thành thói, chuyện căn nhà là một khởi đầu, theo lý mà nói Phương Diễn sẽ không chủ động đến nhà này, nhưng hôm nay anh lại đến, chắc chắn một điều Ngô Minh Hạo sẽ không ép buộc anh, Ngô Hạ Ngự thì càng không. Khả năng lớn nhất là trong bọn họ có người lỡ miệng nói anh nghe, anh mới chủ động yêu cầu tham gia .
Tại sao vậy chứ?
Đông Phương Nhiêu không hiểu. Hai người đã chia tay hơn bốn tháng, anh và bạn gái cũng đã công khai tình nồng mật ý, lý nào còn tới tìm cô để khiến cả hai phải khó xử.
Đông Phương Nhiêu càng ngày càng đoán không ra tâm tư của anh, càng ngày càng nhìn không thấu.
Ra phòng khách kéo Ngô Minh Hạo qua một bên hỏi, quả nhiên Ngô Minh Hạo trước khi đi có cuộc gọi đàm luận với Phương Diễn không cẩn thận tiết lộ hành tung, sau đó Phương Diễn nói thẳng muốn tới. Anh đã quyết định ai muốn ngăn cũng không ngăn nổi. Phương Diễn lại ở cùng khu phố với hắn, chưa được hai phút đã lái xe chặn đầu ngõ, Ngô Minh Hạo luôn miệng hô oan ức lắm, tự dưng bị Ngô Hạ Ngự dằn một trận thật sự rất oan uổng. Đông Phương Nhiêu bước tới cũng không phân tốt xấu trước hết đập mấy quyền trên người hắn cho hả giận rồi mới tra hỏi, hoàn toàn xem Ngô Minh Hạo là bao cát luyện quyền.
Ngô Minh Hạo trưng ra gương mặt tuấn tú méo mó như trái khổ qua vắt hết nước.
Bất quá Phương Diễn đến có một tác dụng cực kỳ lớn, tay nghề nấu ăn của anh không thể chê vào đâu được, mọi người quả là có lộc ăn. Mặc dù cảm thấy bạn trai cũ đến nhà bạn gái trước, còn xuống bếp nấu cơm chiêu đãi mọi người có điểm kì dị, đặc biệt ở đây còn có sự hiện diện của Ngô Hạ Ngự, tình ý của Ngô Hạ Ngự đối với Đông Phương Nhiêu chỉ sợ người khắp cả nước đều biết, thật là.. .. . .
Thi Lam Lam, Nghi Hạo Đông, Ngô Minh Hạo mấy cái người xấu xa này chụm lại một bên nhịp giò, cười hắc hắc, vẻ mặt mong chờ xem kịch “chuyện ba người“.
Bị Đông Phương Nhiêu trợn mắt nhìn hung ác, ba người mới hơi biết điều che giấu tâm tư một chút.
Đám người ở phòng khách ăn vặt uống trà nói chuyện phiếm, Phương Diễn một người trong bếp nấu nướng. Đông Phương Nhiêu mặc dù cảm thấy mọi người dồn hết ở phòng khách, để Phương Diễn một mình lao động không tốt lắm, thế nhưng mấy người này nhìn cũng biết không giúp được gì, để một mình cô vào, Đông Phương Nhiêu chết cũng không muốn. Vì vậy liền bình phục tâm tình, cùng mọi người cười nói vui vẻ.
Thật ra cả bọn đang ngồi đại khái trừ Đông Phương Nhiêu, rất ít người thưởng thức qua tay nghề của Phương Diễn, ngay cả Ngô Minh Hạo và Ngô Hạ Ngự cũng chỉ ăn qua một hai lần, nghe nói quay về nước chưa nếm qua thêm lần nào nữa. Ngô Hạ Ngự ngồi cạnh Đông Phương Nhiêu, rất không biết xấu hổ kể lúc anh học đại học..., khẳng định là một đại sư huynh mẫu mực, bảo đảm bọn họ mà gặp anh lúc đó sẽ thèm thuồng chảy nước miếng, thậm chí có khi muốn ăn tươi nuốt sống, đáp lại bị mọi người vô tình chê cười.
Nửa tiếng trôi qua, mọi người vẫn nhiệt tình tán gẫu, một chút xíu ý tứ đứng lên đi lại cũng không có. Nhìn phòng bếp bên kia động tĩnh gì cũng không có, sau một lúc nghe thấy tiếng xì xèo, Đông Phương Nhiêu làm thế nào cũng không ngồi yên được, hoặc giả vì trước kia bị Phương Diễn nô dịch riết quen. Anh ở nhà bếp nấu ăn cho dù Đông Phương Nhiêu đứng kế bên khoanh tay chống mắt nhìn không giúp được gì cũng phải hiện diện, không phụng bồi Đại thiếu gia sẽ mất hứng, mất hứng sẽ trưng ra mặt lạnh, làm cơm xong hai người cũng không cần ăn gấp, trước tiên trên giường sửa trị một phen.
Hiện tại bên này đám người nhàn rỗi xem tivi, Phương Diễn bên kia một mình cặm cụi nấu nướng, nghĩ thế nào cũng không tốt, coi như là bạn bè bình thường, cũng không thể chiêu đãi như vậy. Nếu như đây không phải nhà cô, cô khẳng định cũng không quản, anh muốn làm gì thì làm, nhưng vấn đề nằm ở chỗ đây là nhà Đông Phương Nhiêu, cô là chủ, Phương Diễn là khách.
Đông Phương Nhiêu lẳng lặng đứng dậy “Mọi người cứ tiếp tục, tôi vô xem đồ ăn nấu xong chưa.”
Quả nhiên, một câu nói đưa tới một loạt bốn người mắt to mắt nhỏ nhìn sang, khiến Đông Phương Nhiêu muốn cầm chổi quét đám người chỉ biết ăn không biết làm này ra ngoài cho trống chỗ, cả bọn chỉ biết ăn không ngồi rồi, Đông Phương Nhiêu cô sao lại kết giao với mấy người bạn không có lương tâm như vậy nhỉ?
Đông Phương Nhiêu trong lòng than thở một tiếng, không thèm để ý tới họ nữa, trực tiếp đứng dậy đi.
“Uy, Giai Giai, chờ tôi, tôi đi cùng cô xem một chút.” Ngô Hạ Ngự lập tức nhảy dựng lên, đi theo sau lưng Đông Phương Nhiêu.
Đông Phương Nhiêu tức giận liếc Ngô Hạ Ngự một cái, “Anh theo làm gì?” Chỉ thêm phiền. Ngô Hạ Ngự, Phương Diễn, Đông Phương Nhiêu ba người cùng một chỗ, tuy nói phòng bếp cũng khá lớn, nhưng nghĩ kiểu nào cũng sẽ thấy không tự nhiên .
“Uy, đây là vẻ mặt gì?” Ngô Hạ Ngự rất bất mãn thái độ của Đông Phương Nhiêu “Tôi đi theo học nghề không được à?”
Đông Phương Nhiêu không nói gì nhìn trần nhà, suy nghĩ lẽ ra nên quay đầu trở lại tiếp tục cùng bọn họ tán gẫu lười phải bước vào phòng bếp xung động.
“Đi thì đi, anh chăm chỉ nhất bọn rồi!” Đông Phương Nhiêu bất đắc dĩ nói, cùng Ngô Hạ Ngự một trước một sau đi vào phòng bếp.
Trong phòng bếp các món ăn làm xong hơn phân nửa được đặt trên bàn, sắc hương vị câu toàn, làm cho người ta ngón cái rụt rịt, mà đầu bếp Phương Diễn trên người mặc tạp dề in hoa Đông Phương Nhiêu ném cho, một tay cầm quai chảo, một tay cầm xẻng lật khuấy gì đó.
Thấy Đông Phương Nhiêu đi vào mặt không chút thay đổi, thấy Ngô Hạ Ngự cái đuôi phía sau Đông Phương Nhiêu, càng không có vẻ mặt gì tốt.
Đông Phương Nhiêu cũng không hiểu, nếu không muốn, còn theo tới làm chi?
“Uy, Phương Diễn, anh mặc thế này nhìn dễ thương ghê.” Ngô Hạ Ngự không sợ chết nói, chạy tới đưa tay định ăn vụng, bị Phương Diễn vung tay một cái đẩy ra. Phương Diễn trợn mắt nhìn Ngô Hạ Ngự một cái, lại tiếp tục sự nghiệp nấu ăn vĩ đại.
Thật ra thì nhìn Phương Diễn rang thức ăn cảm thấy giống như xem một môn nghệ thuật, Phương Diễn bản thân đã cực kỳ hoàn mỹ, ngay cả bộ dạng tay cầm sạn cũng làm cho người ta cảm thấy ưu nhã, là ai nói đàn ông biết nấu ăn là dạng đàn ông mê người nhất thế giới? Đông Phương Nhiêu trước kia cũng rất thích nhìn Phương Diễn nấu ăn, cảm thấy khoảng khắc ấy là lúc anh cực kỳ hấp dẫn.
Nhưng lúc này đây Đông Phương Nhiêu dĩ nhiên không nghĩ nhiều như vậy, Ngô Hạ Ngự và Phương Diễn hai người này mặc dù một cười hì hì, một không để ý chuyên tâm làm việc của mình, nhưng ai cũng nhìn ra được hai người này là đang ngầm giương cung bạt kiếm.
Đông Phương Nhiêu sơ lược liếc tình huống bên trong một cái, phỏng đoán đại khái hai mươi mấy phút nữa có thể ăn cơm.
“Phương Diễn, có cần giúp một tay không?” Tượng trưng hỏi một chút thôi. Thật ra thì bên trong phòng bếp đã được dọn dẹp ngay ngắn gọn ràng, thứ nên cắt đã cắt, thứ nên rửa đã rửa, ngay cả tỏi băm hành xắt nhuyễn Đông Phương Nhiêu đã làm sẵn để trong đĩa, trừ dọn chén đũa cùng món ăn đã nấu xong bưng ra phòng ăn, Đông Phương Nhiêu không nghĩ ra cô còn có thể giúp cái gì.
Nói xong Đông Phương Nhiêu liền tự động tự phát đi lấy chén đũa.
“Để Ngô Hạ Ngự bưng bát đũa đi, em tới đây giúp anh trông chừng nồi nước.” Ai biết cho dù đưa lưng về phía Đông Phương Nhiêu, cái ót Phương Diễn giống như có thêm cặp mắt, cất giọng nói thản nhiên.
Đông Phương Nhiêu sửng sốt một chút, hai bếp lò một nồi súp, một chảo rang thức ăn, Phương Diễn cùng lo vẫn ổn mà.
“Sao vậy? Em hỏi anh cần giúp một tay không, hiện tại anh cần, em không muốn?” Cảm nhận được Đông Phương Nhiêu chần chừ không muốn, Phương Diễn lưu loát mở nắp nồi múc thức ăn ra đĩa, một đĩa mỹ vị thức ăn ra đời. Phương Diễn lại đem một cái nồi khác hứng nước, lần nữa đặt trên bếp lò, lấy khăn vừa lau tay, vừa xoay người nhìn chăm chú Đông Phương Nhiêu, hỏi.
Đông Phương Nhiêu cầm chén đưa cho Ngô Hạ Ngự, “Hạ Ngự, anh bưng chén ra trước đi, ra phòng khách ngồi chơi với bọn kia một chút, đợi chúng tôi làm xong hết sẽ gọi mọi người tới giúp mang ra.” Đông Phương Nhiêu nói.
Ngô Hạ Ngự đứng nguyên tại chỗ, nhìn chằm chằm Đông Phương Nhiêu, không đưa tay ra nhận.
“Hạ Ngự.” Đông Phương Nhiêu trong lòng thở dài, lần nữa kêu. Lúc này Ngô Hạ Ngự mới động, nhận lấy chén ra khỏi phòng bếp.
“Có chuyện gì nhớ gọi tôi.” Ngô Hạ Ngự bước tới cửa phòng bếp nói. Quay đầu nhìn lại, vẻ mặt phức tạp nhìn Đông Phương Nhiêu và Phương Diễn, Đông Phương Nhiêu gật đầu một cái, phất tay bảo Ngô Hạ Ngự nhanh đi. Ngô Hạ Ngự lúc này mới cất bước chuyển tới phòng ăn, biến mất khỏi tầm mắt của Đông Phương Nhiêu và Phương Diễn.
Không thể diễn tả được cảm giác của Đông Phương Nhiêu lúc này khi một lần nữa đứng cạnh Phương Diễn, có chút phức tạp, lúng túng, đa phần là lo lắng. Bất kể Phương Diễn muốn thế nào, nhưng nhìn hành động tùy tiện hôm nay của anh, người nào đứng trên lập trường Đông Phương Nhiêu đều sẽ hiểu lầm thôi?
Trước kia lúc hai người cùng nấu ăn, Phương Diễn cũng luôn giao Đông Phương Nhiêu nhìn, để tránh Đông Phương Nhiêu ở trong phòng bếp nhàn rỗi không có chuyện gì làm, lúc nào thì cho món ăn, lúc nào thì thêm gia vị gì, cho nhiều hay ít, Phương Diễn cũng sẽ nói, Đông Phương Nhiêu chỉ cần dựa theo làm là được. Không đòi hỏi kỹ thuật khó khăn gì nhiều, Phương Diễn một người hoàn toàn có thể lo hết .
Đông Phương Nhiêu dùng cái muỗng khuấy đều nước trong nồi, trong nồi căn bản ngoài nước ra chẳng cho thêm cái gì, còn cần cô đến xem cái gì đây?
Đông Phương Nhiêu có chút nghi vấn mới đồng ý lưu lại. Tính cách của cô chính là như vậy, thẳng thắn, không vòng vo.
Phương Diễn tiếp tục rang thức ăn, hoàn toàn coi Đông Phương Nhiêu là không khí, phảng phất Đông Phương Nhiêu không có tồn tại. Thoạt nhìn không có gì khác thường, Đông Phương Nhiêu đứng ngơ ngác nhìn chằm chằm nồi nước đang sôi một hồi lâu. Lửa mở lớn, nước sôi sắp tràn ra ngoài Đông Phương Nhiêu cũng không biết.
“Chỉnh lửa nhỏ thôi, ngốc quá, bị phỏng còn không biết tại sao.” Phương Diễn lạnh giọng nói, đưa tay tới giảm lửa cho Đông Phương Nhiêu.
Nhìn Phương Diễn động tác tự nhiên lưu loát, trong lòng Đông Phương Nhiêu lại bắt đầu cuồn cuộn hàng loạt cảm xúc .
Hôm nay sao lại phát sinh chuyện này? Cô cùng Phương Diễn cư nhiên lại đứng trong bếp nấu ăn, bọn họ không phải là đã chia tay lâu rồi sao? Bọn họ không phải đã hơn bốn tháng không gặp sao? Coi như hôm qua gặp một lần Phương Diễn cũng không phải nhìn mình lom lom giống như muốn trừng cho cô chết sao, không phải rất không muốn nhìn thấy cô sao?
Đông Phương Nhiêu cảm thấy quá hoang đường, từ lúc thấy Phương Diễn đứng ở cửa phòng bếp, vẫn luôn cảm thấy như vậy.
“Phương Diễn.. .. . .” Rốt cục, Đông Phương Nhiêu lấy lại bình tĩnh, quay đầu nhìn về phía Phương Diễn, “Sau bữa cơm hôm nay, đừng gặp lại nữa được không?” Đông Phương Nhiêu nhẹ giọng mở miệng nói.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...