Ánh Sao Chờ Đợi Em


Nghi Hi sớm đã biết Lương Cách gọi Lê Thành Lãng tới, sẽ không chỉ đơn giản là ăn một bữa cơm, quả nhiên không bao lâu tiết mục chính thức liền bắt đầu.
Ông nội bà nội đều đi sang nhà hàng xóm, chỉ còn lại hai cha con cùng Lê Thành Lãng ở phòng khách xem TV, Lương Cách chuyển điếu thuốc cho anh, lại bị anh thấp giọng từ chối, “Cảm ơn, cháu không hút.”
Nghi Hi kinh ngạc.

Không hút sao? Nhưng cô thấy rất nhiều lần Lê Thành Lãng hút thuốc, xa không nói, chính là ở phim trường 《 Phượng hoàng phi thiên 》, khi cánh đàn ông mệt mỏi đến cực điểm thường thích hút mấy điếu nâng cao tinh thần, anh ấy cũng có thói quen này.

Chẳng qua Lê Thành Lãng thân sĩ phong độ, ít khi hút thuốc trước mặt phụ nữ, cho nên tuy rằng cô rất ghét mùi khói, cũng chưa từng tỏ vẻ dị nghị.

Hơn nữa, cô không thể không thừa nhận, dáng vẻ Lê Thành Lãng hút thuốc thật là phong nhã …
Chẳng lẽ do tới nhà cô, cho nên phải ở trước mặt trưởng bối giả vờ giả vịt?
“Không hút?” Lương Cách cũng có chút kinh ngạc.
Lê Thành Lãng mỉm cười, “Trước mới cai ạ.”
Lương Cách vô ý thức nhìn xuống Nghi Hi, con bé mắt mở to, xem ra cũng rất kinh ngạc.

Lê Thành Lãng phát hiện, bất đắc dĩ nói: “Em quá là không quan tâm tới anh, chuyện này cũng không biết?”
Nghi Hi phục hồi lại tinh thần, “Anh thật sự cai? Khi nào? Vì sao?” Lê Thành Lãng không trả lời, cô đành phải ồn ào, “Anh lại không nói, sao em biết…”
Mắt thấy đôi tình nhân này có dấu hiệu khoe ân ái trước mặt mình, Lương Cách đúng lúc cắt đứt, nói với Nghi Hi: “Con rất lâu không luyện chữ, đi thư phòng đem 30 trang 《 Ẩm thủy từ 》 viết một lần, lát nữa ta kiểm tra.”
“Cha…” Nghi Hi đương nhiên biết là ông muốn xúi mình đi, kì kèo mè nheo không chịu đi, kết quả Lê Thành Lãng cũng nói: “Tiểu Hi đi đi em, anh cũng muốn xem chữ viết của em, nếu có tiến bộ, còn có thể viết hai bức câu đối xuân cho anh mang về làm quà.”
Nghi Hi đành phải khuất phục, thư phòng tại lầu hai, cô cẩn thận mỗi bước đi hướng lên thang lầu.

Lương Cách cùng Lê Thành Lãng đều ngồi ở trên ghế sofa, hai người vẻ mặt nhu hòa, điều này làm cho cô có chút thở phào nhẹ nhõm.

Chờ bóng dáng cô rốt cục biến mất, nụ cười của Lương Cách mới chậm rãi thu lại, trầm mặc một lát, nói với Lê Thành Lãng: “Tính ra thì, chúng ta cũng là người quen cũ, rất nhiều năm trước từng gặp qua.

Thật ra mà nói, tôi không nghĩ rằng có một ngày sẽ lấy loại thân phận này cùng cậu gặp mặt.”

Lê Thành Lãng nói: “Chú Lương.”
Lương Cách giơ tay ra, “Đừng gọi tôi như vậy.

Trước kia tôi cùng cậu ngang hàng luận giao, xưng hô thế này tôi chịu không nổi.”
Lê Thành Lãng không nói gì, Lương Cách tiếp tục nói: “Chuyện lần trước náo loạn quá lớn, Hồ Chính Chi lo cho Tiểu Hi, gọi điện thoại nói cho tôi biết chuyện của hai người.

Thành thật mà nói, suy nghĩ của tôi giống với đại đa số, hai người cách biệt tuổi tác quá lớn, mấu chốt nhất là người ngoài đều biết cậu là bạn của mẹ con bé, đến lúc đó hướng đi của dư luận cũng rất khó dự liệu.

Đương nhiên, đây chỉ là xác suất rất nhỏ, nhưng thân là người làm cha, tôi không muốn để con gái mình mạo hiểm nửa phần.”
Lê Thành Lãng nói: “Cháu hiểu.”
Lương Cách nhướng mí mắt, “Cậu hiểu? Vậy ý tứ của tôi, cậu cũng rõ?”
“Chú lo lắng cháu hiểu được, nhưng cháu cũng hi vọng chú có thể tin tưởng, những chuyện đó đều sẽ không xảy ra.

Chú cũng nói cháu lớn hơn Tiểu Hi rất nhiều, cho nên rất nhiều khi cháu đều cảm thấy trách nhiệm trên vai rất nặng, cô ấy giống như một cô bé ngây thơ, đấu đá lung tung, so với người khác thông minh hơn một chút, cũng bởi vậy có được khát vọng cao xa.” Anh thở dài, vẻ mặt tựa như bất đắc dĩ, lại giống như kiêu ngạo, “Chỉ là con đường nghệ thuật này rất là khó đi, có rất nhiều ngăn trở cùng khó khăn, cháu hi vọng có thể làm bạn đồng hành với cô ấy, dẫn đường cho cô ấy, cho dù là tương lai cô ấy gặp phải thất bại, cũng có thể thản nhiên đối mặt.”
Lương Cách nghe đến phía trước căn bản không quan tâm, câu nói cuối cùng lại khiến ông chau mày, ánh mắt sắc bén bắn hướng về phía anh, “Câu này của cậu là có ý gì?”
Lê Thành Lãng giương mắt, làm như không hiểu anh nói sai cái gì.

Lương Cách bỗng nhiên ý thức được bản thân thất thố, ấn ấn huyệt thái dương liền đứng lên, “Thôi, lấy tính cách của Tiểu Hi, vốn sẽ không bởi người khác thay đổi quyết định của bản thân.

Tôi gọi cậu tới chỉ là muốn nhắn nhủ một câu, mặc kệ hai người có thể đi đến cuối cùng hay không, không được lừa gạt con bé, càng không nên làm tổn thương con bé.

Cho dù, nó có chỗ không hiểu chuyện.”
Bất luận là Thẩm Nhất Lộ hay Lương Cách, dường như đều cho rằng Nghi Hi tâm tính chưa ổn định, tương lai rất có thể sẽ bỏ anh.

Tâm tình của Lê Thành Lãng phức tạp, trên miệng lại thành khẩn nói: “Cháu sẽ, chú Lương.”
Nghi Hi ở trong thư phòng tốn 20 phút, liền thấy Lê Thành Lãng vào tới, cô vội vàng chạy tới, “Nhanh như vậy? Cha em đã nói gì với anh? Có bị giáo huấn không?”

Lê Thành Lãng ôm cô, “Không có, chú ấy chỉ dặn dò anh mấy câu, để anh chăm sóc con gái rượu của chú ấy thật tốt.

Không được bắt nạt em.”
Nghi Hi nhất thời vui vẻ ra mặt, “Quá tốt rồi, em biết là cha thương em nhất! Mới không giống người khác!”
Cô kéo tay Lê Thành Lãng nhảy nhảy nhót nhót, vui vẻ vô cùng, Lê Thành Lãng chờ cô an tĩnh lại, mới hỏi: “Đúng rồi, chú Lương ban đầu là đạo diễn?”
“Chú Lương, anh gọi ông là chú Lương cơ đấy…” Nghi Hi che miệng cười trộm.
Lê Thành Lãng giả vờ trừng cô Nghi Hi ho khan một tiếng, trịnh trọng gật đầu, “Đúng a, ban đầu là đạo diễn.

Anh không biết?”
Đương nhiên là anh biết.

Cho dù trước không rõ ràng, sau khi yêu Nghi Hi cũng đi tìm hiểu rõ, Lương Cách trước kia cùng Khương Bính Kỳ qua lại thân thiết, đều là đạo diễn đời thứ năm Trung Quốc, chỉ là sau khi cùng Thẩm Nhất Lộ kết hôn, liền dọn đến Hồng Kông.

Sau khi kết hôn ông ấy chỉ quay một phim điện ảnh, vợ là Thẩm Nhất Lộ đảm nhiệm vai nữ chính, bộ phim này ông ấy đầu tư rất lớn, thậm chí bản thân còn đảm nhiệm vai trò nhà sản xuất, cuối cùng cả doanh thu lẫn danh tiếng đều thảm bại.

Sau đó Lương Cách không tiếp tục làm đạo diễn nữa, sau khi trở lại đại lục thì chỉ đến trường dạy học, một lòng một dạ để trên học thuật.
Lê Thành Lãng nghĩ đến vừa rồi bản thân lời nói vô tâm, còn có phản ứng mẫn cảm của Lương Cách, mỉm cười nói: “Biết một ít, muốn nghe em nói cặn kẽ một chút.”
“Cũng không có gì đặc biệt nha, cha không thích kể chuyện ông làm đạo diễn, thậm chí cha không thích em đi đóng phim, cho nên em cũng không dám hỏi nhiều… Anh đi hỏi Baidu đi, so với Baidu em không biết nhiều lắm.”
Cô chớp chớp mắt, quay tròn giống như quả nho đen.

Lê Thành Lãng vân vê khuôn mặt cô, Nghi Hi kêu toáng lên, “Đau đau đau!”
Kỳ thật anh căn bản không dùng sức mấy, cô lại khoa trương nói: “May mắn em là nguyên bản, nếu đổi thành Hàn Mộng, anh bóp như vậy không phải hoàn toàn xong rồi!”
Cô nói câu này là có nguyên do, đại khái là chịu kích thích từ chuyện chia tay, tháng trước Hàn Mộng lộ diện tại hoạt động nào đó, cả khuôn mặt biến dạng, khuôn mặt trái xoan ban đầu biến thành mặt chữ V, quần chúng nhao nhao ói mửa lại thêm một xà tinh mới ra lò.

Chẳng qua bởi vì tin tức của Nghi Hi thật sự quá hot, cho nên chuyện của cô ta cuối cùng cũng không thể lên trang nhất, cũng không biết tâm trạng của đương sự thế nào.

Nghi Hi ý tưởng bộc phát, “Đúng rồi, anh có cảm thấy em nên thay đổi chỗ nào không? Kỳ thật em cảm thấy sau khi Hàn Mộng sửa xong, tuy rằng bắp thịt có chút cứng ngắt, nhưng ảnh tĩnh quả thật đẹp hơn so với trước kia.

Lại khôi phục một lần nữa nhất định càng tự nhiên.”
“Em muốn phẫu thuật thẩm mỹ?”
“Nếu như thế?”
Lời này của cô hoàn toàn là nói đùa.

Đừng nói cô vốn đối với diện mạo của bản thân rất vừa lòng, cho dù thật sự có chỗ nào không vừa ý, cũng sẽ không dễ dàng ở trên mặt động tay chân.

Nhưng cô còn muốn đóng movie, nếu làm loạn ở trên mặt, làm đến mức bắp thịt cứng ngắc thì thảm rồi.

Biểu cảm cũng làm không được, còn đóng phim cái lông!
Lê Thành Lãng nâng chặt khuôn mặt cô, rất nghiêm túc tỉ mỉ, tựa như thật sự đang tự hỏi.

Nghi Hi bị ánh mắt anh làm cho khẩn trương, qua một lúc thật lâu, anh mới nói: “Dáng vẻ này của em chính là đẹp nhất, chỗ nào cũng không cần động.”
Bờ môi Nghi Hi đã nổi lên nụ cười, lại cùng anh bốn mắt nhìn nhau, giống như vô cùng nghiêm túc nói: “Nhưng em cảm thấy anh còn có thể đẹp trai hơn.

Bằng không, em cùng anh đi một chuyến Hàn Quốc nhé.”
Lê Thành Lãng: “…”
Buổi chiều trôi qua trong luyện chữ, viết câu đối xuân, xem truyền hình cùng đánh poker, đến chạng vạng, bà nội bắt đầu làm cơm tất niên.

Bởi vì dì giúp việc muốn về nhà ăn tết, cho nên hàng năm cơm tất niên đều là nhà tự làm, Lê Thành Lãng cũng vào trong giúp đỡ, rồi lại bởi vì không có nước tương, bị Nghi Hi kéo đi xuống cùng nhau mua nước tương.
Trên đầu Lê Thành Lãng đội mũ lưỡi trai màu đen, Nghi Hi thậm chí ngay cả mũ cũng không đội, hai người tay trong tay đi trong tiểu khu, tâm tình đều thật sự buông lỏng.
Đêm 30, truyền thông cũng muốn nghỉ ngơi, hơn nữa loại thời điểm này, lực chú ý của nhân dân cả nước đều để trên bàn cơm tất niên sắp tới, có là tin tức lớn cũng phải tránh sang một bên.

Quanh năm suốt tháng, cũng chỉ có ngày này người nổi tiếng mới có thể thở ra.

Suốt dọc đường bước chân Nghi Hi đều phi thường nhẹ nhàng, lúc sau về nhà còn cảm khái, “Thật không nghĩ rằng, em lại có thể đi mua nước tương còn không bị phát hiện ra sự tồn tại.”
Hơn nữa còn là đưa bạn trai cùng đi mua!
Anh bạn trai này còn là siêu sao quốc tế!

Cô thì ở đó không ngừng khoa trương, Lê Thành Lãng thiết thực đề nước tương vào phòng bếp, 3 tiếng sau, anh đứng trước bàn ăn màu sắc rực rỡ giới thiệu, “Hoạt sao hà nhi[1], cá chình sốt, cua lông quét tương, còn có phù dung kê phiến[2], những món này là cháu làm, còn lại đều là tay nghề của bà nội.”
Nghi Hi kinh hãi đến mức tròng mắt cũng muốn rớt xuống, “Good job! Quá cảm động rồi! Xin nhận lấy đầu gối của emmmmm!”
Ngay cả Lương Cách cũng dùng ánh mắt phức tạp nhìn anh, dường như không ngờ được thích nấu ăn trong miệng anh, lại có thể đạt đến trình độ này.
Bởi vì món ăn quá nhiều, cũng lãng phí thời gian hơn so với những năm trước, đợi mọi người chính thức ngồi vào bàn, xuân vãn cũng bắt đầu.

Nghi Hi mở TV ra, vừa dùng bữa vừa xem, coi như làm âm thanh tô điểm thêm.

Năm ngoái cô đã cảm thấy trên tiết mục có không ít người quen, chờ đến khi lăn lộ tại showbiz một năm, quả thực hơn phân nửa màn biểu diễn này đều đã từng gặp qua ở các trường hợp khác nhau.

Khó trách Lê Thành Lãng nói không thích xem truyền hình, trên đó toàn là người quen…
Năm ngoái Tống Chấp lên hát, không nghĩ rằng năm nay tổ tiết mục lại mời Phạm Tư Quân, ảnh hậu đại nhân mặc váy dài màu xanh, đứng ở trên sân khấu ánh sao lộng lẫy, đẹp như nữ thần biển cả.

Nghi Hi say mê nghe xong, chụp tấm hình từ TV, gửi đến bạn bè: muốn bái phục Phạm ảnh hậu một lần.

[ tâm ][ tâm ]
Mấy phút đồng hồ sau, phía dưới liền xuất hiện tin nhắn trả lời.
Trương Tư Kỳ: Bái phục cô ấy? Vậy còn chị? Đều do chị bức ép không kịp mới cùng Mike kết hôn, Hi Hi em đừng xúc động.
Hạ Tâm Đồng: tớ không tin tớ không tin tớ không tin! Tớ không tin cậu sẽ đối với tớ như vậy! Phạm ảnh hậu rõ ràng là ông xã của tớ!
Tống Chấp: haha, anh chỉ xem và không nói lời nào.
Nghi Hi thấy tin nhắn cuối cùng thì phụt nước, hỏi Lê Thành Lãng nói: “Rốt cuộc chuyện của Simon cùng cô Phạm thế nào rồi anh? Vẫn còn kéo dài?”
Lê Thành Lãng gắp một miếng tôm bóc vỏ cho cô, “Simon không nói gì, có lẽ là như thế đi.”
Nghi Hi hừ hừ, “Anh ta muốn làm gì thì làm, chờ đến ngày nào đó Phạm ảnh hậu bỏ anh ta, khóc cũng không có chỗ đâu! Ủng hộ Phạm ảnh hậu bỏ anh ta!”
Lê Thành Lãng chau mày, mắt thấy Lương Cách lại lộ ra vẻ mặt “Thiếu nữ quả nhiên tàn nhẫn, nói chia tay liền chia tay”, anh suy nghĩ một lát, lúc này liền gắp một miếng sườn xào chua ngọt cô thích ăn nhất, “Đừng suốt ngày nghĩ bỏ ai, vẫn nên chúc bọn họ trăm năm hòa hợp đi.”
Nghi Hi nhận lấy sườn xào chua ngọt, nghiêm túc trả lời: “Hay là chúc em cùng Phạm ảnh hậu hảo hảo bách hợp đi.”
HẾT CHƯƠNG 103
Chú thích
[1] hoạt sao hà nhi :món ăn truyền thống của Giang Nam, với nguyên liệu chính là tôm bóc nõn, hoàng qua, măng mùa đông, cà rốt, trứng gà. 
[2] phù dung kê phiến :thịt gà cắt lát xào với mầm đậu Hà Lan và tương trứng gà.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui