Hắn đưa cô đến một quán ăn gần trường cũ.
Đây là chốn cũ bọn họ hẹn hò, lúc Nghi Hi còn đang đi học, hai người thường xuyên tới đây ăn, rất thân với chủ quán.
Bà chủ là người Tứ Xuyên, làm lẩu cá vừa tươi vừa cay lại thơm, Nghi Hi mỗi lần đều vừa ăn vừa uống không dừng lại được.
Hứa Mộ Châu đã sớm gọi điện cho bà chủ, hai người đi từ cửa bên vào trong, bà chủ vốn còn cười dài, chờ đến khi phát hiện Nghi Hi cũng theo sau, lập tức kinh ngạc mở to hai mắt, "Tiểu Hi cháu cũng tới? Cháu và Mộ Châu..."
Bà chủ quán là người biết rõ quan hệ giữa bọn họ, trước kia còn trêu chọc tình cảm của người trẻ tuổi thật là tốt, về sau tin tức chia tay ồn ào huyên náo, chắc chắn bà cũng biết bọn họ đã không còn bên nhau.
Hiện tại thấy hai người lại xuất hiện cùng lúc, khó tránh suy nghĩ nhiều.
Nghi Hi cười nói: "Bà chủ đã lâu không gặp, cháu thật sự rất nhớ món cá của bác, vừa hay Mộ Châu cũng muốn ăn, nên bọn cháu cùng nhau tới đây! Phòng bao trên lầu không có ai chứ ạ? Bác mau dẫn bọn cháu lên đi ạ, đừng để bị thấy!"
Bà chủ phục hồi lại tinh thần, không tiếp tục truy vấn gì cả, dẫn hai người đến lầu hai.
Vẫn là phòng bao trước đây bọn họ thích ngồi nhất, Nghi Hi thấy bài trí bên trong cũng không hề thay đổi, bỗng nhiên có chút cảm khái.
"Mộ Châu, vẫn là 2 cân cá chép hoa, không lấy đầu cá? À đúng rồi, Tiểu Hỉ rất thích ăn đầu cá, được cộng thêm.
Hai đứa ngồi trước, bác đi bảo nhà bếp một tiếng.
Rồi đưa cho hai đứa một lọ rượu mở nhà tự ủ, đảm bảo uống ngon lắm!"
Cửa phòng bao được khép lại, Nghi Hi hỏi Hứa Mộ Châu, "Mấy năm nay anh vẫn thường xuyên tới hả? Một người?" Nghe khẩu khí kia, rõ ràng bà chủ rất quen thuộc với hắn.
Hứa Mộ Châu gật đầu, "Lúc một mình, không biết đi chỗ nào, thì sẽ tới đây ăn.
Nói chuyện phiếm với ông chủ, bà chủ."
Nghi Hi biết, Hứa Mộ Châu và bà chủ đều là người Thành Đô, nhà còn ở khá gần nhau, trước kia khá là ăn ý.
Khi đó cô còn giả vờ oán hận, nói hắn toàn so sánh bà chủ dịu dàng hòa nhã hơn cô, không lẽ thật ra thích lấy người như vậy làm vợ đi...
Đang nghĩ ngợi lung tung, lại phát hiện Hứa Mộ Châu đang yên lặng nhìn cô, Nghi Hi có phần không được tự nhiên co vai lại, "Sao thế?"
Hứa Mộ Châu giương khóe môi, "Không có gì, chỉ là cảm thấy đã rất lâu không nghiêm túc ngắm em."
Nghi Hi: "Vậy anh nhìn ra cái gì?"
Hứa Mộ Châu: "Uhm, tiểu sư muội trưởng thành rồi, mấy tháng nữa là có thể lấy chiếc cúp ảnh hậu đầu tiên, anh bị em bỏ lại phía sau rồi."
Nghi Hi cười, "Mọi chuyện còn chưa quyết định, anh lại nói như đúng rồi vậy.
Chẳng qua nếu như em thật sự có thể lấy được ảnh hậu, sẽ mời tất cả mọi người ăn cơm."
Hứa Mộ Châu nói: "Tất cả mọi người? Không phải chỉ mời mình anh à?"
Nghi Hi còn chưa trả lời, cửa phòng lại được đẩy ra, bà chủ tự mình bưng nồi vào.
Dọn xong sau đó bà nói: "Có gì thì gọi bác, hôm nay quán ít người, bác chỉ đặc biệt tiếp đón hai đứa thôi đấy.
Lúc nào đi cũng nhắn bác trước, bác sẽ sắp xếp một chút, để tránh chạm mặt với người trong quán."
Hứa Mộ Châu nói: "Phiền cho bác rồi."
Bà chủ lắc đầu, "Khách khí cái gì.
Chỉ có điều không thể chụp với hai đứa một tấm rồi treo lên tường, không thì có thể thu hút thêm nhiều khách cũng tốt!"
Nghi Hi cười nói: "Hai bọn cháu mà chụp chung cùng bác, ngày mai nhất định sẽ có tin đồn, fan CP sẽ ùn ùn kéo đến.
Nhưng để một mình Mộ Châu chụp ảnh với bác thì không thành vấn đề."
Bà chủ bỏ lại một ánh mắt "Chỉ biết bán đứng bạn bè", cười hì hì ra ngoài.
Nghi Hi lập tức vội vã gắp lấy một miếng thịt cá, sau khi nhúng vào nước chấm liền cho vào trong miệng, thịt cá trơn mềm, vị cay thẩm thấu vào từng thớ thịt, ngon đến mức mắt cô cũng híp lại.
Dựa theo bình thường, kế tiếp hai người phải ăn khá nhiều, nhưng đáng tiếc là, sau khi Nghi Hi và Hứa Mộ Châu ăn được mấy miếng, đều buông đũa xuống.
Hứa Mộ Châu: "Cuối tuần này anh sẽ đóng phim mới, yêu cầu của nhân vật là gầy đi 10 cân."
Nghi Hi: "Qua mấy ngày nữa là tiệc mừng công của 《 Phượng hoàng phi thiên 》, em còn phải mặc lễ phục..."
Hùng hổ muốn tới ăn, kết quả cả hai đều không thể ăn nhiều.
Hai người nhìn nhau trong phút chốc, cũng nhịn không được phá lên cười.
Kỳ thật chế độ ăn uống của bọn họ đã được coi là tốt.
Trong giới có một số nghệ sĩ đối với bản thân phải gọi là nghiêm túc đến ngoan độc, nhất là nữ minh tinh, cho dù khi xã giao bất đắc dĩ phải ăn vài miếng, thì sau khi trở về cũng sẽ lập tức móc cổ họng, cưỡng ép bản thân nôn ra thì thôi.
Dáng người hoàn hảo mãi mãi không phải vô duyên vô cớ mà có được, Nghi Hi cũng là dựa vào một năm 365 ngày, 300 ngày ăn rau xanh uống nước trắng, mới có eo thon chân dài được fan cuồng khen ngợi.
Thật ra mà nói, từ khi xuất đạo đến nay đã 4 năm, bụng cô còn chưa từng được no qua.
Hứa Mộ Châu đột nhiên hỏi: "Em có hối hận không? Lúc trước muốn tiến vào giới giải trí, mấy năm nay có từng hối hận chưa?"
Nghi Hi vẫn cảm thấy hôm nay Hứa Mộ Châu có chút khác xưa, hiện tại mới phát hiện, thì ra là thần thái của hắn đã ôn hòa hơn nhiều.
Khuôn mặt không còn lạnh lùng băng sương như trước, khi nhìn cô, hắn khẽ cười.
Mấy năm qua, hắn cũng trở nên chín chắn không ít, tính ra thì Hứa Mộ Châu cũng sắp tròn 30 rồi, thời gian trôi qua nhanh thật.
Khi bọn họ quen biết, cả hai đều không có tiếng tăm gì, lại ôm trong lòng nguyện vọng giống nhau.
Bây giờ, cả hai đều trở thành đại minh tinh nổi tiếng toàn quốc, nhất cử nhất động đều kéo theo truyền thông cùng hàng vạn hàng nghìn fan.
Lý tưởng năm đó, tới cùng không hề phụ lòng.
Nghi Hi lắc đầu, "Hối hận? Đương nhiên là không.
Đây chính là chuyện em muốn làm, phải trả giá nhiều hơn nữa em cũng cam tâm tình nguyện.
Em nghĩ, chắc chắn anh cũng không hối hận đi?"
Hứa Mộ Châu trầm mặc, lát sau mới nói: "Chuyện này không hối hận, nhưng chuyện khác thì sao? Em và cô Thẩm..."
Vẻ mặt Nghi Hi biến đổi, Hứa Mộ Châu bỗng nhiên chuyển đề tài, "Thương thế của chú Lương còn nghiêm trọng không?"
Nghi Hi dừng một chút, "Ổn định, bằng không em cũng sẽ không đi ra khỏi bệnh viện."
"Những chỉ trích trên mạng em không cần để trong lòng, cùng lắm thì lan tràn lên vài tờ báo nhỏ, rất nhanh sẽ bị mọi người quên đi thôi.
Chú Lương cũng không phải người trong cái vòng tròn này, e rằng chú ý cũng sẽ không để ý đến mấy chuyện này.
Lần trước anh về nhà, ông nội còn đề cập với anh về bài phát biểu của chú Lương tại 《 Trung Hoa xưa và nay 》 tháng 9 năm ngoái, khen ngợi quan điểm của chú ấy vô cùng đổi mới"
Ông nội Hứa Mộ Châu cũng giống như Lương Cách, đều làm nghiên cứu về lịch sử, định hướng chủ yếu là lịch sử nhà Tần Hán, thậm chí trong công tác Hứa lão tiên sinh còn có địa vị tương đối cao.
Mấy lời an ủi được nghe mấy ngày nay, chỉ có Hứa Mộ Châu là chân chính chạm được đến lòng Nghi Hi.
Đúng vậy, cha cô là người có thành tựu tại lĩnh vực của bản thân ông, dù không làm đạo diễn, cha cũng là học giả lịch sử ưu tú.
Nghi Hi nhìn hắn, chân thành nói: "Cảm ơn anh, Mộ Châu.
Em tin chuyện này sẽ trôi qua rất nhanh."
Hứa Mộ Châu khẽ mỉm cười, giống như vô ý hỏi han: "Em và thầy Lê quyết định công khai sao?"
Bí mật trong giới là giấu không được, cho tới bây giờ, quan hệ giữa cô và Lê Thành Lãng đã có rất nhiều người biết.
Chẳng qua Hứa Mộ Châu không cần nghe ngóng từ người, trước đây khi vừa xác định quan hệ, cô đã chính miệng thừa nhận với hắn.
Nghi Hi có chút kinh ngạc, lại có điểm mâu thuẫn, "Vì sao hỏi như vậy?"
"Đoán." Xem thái độ của họ đối với đủ loại tin đồn tình cảm, giống như không quyết định tiếp tục giấu diếm.
Nghi Hi dùng đũa chọc chọc miếng cá trong bát, "Phải đi."
Giọng điệu cũng như câu trả lời này có gì đó không đúng, Hứa Mộ Châu chợt ngộ ra, "Hai người...!Cãi nhau?"
Nghi Hi ngước mắt, "Rõ ràng vậy à?"
Hứa Mộ Châu: "Không bằng nói, anh khá hiểu dáng vẻ khi em cãi nhau với người ta."
Nghi Hi "phụt" cười ra tiếng, "Không sai không sai.
Dù sao, quan hệ của chúng ta đã từng có nửa năm chiến tranh lạnh."
Dưới lầu mơ hồ truyền tới tiếng người, là bà chủ đang chào khách vừa đến.
Hứa Mộ Châu hỏi: "Cho nên, vì sao lại cãi nhau?"
Nghi Hi trầm mặc một lát, "Chuyện lần này, anh ấy nói đỡ cho người đó, em không được vui."
Quả nhiên là bởi vì Thẩm Nhất Lộ.
Rất nhiều năm trước Hứa Mộ Châu liền phát hiện, hễ nhắc đến Thẩm Nhất Lộ, Nghi Hi liền rất dễ dàng thay đổi trở nên không còn tỉnh táo.
Rốt cục quan hệ giữa Lê Thành Lãng và Thẩm Nhất vẫn ảnh hưởng tới bọn họ.
Hắn rót một chén rượu mơ, vừa định uống thì Nghi Hi đã đoạt lấy cái chai, cũng rót cho mình một chén, sau đó nâng chén về phía hắn nói: "Rượu bà chủ tự ủ, tới, cạn nào!"
Hai người uống một hơi cạn sạch.
Nghi Hi sờ sờ gò má, tuy rằng tửu lượng cô tốt, nhưng vừa rồi uống vội quá, vẫn có chút nóng lên.
Cô thở dài một hơi, "Anh nói xem, có phải đôi khi em đặc biệt tùy hứng không? Kỳ thật em hiểu chứ, ý định ban đầu của Lê Thành Lãng là bảo vệ em, khoảng thời gian này anh ấy cũng luôn ủng hộ em.
Nhưng em vẫn giận anh ấy.
Chắc em bị anh ấy làm hư rồi, tính tình anh ấy quá tốt, cho nên em liền trở thành cô gái xấu tính..."
Hứa Mộ Châu nói: "Anh không thấy tính tình em xấu."
"Đấy là do anh xấu tính hơn cả em." Nghi Hi lại uống thêm một chén, nằm bò lên bàn, "Nhưng anh ấy không giống chúng ta.
Anh ấy là người rất dịu dàng, rất điềm đạm, bao dung tất cả mọi thứ của em, thật sự có nhiều lúc em còn cảm thấy, anh ấy không phải bạn trai em, mà là cha, là người thầy soi đường chỉ lối cho em..."
"Anh ta tốt như vậy, không phải cũng chọc giận em đấy thôi." Hứa Mộ Châu nói, "Tiểu Hi, đa số thời gian em đều là cô gái rất dễ chịu, chỉ cần để ý vài điểm, anh kết giao với em chỉ có một năm còn biết, anh ta vì sao lại không biết? Vì chuyện này mà làm em giận, là anh ta sai, chứ không phải lỗi của em."
Nghi Hi nghiêng đầu nhìn hắn một lát, cười haha, "Nhất định là bạn gái mới đã chỉ anh rất nhiều điều.
Thật lợi hại, bây giờ anh nói chuyện còn dễ nghe hơn nhiều."
"Anh không có bạn gái mới." Hứa Mộ Châu thản nhiên nói.
Nghi Hi ngẩn người, "Oh?"
"Sau khi chia tay với em, anh chưa từng kết giao với ai.
Em là bạn gái đầu tiên, cũng là duy nhất.
Cho nên Tiểu Hi, không có ai lợi hại bằng em."
Nghi Hi hoàn toàn ngây người, Hứa Mộ Châu rất bình tĩnh nhìn cô, biểu cảm không hề thay đổi như vậy, rất có cảm giác giống như hot boy lạnh lùng cao ngạo trước kia.
Nhưng ánh mắt hắn dịu dàng như vậy, giống hệt như thời yêu đương.
Thực ra cô vẫn cảm thấy rất thần kỳ, lạnh lùng như hắn, khi một mình đối mặt với cô lại có thể lộ ra sự ôn nhu.
Trước khi gặp được hắn, cô không tin trên thế gian này, lại tồn tại chuyện "Nhất kiến chung tình".
Cô bỗng nhiên đứng lên, "Em ăn xong rồi, còn phải trở về bệnh viện chăm sóc cha."
Hắn im lặng 2 giây, cũng hờ hững đứng lên, "Anh đưa em về."
Nghi Hi kéo cửa ra liền dẫn đầu ra ngoài, giày cao gót giẫm trên bậc thang, phát ra âm thanh "Cộp cộp".
Cô đi quá vội vàng, nên đã quên mất lời dặn của bà chủ, cho đến khi xuống tới đoạn cuối cầu thang, vừa vặn đứng trước mặt là bảy tám người, mới như vừa tỉnh lại từ trong mộng.
Những người này đều là khách tới ăn cơm, sau khi thấy Nghi Hi thì trợn mắt há hốc mồm, gần như hoài nghi bản thân nhìn lầm.
Nhưng không đợi bọn họ phục hồi lại tinh thần từ kích thích "Tùy tiện ăn một bữa cơm liền chạm mặt nữ minh tinh đang nổi", đã bị người đi đằng sau gây shock.
Cô gái đứng đầu mở to hai mắt, âm thanh cũng thay đổi, "...!Hứa, Hứa Mộ Châu? Nghi Hi? Hai người? Tôi có nhìn lầm không???"
Bà chủ toát hết mồ hội, lập tức giải thích, "Cái đó, thật ra bọn họ không phải..."
Không để bà nói xong, những người đó đã ùa lên, vây kín Nghi Hi, "Đàn chị! Chị Nghi Hi! Bọn em đều là sinh viên của Thủ Ảnh! Trời ơi tự nhiên lại gặp được chị ở đây! Chị đẹp quá! Còn cả Hứa sư huynh!"
Tiếng động bên này thu hút những người khác trong quán, rất nhanh, mọi người đều chú ý đến quán ăn nhỏ lại giấu hai đại minh tinh!
Nghi Hi bị chen đến mức lưng tì vào tay vịn cầu thang, nhìn vẻ mặt hưng phấn của mọi người, cô nhanh chóng chỉnh lý suy nghĩ.
Trước hết để bọn họ bình tĩnh lại, sau đó ký tên cũng được chụp ảnh cũng không sao, đều là chuyện có thể thương lượng.
Nhưng nên làm thế nào để giải thích cô cùng Hứa Mộ Châu xuất hiện ở chỗ này? Người yêu cũ cùng nhau đi ăn cơm? Cảm giác lấy cái cớ gì cũng không thể thực hiện được...
Sau đó những bị khách kéo tới lấy điện thoại ra, bắt đầu chụp ả nh, Nghi Hi vừa định ngăn cản, chân phải đã bị giẫm trúng một cách hung hăng, đau đến mức cô hít vào một ngụm khí.
Phía sau bỗng nhiên truyền tới một sức mạnh, Hứa Mộ Châu cưỡng ép chen vào đám người, nắm được tay cô liên xông ra ngoài.
"Nghi Hi, Hứa Mộ Châu, chờ một chút..."
Hứa Mộ Châu dứt khoát dùng cánh tay phải ôm cô, đem mũ lưỡi trai chụp lên đầu cô, không để ai chụp được mặt cô.
Những người phía sau đuổi theo hô hoán, hắn che chở đưa cô lên xe, sau đó nhanh chóng kéo cửa xe.
Các fan chen chúc bên ngoài, Hứa Mộ Châu bình phục hơi thở, quay đầu nói với Nghi Hi: "Không sao rồi, bây giờ anh đưa em về."
Nghi Hi lại bỗng nhiên nghĩ đến hai năm trước, lần đầu tiên cô cùng Lê Thành Lãng hẹn hò, cuối cùng cũng bị fan nhận ra.
Sau khi thoát hiểm cô vừa khóc vừa kể với anh, anh sờ lên má cô, ôn nhu nói: "Sau này nếu chuyện đó lại xảy ra, em chỉ cần trốn thật kỹ.
Anh sẽ đến tìm em.
Bất luận ở nơi nào, anh cũng sẽ tìm được em."
Lê Thành Lãng, giờ khắc này, em thật sự rất nhớ anh.
《 Nghi Hi Hứa Mộ Châu hẹn hò ở quán ăn, nghi ngờ tình cũ không rủ cũng đến! 》
Rạng sáng ngày thứ hai, tin tức này liền chiếm cứ đầu để của của các tờ báo giải trí, mọi người đều xôn xao bàn luận về hướng đi tình cảm của đôi tình nhân một thời này.
Thời điểm này, thực ra Nghi Hi rất không thích hợp tuôn ra scandal tình cảm, dù sao cha cô còn trọng thương chưa lành.
Chẳng qua Vương An Huệ cũng không có biện pháp, căn cứ theo miêu tả của Nghi Hi, lúc ấy người trong quán quá nhiều, còn toàn là người ngoài vòng tròn, chị muốn xử lý cũng không có cách nào, buổi tối lộ ảnh trên mạng, tin tức cũng theo sát xuất hiện.
Sau khi hỏi rõ Nghi Hi không tái hợp với Hứa Mộ Châu, chị liền trả lời đơn giản với bên ngoài, nói trong nhà Nghi Hi gặp phải biến cố, tâm trạng vô cùng suy sụp, Hứa Mộ Châu chỉ là bạn bè gặp mặt mà thôi.
Đương nhiên với câu trả lời này có người tin, cũng có người không tin, người qua đường ôm thái độ có cũng như không, tất cả fan Châu Hi lại như uống máu gà.
Tuy rằng 《 Nhớ mãi không quên 》 đã là chuyện của hai năm trước, nhưng CP này không có nửa phần nguội lạnh, vẫn có số lượng thành viên khổng lồ như cũ, dù cho Lãng Hi gần đây rất hưng vượng cũng không thể so sánh cùng.
Quá khứ hai người chỉ là tham dự cùng một lễ trao giải, các fan đã có thể gào thét lung tung vài hôm, huống gì bị chụp được cả ảnh?
"Lén lút gặp mặt! Còn ôm ấp! Hi Hi còn đội mũ của Châu Châu! Mị cảm thấy mùa xuân sắp đến rồi! Quán ăn kia ở đâu vậy? Mị muốn quyên tiền cho nó!"
Trương Băng sau khi xem hết bình luận trên mạng, nghiêm chỉnh đề nghị cho Nghi Hi, "Em cảm thấy, chị vẫn nên gọi điện giải thích với thầy Lê đi."
Nghi Hi ngồi ở trên ghế sofa, trên chân cũng có một cái iPad, bên trong đang mở kịch bản.
Nghe vậy cô không nói gì cả, chỉ lật thêm một trang.
Trương Băng có phần gấp gáp, "Tiểu Hi, em nói thật đấy! Chị đừng rắn quá, chuyện này không thể kéo dài được!"
Nghi Hi ngẩng đầu, "Chị biết rồi, em đi ra ngoài trước đi.
Chị xem xong cái này rồi nói."
Trương Băng bất đắc dĩ, nghĩ đến hôm qua hai người không vui vẻ gì, cũng không dám nhắc lại nhiều lần.
Trong lòng phức tạp cô ấy đi ra ngoài, lúc này Nghi Hi mới lấy điện thoại qua thật nhanh, chưa từng bỏ ý định kiểm ra tin nhắn và cuộc gọi, phát hiện tự nhiên vẫn không hề có chút động tĩnh nào.
Anh ấy vẫn bình tĩnh được?
Hiện tại Nghi Hi đã không còn giận anh, tối hôm qua đoán được sẽ có tin tức xuất hiện, cô đã lên kế hoạch rõ ràng coi cái này làm bậc thang.
Lê Thành Lãng thấy tin tức nhất định sẽ gọi điện thoại tới đây, đến lúc đó mình chỉ cần giải thích rõ ràng, lại thuận tiện cùng anh trở lại hòa hảo như xưa.
Kế hoạch vô cùng hoàn mỹ, chỉ là không nghĩ rằng vai nam chính hoàn toàn không ra chiêu theo lẽ thường, anh ấy tự nhiên đối với cô không nghe không hỏi!
Nghi Hi nghĩ tới trước kia chuyện cũ của cô và Hứa Mộ Châu bại lộ, Lê Thành Lãng cũng duy trì không chủ động gọi điện cho cô, lúc ấy anh lấy lý do là tin tưởng cô.
Nhưng hiện tại không giống nhau mà! Chúng ta đang cãi nhau đó đại ca!
Nghi Hi càng nghĩ càng buồn bựcn, trút căm phẫn ném điện thoại sang bên kia ghế, một phút đồng hồ sau ôm đầu kêu lên một tiếng, lại xám xì xám xịt nhặt điện thoại về.
"Được, nếu anh đã không gọi cho em, thì để em gọi cho anh.
Tính kiên nhẫn của anh quá tốt, em không so được!"
Nghĩ như vậy, cô bấm dãy số quen thuộc, chờ một lát rốt cục được kết nối, lại không nghe thấy giọng nói quen thuộc.
"Alo?"
Nghi Hi sững sờ giây lát, "Cô là..."
Giọng nữ kia khẽ cười, "Nghi Hi đúng không? Tôi là Lư Yên.
Thành Lãng đi WC, điện thoại di động để trên ghế, tôi sợ em có việc gấp, cho nên nhận giúp ảnh một chút."
Nghi Hi: "...!Hai người đang ở cùng nhau?"
"Đúng rồi."
Nghi Hi nắm chặt điện thoại trầm mặc, bên kia Lư Yên truy hỏi: "Em có vấn đề gì sao? Đợi lát nữa tôi sẽ chuyển lời cho ảnh.
Hôm nay chúng tôi rất bận, tôi sợ ảnh không có thời gian gọi điện lại cho em."
Không cần nhìn cũng có thể đoán được hiện giờ vẻ mặt của Lư Yên là gì, Nghi Hi híp híp, bỗng nhiên lộ ra nụ cười tươi tắn, "Vậy không cần anh ấy gọi lại cho em đâu, em ở đây đợi, Lê Thành Lãng trở về cô đưa điện thoại cho anh ấy là được."
Lư Yên không nghĩ đến cô sẽ nói như vậy, "Nhưng mà, phải một lúc nữa anh ấy mới có khả năng quay về."
"Vậy cô cứ để đấy đi.
Không cần đau lòng tiền điện thoại, chúng em là người yêu, mỗi tháng đều dùng không hết."
Bên kia một lúc lâu không có ai nói gì, sau đó mới nghe thấy âm thanh của Lư Yên, "...!Thành Lãng, điện thoại của Nghi Hi."
Nghi Hi an tâm chờ đợi, anh nhận lấy điện thoại đi ra ngoài ban công, có tiếng gió vù vù truyền tới.
Anh ấm giọng nói: "Tiểu Hi."
Nghi Hi: "Chú Lê."
Lê Thành Lãng nói: "Em đừng hiểu lầm, anh và Lư Yên đều đang ở nhà đạo diễn Từ Lập, có việc công muốn bàn bạc."
"Em không hiểu lầm." Nghi Hi bình tĩnh nói.
Kỳ thật cô có thể làm nũng, chất vấn Lê Thành Lãng vì sao để Lư Yên động vào điện thoại của anh, nhưng sau chuyện vừa rồi, cô thật sự không còn tâm trạng.
Trong số bạn bè của Lê Thành Lãng, người duy nhất Nghi Hi không thích chính là Lư Yên.
Cô không quên được người phụ nữ đó đã từng có địch ý với mình, cùng với người trong miệng Trương Tư Kỳ, không chết tâm với Lê Thành Lãng từng đó năm.
Chuyện này nói tới còn có chút buồn cười, 3 năm trước Lư Yên cùng Trương Tư Kỳ trước sau tung ra có bạn trai doanh nhân ngoài giới, bị mọi người trêu chọc hai vị ảnh hậu.
Bây giờ Trương Tư Kỳ kết hôn sắp được hai năm, còn vị hôn phu của Lư Yên đã sớm bị chị ta đá bay, tiếp tục cuộc sống vui chơi.
Nghi Hi kỳ thật còn có phần tò mò, chí ít từ sự quan sát của cô, Lê Thành Lãng và Lư Yên đã lâu không liên lạc.
Hiện tại là vì việc công, mới lại sáp đến cùng nhau?
Chẳng lẽ bọn họ muốn hợp tác đóng phim mới, của đạo diễn Từ Lập? Nhưng không đúng vậy, rõ ràng Lê Thành Lãng cũng có mâu thuẫn với đạo diễn Từ Lập...
Lê Thành Lãng nói: "Tiểu Hi, anh đã thấy bài báo đó, không cần nghĩ quá nhiều, anh biết hai người chỉ là bạn bè gặp mặt."
Phải không? Anh thật sự đã xem hết toàn bộ? Rõ ràng hắn còn ôm cô, rõ ràng vào thời điểm này cô phải ở bệnh viện, lại cùng Hứa Mộ Châu ra ngoài ăn cơm, anh thật sự không lo lắng chút nào sao?
Nghi Hi: "Em không nghĩ gì cả.
Anh nói phải tin tưởng lẫn nhau mà, em tin anh, anh cũng tin em, rất công bằng..."
"Em biết là tốt rồi."
Hai người cách điện thoại trầm mặc một lát, Lê Thành Lãng thăm dò nói: "Chuyện hôm đó..."
"Chuyện hôm đó cứ để cho nó qua đi.
Là em quá xúc động, không nên nổi nóng với anh, anh không trách em là được rồi."
"Không phải? Là anh nói bậy, không trách được em tức giận."
Nghi Hi cười lên một tiếng, Lê Thành Lãng cũng khẽ mỉm cười, hai người lại tán gẫu vài câu, sau đó anh nói: "Tiểu Hi, bên anh còn chút việc, buổi tối lại nói chuyện."
"Được.
Anh vội thì đi đi."
Cô nói xong liền muốn tắt cuộc gọi, anh lại bổ sung một câu, "Trương Băng nói em gần đây không ăn uống cẩn thận, đừng như như vậy.
Nếu chú Lương khỏe lên, ngược lại thân thể em lại không tốt, chú ấy sẽ tự trách."
Nghi Hi cắn cắn môi, "...!Em biết rồi."
Cúp điện thoại, cô mờ mịt ngồi trên ghế sofa, không biết kế tiếp nên làm gì.
Chiến tranh lạnh năm ngày, rốt cuc cô và Lê Thành Lãng không cần hỏi thăm lấy lệ từ người khác, lần nữa nói ra lời muốn nói.
Xem ra là hòa bình rồi, nhưng tâm trạng của cô còn tệ hơn trước khi gọi cú điện thoại này.
Điện thoại di động bỗng nhiên vang lên một tiếng, vừa cầm lên xem thì ra là trình duyệt đưa lên những tin tức hot nhất từng giờ.
Sáng nay vẫn là cô, đêm nay đã đổi thành bạn trai cô.
Trong phòng thực yên lặng, Nghi Hi chằm chằm hai hàng chữ kia rất lâu, mới lãnh đạm cười một chút, "Thì ra là bàn công việc này."
Màn hình điện thoại di động bị khóa, đen xì một mảnh, chỉ thấy rõ đầu đề tin tức.
《 Kế hoạch Lê Thành Lãng đạo diễn tác phẩm đầu tay được tiết lộ, định mời Lư Yên đảm nhiệm vai nữ chính? 》
HẾT CHƯƠNG 119.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...