Khác với Nghi Hi dùng nội tâm thể hiện, Lê Thành Lãng vừa xuất hiện chính là một cảnh hành động linh hoạt, lập tức bắt được Đới Trường Trị từ trong cảm xúc tuyệt vọng, tán thưởng động tác của Lê Thành Lãng vẫn duy trì được tiêu chuẩn nhất quán.
Anh đóng là tên kiếm khách, dường như còn mang theo bí mật gì đó, cho nên phải ứng phó với sự truy sát vô tận.
Hắn xuất hiện tại thị trấn này, trầm mặc nghe người qua đường bàn tán xôn xao,những người đó cảm thán công tử của nhà Huyện trưởng chết bất đắc kỳ tử, còn vị thiếu phu nhân xuất thân từ thư hương thế gia kia, lại sớm trở thành quả phụ.
Sau đó rất nhanh, người xem biết được thân phận của hắn, thì ra hắn tên là Lâm Yến Đường, là người cậu không có quan hệ huyết thống với Kim Phượng, cũng là người nàng yêu sâu đậm thời thiếu nữ.
Khi Lâm Yến Đường xuất hiện trước mặt Kim Phượng, Đới Trường Trị lần đầu tiên thấy được thần thái trong mắt Nghi Hi, cái thần thái của người còn sống.
Phảng phất như trong đống tro tàn bay ra đốm lửa nhỏ, tuy rằng mỏng manh, nhưng bởi vì lúc trước thê lương hoang vu đáng sợ quá mức, nên đốm lửa nhỏ này hiện ra cũng vô cùng trân quý.
Xa cách nhiều năm, nàng chưa từng buông tha cho mối tình với hắn, nhưng khi hắn muốn mang nàng đi, nàng lại cự tuyệt.
Nàng đã quyết định vì trượng phu thủ tiết cả đời, cố chấp thời niên thiếu, tình yêu đã từng, toàn bộ đều được nàng khóa thật sâu trong lòng.
Cuộc đời của nàng đã vỡ nát, Kim Phượng tùy hứng đó đã sớm chết, kẻ sống bây giờ, chẳng qua là cái xác không hồn.
Nàng biến bản thân thành tế phẩm tuẫn táng, lại không đoán được chỉ nhiêu đó còn chưa đủ, người đó thật sự muốn lấy mạng nàng.
Mẹ chồng hạ độc trong rượu, điên cuồng làm cho nàng chết đi, tới cuối cùng, vẫn là hắn xuất hiện cứu nàng.
Rừng trúc ngàn dặm, sóng lớn nhấp nhô, Kim Phượng tìm được đường sống trong chỗ chết đứng ngoài phòng trúc, bình tĩnh nhìn Lâm Yến Đường chém giết với người khác.
Trong mắt nàng có gì đó hiện lên, dường như tất cả khổ sở nhẫn nhịn nửa đời trước hiện lên từng cái, mà giờ khắc này, rốt cục đến lúc bùng nổ.
Có nam nhân nhào về phía nàng, nàng xoay người nhặt lên một thanh trường kiếm, gọn gàng linh hoạt cắt đứt cổ họng gã.
Hình ảnh này được xử lý vô cùng đẹp, trong viễn cảnh cách biệt, lá trúc bay tán loạn, máu tươi văng khắp nơi, một nam một nữ đứng quay lưng về phía nhau, ngay cả góc độ đổ của thi thể cũng trải qua thiết kế tỉ mỉ.
Mà khi máy quay đến gần, là sườn mặt lạnh lùng của Nghi Hi, còn khi nàng nhìn về phía màn ảnh, là đôi mắt với ý cười lạnh lẽo.
Đới Trường Trị cảm giác trên đầu có tiếng gì đó ting một cái.
Bởi vì ý cười này này, bởi vì ánh mắt này, hôm nay trong rạp phim lần đầu tiên ông cảm nhận được sự hưng phấn! Sự hưng phấn chỉ khi nhìn thấy diễn xuất tinh tế mới có!
Nếu như nói, Kim Phượng trước đây là kiềm chế tuyệt vọng, giống như cây cung không ngừng bị kéo ra, đến nơi đây, cái cung này rốt cục không chịu nổi áp lực không ngừng gia tăng, sau một tiếng “Đùng” giòn tan, dây cung đứt đoạn.
Nàng không tiếp tục làm quý phụ trầm mặc ẩn nhẫn, biến thành ma nữ thần ngăn sát thần, phật chắn sát phật.
Cảm xúc của Nghi Hi chuyên biến như nước chảy thành sông, tuyệt vọng trước đây càng ác dày đặc, thì nơi này bùng nổ càng chân thật.
Đây là quá trình lượng biến đổi thành chất, mà cô chẳng những không làm cho người ta cảm giác đột ngột chút nào, ngược lại giống như giữa hè vui vẻ được uống cốc nước đá! Khiến cho người ta không nhịn được hô to, đúng! Chính là như vậy! Cô đáng nhẽ nên giết bọn họ từ lâu!
Nhưng rất nhanh, sự sảng khoái này lại biến hóa thành bất an, huyền đoạn của Kim Phượng quá triệt để, nàng không những không phải mình 5 năm này, thậm chí cũng không phải mình thời thiếu niên.
Nàng căm hận thế đạo này, căm ghét những kẻ theo đuổi không bỏ kia, bất luận là muốn bắt nàng trở về, hay là muốn giết chết Lâm Yến Đường, cướp đoạt kiếm phổ 《 Phượng hoàng phi thiên 》.
Nàng đều muốn bọn chúng phải chết.
Thời điểm này, Đới Trường Trị cũng phát hiện Lâm Yến Đường cùng Kim Phượng được xây dựng rất tài tình, giống như hai mặt âm dương, hai người này vĩnh viễn không đứng cùng một chiến tuyến.
Lúc Kim Phượng cấp tiến, Lâm Yến Đường bảo thủ, trái lại cũng thế.
Xuyên suốt bộ phim là thông qua so sánh tính cách bọn họ cùng sự tráo đổi tới thúc đẩy nội dung phim, cảnh tình cảm cùng nhờ vậy càng có hàm ý sâu sắc.
Hai người một đường trốn chạy, Kim Phượng dần dần phát hiện bí mật của Lâm Yến Đường, sau mấy lần tranh chấp, lấy được kiếm phổ 《 Phượng hoàng phi thiên 》.
Trong rừng Hồ Dương Ngạch tể nạp kỳ, lá cây bay khắp trời, Kim Phượng hồng y như lửa, không ngừng luyện tập các chiêu kiếm trong truyền thuyết bất bại kia.
Cảnh tượng này dĩ nhiên là đẹp tới cực điểm, cảnh hành động của Nghi Hi lại càng làm Đới Trường Trị kinh ngạc.
Cùng với mấy chiêu thức lộ ra lúc trước khác nhau, phân đoạn này dài đến 5 phút đều là cô tự mình thể hiện, bởi vì lộ mặt về phía màn ảnh quá nhiều, cho dù có thế thân, chính cô tuyệt đối khổ cực.
Động tác diễn trên phim rất khác, một chiêu đơn giản nhất, muốn lên hình đẹp mắt, âm thầm tập luyện chí ít mất mấy tiếng đồng hồ.
Năm phút hành động này, nghe nói đoàn phim quay hơn nửa tháng, Nghi Hi còn suýt xảy ra sự cố, từ trên dây cáp ngã xuống.
Nhìn sườn mặt cô gái cầm kiếm trên màn ảnh, vẻ mặt Đới Trường Trị không biểu lộ gì, nơi nào đó trong lòng lại có chút buông lỏng.
Màn ảnh bỗng nhiên chuyển đến chỗ Tôn lão gia, thì ra ông ta đã sớm biết chuyện về《 Phượng hoàng phi thiên 》, cũng biết chuyện xưa giữa Kim Phượng cùng Lâm Yến Đường.
Tôn gia bức nàng chết, một mặt là vì hoành phi trinh tiết, nhưng càng quan trọng hơn, lại là dẫn Lâm Yến Đường trở về.
Thời buổi loạn lạc như vậy, ai cũng nghĩ đục nước béo cò, Tôn lão gia trong miệng thì nói Tuyên Thống gia vạn tuế, lại cũng mộng tưởng trở thành bá chủ một phương.
Bọn chúng hao hết trắc trở tìm được Kim Phượng, dùng tỳ nữ bên người nàng làm mồi dụ, còn hứa hẹn cuộc sống nửa đời sau tự tại tiêu dao.
Kim Phượng tuy rằng không tín nhiệm Tôn lão gia, nhưng lại lo lắng an nguy của tỳ nữ, sau một lúc đấu tranh, tỳ nữ vì không muốn liên lụy Kim Phượng, tự nhiên chủ động chịu chết.
Kim Phượng bị chuyện này kích thích, đánh mất một tia lý trí cuối cùng, liền dùng “Phượng hoàng phi thiên” mà những kẻ kia mơ ước, cắt đứt cổ họng bọn chúng từng người một.
Lá vàng, y phục đỏ như lửa, còn có máu tươi chảy xuôi tứ phía.
Tất cả màu sắc cũng đến cực hạn, giống như dung nhan của Nghi Hi vừa xinh đẹp lại nguy hiểm như hoa anh túc.
Từ sớm khi phim bắt đầu được 10 phút, Đới Trường Trị đã đoán ra chủ đề của nó, đơn giản là sự thức tỉnh của phụ nữ.
Làm một movie lấy yếu tố chính là võ hiệp, lựa chọn chủ đề như vậy, nghe qua có chút không ăn nhập, nhưng dưới xử lý của Khương Bính Kỳ, võ công của Kim Phượng hoàn toàn trở thành ý thức biểu tượng của nàng.
Khi nàng thần phục lễ giáo, ngay cả ngăn cản một cái phụ nhân gìa yếu bóp chết mình cũng không làm được, mà sau khi nàng vứt bỏ toàn bộ băn khoăn, có thể lấy đi tính mạng của mười ba người dưới khung cảnh lá bay đầy trời.
Nội dung bộ phim đã đến đoạn, “Phóng” của Kim Phượng đã đến cực hạn, nhưng loại “Phóng” này là không hợp lý, thiêu đốt quá độ chỉ làm tăng nhanh tốc độ hủy diệt chính mình.
Cho nên phần sau, nhất định sẽ xảy ra chuyện, để trạng thái của nàng đi theo hướng “Thu”.
Chỉ có như vậy, kết cấu cả phim mới có thể hoàn chỉnh.
Quả nhiên, hành vi của Kim Phượng rốt cục chọc giận Lâm Yến Đường, hai người bùng nổ tranh cãi lớn nhất từ đầu phim đến giờ, thậm chí tới nước rút kiếm chĩa về phía nhau.
Bọn họ yêu đối phương bao nhiêu, thì hận đối phương bấy nhiêu.
Nàng hận hắn trước kia không chịu tiến thêm một bước, bỏ nàng ở nơi lang sói, mới có thể tạo thành kết quả hôm nay.
Mà hắn đau lòng vì nàng thay đổi, không muốn tin Phượng Hoàng nhi trong lòng hắn, biến thành một ác ma giết người không chớp mắt.
Hai người mỗi người đi một ngả, Kim Phượng rốt cục trải qua cuộc sống giang hồ đã từng tưởng tượng vô số lần, dựa vào võ nghệ cao siêu, nàng không ngừng gây chuyện thị phi, không chút kiêng dè thể hiện võ công của bản thân.
Phân đoạn này thần thái của Nghi Hi vô cùng hào hứng, giống như đứa trẻ lấy được bảo vật mong đợi bấy lâu, nàng hưởng thụ nó không biết mệt mỏi, cũng chuẩn bị mất đi nó bất cứ lúc nào.
Rất nhanh, tất cả mọi người đều biết, có nữ tử thân thủ bất phàm, rất giống “Phượng hoàng phi thiên” trong truyền thuyết.
Kim Phượng bị nhóm cao thủ ngấp nghé kiếm phổ bao vây, nàng thản nhiên thừa nhận 《 Phượng hoàng phi thiên 》 đúng là trong tay nàng, chẳng qua sau khi học xong đã bị nàng thiêu hủy.
Nếu như muốn học, nhất định phải quỳ xuống dập đầu bái sư.
Thái độ kiêu ngạo của nàng chọc giận tất cả mọi người, bọn chúng thống nhất quyết định bắt sống sau đó cưỡng bức tra tấn nàng, không tin hỏi không ra kiếm phổ.
Đây lại là một phân đoạn đánh nhau đặc sắc, khi Kim Phượng mình đầy thương tích, sắp ngã xuống, Lâm Yến Đường lần nữa xuất hiện.
Trận này có giá trị, là lần đầu tiên hai người chân chính liên thủ, bọn họ kề vai chiến đấu, vô cùng ăn ý giết hết những kẻ kia.
Cuối cùng, Kim Phượng không nhịn được mỉm cười nhìn hắn, lại trơ mắt thấy một thanh trường kiếm bay tới, xỏ xuyên ngực hắn.
Thân hình cao lớn của nam nhân chậm rãi quỳ xuống, Kim Phượng một phen tiếp được.
Trên màn ảnh lớn, Nghi Hi ôm Lê Thành Lãng, hốc mắt đỏ lên, nước mắt không ngừng rơi xuống.
Nàng như sụp đổ, dường như sắp mất đi thứ quan trọng nhất trong sinh mệnh, khi tính mạng treo lơ lửng cũng chưa từng sợ hãi đến vậy.
Lê Thành Lãng nhìn nàng, suy yếu cười nhẹ, “Ta để nàng đi, là để nàng tự mình trải nghiệm cuộc sống, không phải để nàng… Chết thay ta.”
Thì ra hắn biết.
Biết nàng định để sự chú ý của người đời đối với 《 Phượng hoàng phi thiên 》 lên người mình, biết nàng muốn dùng tính mạng mình kết thúc gần trăm năm liên tục giết chóc, biết nàng hi vọng hắn từ nay có thể trải qua cuộc sống yên bình.
Thì ra cái gì hắn cũng biết.
Âm thanh của nàng run rẩy, “Ta là tội nhân.
Chàng nói rất đúng, ta là tội nhân.
Ta giết quá nhiều người, ta biết … Nhưng ta không quay đầu được nữa.
Cho nên, nếu như có thể dùng mạng của ta tới đổi mạng chàng…”
Cây trâm bạc trên búi tóc đen nhánh như ẩn như hiện, đây là thứ hắn tặng nàng năm ấy sinh nhật 16 tuổi, thì ra nàng vẫn luôn đeo trên người.
Hắn cảm thấy hốt hoảng, dường như vừa cúi đầu, còn có thể thấy lúc ấy nàng vui mừng ngượng ngùng thế nào, mà bản thân lại chân tay luống cuống ra sao.
Hắn nói: “Những điều đó không phải nàng sai.
Phượng Hoàng nhi, đáp ứng ta, quên đi những năm này, chỉ nhớ rõ ban đầu… Bản thân của lúc đầu.
Sống thật tốt, không phải vì ta, là vì chính nàng, hãy sống thật tốt…”
Hắn chậm rãi nhắm hai mắt lại, cũng không còn nghe thấy được nàng khóc lóc gào thét.
Ngoài thành một màu chết chóc, phóng tầm mắt nhìn lại thiên địa một mảnh hoang vu, mà nàng ôm chặt lấy xác hắn, giống như đôi tình lữ cuối cùng của thế gian, trước khi hồng hoang hủy diệt.
Nghi Hi nhìn sườn mặt của mình phóng đại trên màn ảnh, rất có cảm xúc.
Cô nghĩ đến trước kia đã từng đọc qua một câu: “Tình yêu cũng là một loại tôn giáo áp đặt trên người phụ nữ.” Bởi vì hoàn cảnh không ngừng thổi phồng phụ nữ xử trí theo cảm tính thế nào, đem hết toàn bộ theo đuổi tình yêu ra sao, làm cho cuối cùng ngay chính bản thân các cô cũng cho rằng như vậy.
Nhưng trên thực tế, đàn ông vì tình yêu mà làm ra chuyện ngu ngốc cũng không ít, mà trong số phụ nữ cũng có rất nhiều người chuyên chú vào sự nghiệp, đem chuyện tình cảm để sang một bên.
Lúc đó Nghi Hi thấy cách nói này, cảm thấy nó có đạo lý nhất định, nhưng cũng không suy nghĩ quá nhiều.
Có điều cô không đoán được, đạo diễn Khương Bính Kỳ là một người đàn ông, lại sùng bái về cách nhìn này.
Cho nên ở trong phim, ông ấy mới xây dựng Kim Phượng thật sự động lòng với trượng phu Tôn Thế Thanh, vây khốn nàng không chỉ là lễ giáo gia tộc, còn có cảm tình của nàng dành cho Tôn Thế Thanh.
Nhưng đối với Khương Bính Kỳ, bất luận là tình yêu hay thứ gì khác, đều không nên trở thành chướng ngại để phụ nữ tự theo đuổi cuộc sống tốt hơn.
Cho nên chẳng những Tôn Thế Thanh chết, ngay cả Lâm Yến Đường cũng phải chết, hắn dùng chính sinh mệnh của mình làm cái giá phải trả, chỉ cho Kim Phượng nên làm thế nào để đối mặt với cuộc sống.
Hình ảnh cuối cùng, là Kim Phượng một mình trở lại thị trấn, Tôn gia đã suy tàn, phòng ốc sụp đổ, không có ai hỏi thăm, vị thiếu phu nhân mệnh khổ đó cũng hoàn toàn bị lãng quên.
Đêm khuya nàng đứng trong căn nhà, lặng lẽ đốt kiếm phổ 《 Phượng hoàng phi thiên 》, nhớ lại vì lấy được nó, tới cùng đã có bao nhiêu người chết, còn bản thân đã trả giá những gì.
Làm xong việc đó, nàng xoay người rời đi, phía sau là ánh lửa bập bùng, nàng biết mầm hoạ kia đã hóa thành tro tàn.
Đưa mắt nhìn bốn phía, nơi này đã từng là ác mộng nàng không gạt đi được, bây giờ cũng chỉ còn lại cảnh tượng đổ nát, những ngày bị vây khốn tại nơi này, không có cách gì rời đi, cảm tưởng như đã từ kiếp trước.
Nghi Hi ngẩng đầu, nhìn trăng sáng phía chân trời, dường như nghĩ đến chuyện xưa nào đó.
Hai giây sau, nàng cong khóe môi, rất nhẹ rất nhạt, cười như trút được gánh nặng.
Thiên địa lớn như vậy, rốt cục không còn thứ gì có thể vây khốn nàng.
Âm nhạc vang lên, phụ đều cuối phim bắt đầu lên hình, đèn trong sảnh chiếu cũng sáng lên.
Không ai nói chuyện, toàn thân Nghi Hi cứng ngắc ngồi tại chỗ, khẩn trương đến mức không dám nhìn Lê Thành Lãng, cho đến khi ——
Tiếng vỗ tay vang lên như sấm dậy.
Cô đột nhiên quay đầu, mọi người đều đang vỗ tay, trên mặt là sự thỏa mãn sau khi đánh giá một tác phẩm xuất sắc.
Một vài fan hâm mộ may mắn được mời tới có người còn đang khóc, nhưng những nhà phê bình phim đều giống như đang có chút suy nghĩ, phảng phất vẫn còn đang suy tư thảo luận nghiên cứu về vấn đề trong phim.
Nghi Hi thấy một người đàn ông chừng 50 tuổi đi về phía mình, cô nhận thức khuôn mặt kia, ông ấy chính là nhà phê bình phim thanh danh hiển hách – Đới Trường Trị.
Nghi Hi có cảm giác thấp thỏm của học sinh gặp thầy giáo, chủ động duỗi tay về phía ông ấy, “Thầy Đới, chào ngài.”
Đới Trường Trị cầm tay cô, khí lực ông dùng rất lớn, tựa như muốn lấy nó để khắc chế kích động trong lòng.
Nghi Hi cùng ông bốn mắt nhìn nhau, ông nghiêm túc nhìn cô rất lâu, rốt cục trầm giọng nói: “Nghi tiểu thư, tôi muốn thu lại lời nói lúc trước.
Cô là diễn viên vô cùng xuất sắc, có tiềm lực to lớn không kém bất kì ai.
Tôi thành thực xin lỗi vì đã nghi ngờ cô.”
HẾT CHƯƠNG 110.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...