Lòng tự trọng của con nít quá khờ khạo, nhưng lúc đó thật sự là rất đau. Lúc đó tôi ngu xuẩn không biết nắm bắt cơ hội làm lành cùng hắn. Nhưng bây giờ sau thời gian dài, lần đầu tôi nói chuyện với Natsuki. Cảm giác như tảng đá lớn nhấc khỏi lồng ngực.
Tôi thở dài nhìn trời, gió mơn man gò má tinh nghịch bay đi.
Sau đó tôi thường xuyên đi tìm Natsuki.
Ví dụ buổi sáng gặp hắn trong lớp, ít ra tôi sẽ nói. “Chào buổi sáng.”
Hoặc khi gặp phải hắn trên hành lang, tôi sẽ mở miệng gọi. “Này.”
Rồi trên đường về, tôi sẽ nói “Mai gặp lại.”
Chỉ là những đoạn đối thoại bình thường, tính ra không dài tới hai câu, nhưng nghĩ kỹ thì đó là bước tiến bộ lớn. Dù sao đến tận thời gian gần đây, mỗi lần Natsuki chào hỏi đều bị tôi vờ như không thấy, lúc đó hắn cũng không tiến thêm một bước thân cận. Có lẽ vì hắn tôn trọng cảm nghĩ của tôi, cũng để tránh gây mâu thuẫn với nhóm bạn của hắn.
Lúc hai đứa nói chuyện tôi luôn thận trọng từng câu nói, để không lỡ lời làm Natsuki buồn. Có một ngày, chúng tôi hẹn nhau khi tan trường, gặp ở chỗ thùng rác sau tòa nhà, nội dung thế này:
“Cái gì, kêu tôi cúi đầu trước đám cái đuôi của cậu?”
“Không, không, tôi không nói thế. Lúc chúng ta một mình thì cậu tùy thích nói cái gì tôi đều không để ý. Nhưng nếu cậu nói mấy lời đó khi có mọi người, cậu cũng biết rõ là sẽ lại bị họ chỉ trích mà. Nếu tôi bênh vực cậu thì chuyện càng tệ thêm.”
“Đúng là vậy, nhưng….rồi, hiểu rồi. Tôi sẽ cố giữ mồm giữ miệng khi có người khác.”
Tôi không thích nói năng mềm mỏng với Natsuki, vì làm thế cảm giác như tôi là thành viên đám cái đuôi của hắn. Nhưng mà sẽ thật phiền nếu mỗi lần mở miệng thốt ra lời khó nghe.
Thật thần kỳ, sau một tuần cố gắng, bản năng thấy Natsuki là nói móc họng đã không còn, chỉ trừ phi tôi cố ý.
Kết quả là tôi không còn mâu thuẫn với đám cái đuôi của Natsuki nữa. Matsuno vẫn nhằm vào tôi nhưng không hào hứng gây sự. Tagawa thì vui mừng tôi đột nhiên trầm tĩnh, thỉnh thoảng hay bắt chuyện với tôi.
Natsuki nhìn mọi thứ diễn ra, mỉm cười nói. “Đã bảo rồi mà.”
Đúng thế, hòa bình vẫn tốt hơn, nhưng tôi không chắc mình thích nó – cảm giác như nghe theo mệnh lệnh hắn.
Có một đêm tôi đã nói thế với Natsuki qua điện thoại.
“Ưm, nghe như không thể từ bỏ tài ăn nói sắc bén nhỉ.” Hắn bật cười.
Nghe hắn cười làm tôi buồn bực hơn.
Ừ thì tôi biết mình là loại người cá biệt mà.
“Thế, ngày mai cậu rảnh không?”
“Hả?” Tôi nằm trên giường, tay cầm điện thoại, nghe Natsuki hỏi mới nhớ mai là chủ nhật. “Mai không làm gì hết, chi vậy?”
“Sắp tới kỳ thi rồi, sao cậu không tới nhà tôi học nhóm nhỉ?”
“Trời, đừng nhắc đến thêm rầu….” Tôi rên rỉ vò đầu. “Học nhóm ư?”
Từ tiểu học tôi không còn tới nhà Natsuki. Không biết tại sao bỗng nhiên thấy ngượng ngùng. Sợ hắn hiểu lầm bị từ chối, vội nói. “Được rồi, tôi sẽ tới sau bữa trưa, khoảng một giờ.” Có lẽ hiện giờ khuôn mặt tôi đang toát ra ý cười.
“Rồi, vậy lúc đó gặp.”
“Ừ ừ.” Tôi đáp ngay, sắp cúp máy thì nghe đầu dây bên kia truyền đến tiếng cười.
“Cười cái gì? Gớm quá!”
“A, không có gì.” Natsuki vội vàng chối.
Tuy nghe không giống như là không có gì…
“Cười kiểu đó làm tôi bực mình à nha.”
Hắn cười. “Kỳ thật tôi thích tính cách không được tự nhiên của cậu.”
“Nói cái gì….?”
“Mai gặp.”
Hắn cúp máy trước khi tôi rống hết câu.
Bị cắt ngang khi chưa nói xong thật khó chịu, tôi thở ra nằm vật xuống giường. Tôi không biết có phải do ấn tượng khắc sâu, tôi vẫn nghĩ hắn là loại người ôn hòa như trước đây, nhưng giờ thỉnh thoảng hắn gây cho tôi kinh ngạc. Nhiều lúc hắn có những hành động khiến tôi bối rối, bất ngờ không kịp phản ứng. Tuy nhiên, tôi không thấy phản cảm chút nào. Nói thật, mấy lúc gần đây tôi bắt đầu trông chờ Natsuki nhắn tin và gọi điện. Tôi ghét bản thân mình như thế (mắc mớ gì trông chờ hắn! Chuyện quái quỷ gì đây?), nhưng không thể kiềm nén cảm giác háo hức.
Mình giống như đứa con gái chờ đợi người thầm mến.
“Chờ đã, mình đang nghĩ cái quái gì?!”
Sai lầm ví dụ làm tâm trạng tôi tối tăm. Đúng là tôi không tới chơi nhà Natsuki lâu rồi, nhưng đâu phải tôi không biết chỗ đó. __Đâu có giống lần đầu tới nhà bạn gái hay gì đó…..khoan, chờ đã, so sánh như thế cũng kỳ cục nữa!
Tôi rời khỏi giường đi tới bàn học, mở sách anh văn ra hy vọng thay đổi tâm trạng. Nếu định học cùng Natsuki, nhất định phải chuẩn bị bài vở không thua kém hắn. Tôi không muốn mọi thứ đều để hắn giải nghĩa hết, tôi muốn chứng tỏ bản lĩnh của mình dù chỉ một chút thôi.
Nhưng mới cố gắng đọc không bao lâu đã thấy buồn ngủ rồi – khi mở mắt ra, đồng hồ đeo tay vừa lúc là: 12: 30.
“Hở….? Oa! Chết rồi!”
Tôi bật dậy, cuống quýt đi quanh phòng như con gấu lồng lộn trong lồng.__ Tới chỗ Natsuki mất mười phút đạp xe, nếu đánh răng, rửa mặt, thay đồ, nhanh chóng chuẩn bị mọi thứ….rồi, chắc là kịp thôi.
Quyết định xong, tôi lao ra khỏi phòng nhanh như tên bắn, thực hiện từng bước theo kế hoạch. Lúc ra khỏi nhà còn chưa kịp chải đầu tóc rối bù, thời gian đã là 12: 50. Tôi nhảy lên xe đạp chạy nhanh như vận động viên Olympic, phóng vèo qua mặt mấy người hàng xóm, thẳng tiến nhà Natsuki, nơi đã năm sáu năm trời không đến.
Gia đình Natsuki rất giàu có, ngôi nhà lớn khủng khiếp. Tới ngôi nhà thì thứ đầu tiên thấy là cái cổng, bên trong là phong cách theo kiểu nhật bản. Nhà niên đại cổ xưa, thiết kế hoàn hảo tỉ mỉ đến từng chi tiết, nghe nói thỉnh thoảng người ta tới xin chụp hình. Tôi có thể hiểu vì sao – ngôi nhà kiểu cổ thế này có sức hút riêng.
Tuy nhiên một ngôi nhà đẹp như vậy vẫn có khuyết điểm. Nó quá cổ kính, bạn không thể thích nghi nó với những căn nhà hiện đại. Ngừng xe trước cổng, đứng ở lối vào cửa sắt, tôi không biết nên làm gì. Có lẽ mọi người sẽ nghĩ thật ngốc khi lo lắng chỉ vì không có chuông cửa, nhưng với học sinh trung học, sẽ rất xấu hổ nếu cứ hét lớn. “Ê, Natsuki, đi chơi không?”
Đang lúc tôi nảy sáng kiến gọi điện thoại cho hắn, cửa sắt đột nhiên mở ra, tôi vội lùi lại.
“Izumi, biết ngay là cậu. Tôi nghe tiếng xe đạp ngừng trước cổng nhà liền nghĩ tới ngay. Nhưng cậu đứng đây làm gì?”
“Ờ thì….không có gì….”
“Ha? Thôi kệ nó, vào trong đi.”
Hắn giục tôi vào, lễ phép cúi người chào. Natsuki nhìn chằm chằm khuôn mặt đỏ bừng của tôi, ra vẻ lo lắng.
“Cậu đổ mồ hôi nhiều quá.”
“Ừm, xin lỗi nha, tôi ngủ quên.”
“Cậu không cần phải vội vàng chạy tới đây. Cậu là loại người ‘giữ lời hứa’ hay chỉ vì rất muốn gặp tôi?”
“Thôi ngay trò đùa đó, làm tôi nổi hết cả da gà nè!”
“A, bị tôi nói trúng rồi sao!”
Tôi lườm hắn. Hắn cúi đầu ra vẻ hối lỗi.
“Xin lỗi, xin lỗi mà.”
Buồn bực, tôi ôm đầu Natsuki quay về hướng khác, trầm mặc hối hắn mau đưa tôi tới phòng.
“Đau ghê.” Hắn phàn nàn.
Tôi vờ như không nghe gì hết, chẳng muốn để hắn quay đầu lại thấy mặt mình đỏ ửng.
“Izumi, cậu giận tôi hả?”
“Không giận.”
“Vậy sao cậu không lên tiếng?” Hắn hỏi, giọng buồn bã.
Sao tôi có thể nói rằng mình đang khẩn trương như đứa con nít trông chờ chuyến đi chơi xa.
Sau khi lướt qua dãy hành lang, Natsuki ngừng trước căn phòng nằm ở hướng đông ngôi nhà. Cửa kéo vẽ bức tranh những cây thông xinh đẹp. Rốt cuộc tôi cũng buông ra bàn tay ôm đầu hắn, hắn mở cửa với vẻ mặt giải thoát.
“Chờ ở đây, để tôi đi lấy nước uống. Trà được không?”
“Ừ, cái nào cũng được.”
Chờ tôi vào trong, Natsuki đi hướng hành lang ban nãy. Còn lại một mình, tôi đứng giữa phòng nhìn xung quanh. Căn phòng kiểu nhật rộng khoảng tám tấm tatami*, vật dụng đặt ngay ngắn không dính một hạt bụi. Căn phòng giống như tính cách của Natsuki vậy. Góc phòng có một cái tủ lâu năm mà hiện giờ khó tìm được, một ngọn đèn bao bằng giấy. Bàn học đơn giản cũ kỹ. Bầu không khí trong phòng cổ xưa làm bạn tưởng lầm lạc vào thời đại Showa [*]
Có một cái bàn ăn chân ngắn đặt giữa phòng, có lẽ nó thêm một tác dụng là nơi tôi và hắn học bài. Tôi ngồi xuống cái đệm cách bàn không xa, thở phào nhẹ nhõm.
Có người sẽ ngượng ngùng khi gặp người lạ, còn tôi thì bồn chồn vì căn phòng. Đúng vậy, khi tôi hít vào không khí, mùi của gỗ và tatami, tất cả đều gợi nhớ kỷ niệm thơ ấu.
Xưa kia khi Natsuki và tôi còn là bạn, chúng tôi thường leo lên cái tủ giẫm đạp rầm rầm, kết cục nghe mẹ hắn mắng. Chúng tôi vẽ bậy trên bàn, hai đứa đã từng rất vui vẻ. Lúc đó chỉ có hai chúng tôi mà thôi, tôi tự cho mình là đại ca, thường chỉ huy Natsuki.
Trời ạ, nhớ biết bao.
Trong lúc nghĩ vẩn vơ thì Natsuki cầm khay đựng trà và điểm tâm trở lại. Hắn đặt nó lên bàn, ngồi xuống.
“Mời cậu, tôi chọn điểm tâm là mứt đậu, thích không?”
“Ừ, Mako, cái đó –“
Đang gật đầu bỗng khựng lại, tôi và Natsuki đồng thời kêu lên.
“Hả?”
Hai đứa trợn tròn mắt nhìn nhau.
Mình vừa kêu cái gì? “Mako” là biệt danh mình gọi hắn ở tiểu học!
“Ha…ha….ha….! Quên…quên nó đi! Hãy coi như không nghe thấy!”
“Ôi trời, làm tôi nhớ đến hồi xưa cậu thường gọi tôi như thế, nhớ không?”
“Cậu hãy quên mấy thứ đó đi!”
“Vì sao chứ? Chẳng phải cậu bắt đầu gọi tôi như xưa sao, Sho.” Hắn nở nụ cười gian.
Mặt tôi lập tức đỏ lên, vươn tay bịt miệng hắn. Natsuki tránh thoát, dễ dàng bắt lấy tay tôi. Tôi cố sức vùng ra nhưng hắn nắm quá chặt, tệ hơn nữa là hắn híp mắt có vẻ khoái trá.
“Dạo này cậu học thói quen xấu rồi đấy nhỉ?” Tôi ném cho hắn cú nhìn giết người.
“Cậu nghĩ thế hả? Tôi thì thấy vẫn bình thường….”
“Không, cậu đúng là trở nên xấu xa. Có bao giờ cậu lưu manh như vậy đâu.”
“Này, tôi là con trai. Tất cả con trai đều thích chọc người mình mến.”
Tôi hóa đá, nhìn miệng hắn khép mở. Chắc chắn mắt tôi đang mở lớn như đèn pha.
“Đùa thôi.” Hắn xấu hổ cười cười. Nghe như ‘ô, cái này đánh dấu sai rồi kìa.’
Vậy ra chỉ là đùa.__ Hừ….__Tôi nghĩ, sụp bả vai. Lập tức tôi ngẩng đầu.__ Khoan, tại sao mình ‘hừ’ chứ? __ Tôi ngẫm lại mới biết đó là vì thất vọng.
“Thôi, chúng ta ăn xong bắt đầu học.” Natsuki đẩy tôi ngồi lại đàng hoàng, rót trà.
Tôi vẫn thấy có chút khó chịu vì điều mới phát hiện vừa nãy, nhưng cuối cùng quyết định không nghĩ nhiều. Dù sao tôi có cố gắng cỡ nào cũng nghĩ không ra, nhìn thấy mứt đậu yêu dấu trước mặt, có suy nghĩ gì thì cũng biến mất hết.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...