Ánh Sáng Trên Bầu Trời Đêm


Danial nói xong, Ninh Tuyết sững người ngồi ngẩn ra trên ghế, móng tay cắm sâu vào lòng bàn tay, dường như cho rằng vừa nãy mình đã nghe nhầm.
Cho đến khi những tiếng cười nhạo đó truyền vào trong tai của cô ta, cô ta mới không thể chấp nhận nổi sự thật mà quay sang nhìn Thái Huy: “Huy, hai người đó thực sự không phải do anh mời đến sao?”
Giờ phút này vẻ mặt của Thái Huy cũng vô cùng khó nhìn, giọng điệu của anh ta cũng chẳng mấy tốt lành: “Ninh Tuyết, anh vừa nãy nói rồi mà, thật sự không phải là anh! Là do em vẫn cứ không tin đấy chứ!”
Ánh mắt của Ninh Tuyết lập tức trở nên hung ác hướng về phía của Minh Trang, đều là một đám ăn hại, thành công thì ít thất bại thì nhiều, khiến cô ta hiểu nhầm!
Minh Trang rúm ró lại trốn ra thật xa, vừa nãy còn lải nhải không ngừng bây giờ thì một câu cũng không dám nói.
Đệt! Trách cô ta được à?
Cô ta nào đâu có biết sẽ xảy ra tình huống này chứ?
Vừa nãy Thái Huy nhà cô chẳng phải nghe khen cũng sướng cả tai rồi gì, một câu cũng không phản bác, bây giờ lại đổ hết lỗi lên đầu tôi?
Trong một khoảng thời gian ngắn ngủi, ánh mắt của tất cả mọi người đều chuyển hết từ Ninh Tuyết sang An Thư, hơn nữa ánh mắt khi nhìn An Thư đều trở nên khác khác.
Bởi vì biểu cảm của An Thư vẫn bình thản như thường, từ lúc bước vào hội trường cho đến tận bây giờ, cho dù là bị chế giễu hay bị trêu chọc trước mặt mọi người, rồi khi nghe được những gì Danial nói, đều vẫn không thay đổi.
Cô hoàn toàn không quan tâm hơn thua, thậm chí còn có phần cao thâm khó lường.
Trên bục, Danial vẫn còn đang đợi Ninh Tịch bình phẩm: “An Thư tiểu thư, mời cô nhận xét.”
Dưới vô số ánh mắt đang nhìn chằm chằm An Thư nếm thử một miếng, lịch sự đáp lại: “Đây là loại kem ngon nhất, kì diệu nhất mà tôi đã từng ăn trong đời, cảm ơn ngài đã lặn lội đường xa đến đây!”
“Cảm ơn lời nhận xét của cô, đây là vinh hạnh của tôi.” Danial hài lòng lui xuống, bắt đầu chuẩn bị món chính cho tiệc tối.
Sau khi nhận ý tốt của Danial, An Thư liền mặc những lời xì xào bàn tán quay về chỗ của mình.

Cô hất cằm nhìn Kelly hoàn toàn sững sờ, cười trêu: “Tiểu Ly, có muốn ăn kem không?”
“Ăn? Em muốn ăn!”Tiểu Ly thốt lên vô cùng kiên quyết.
Cô bé kích động nhìn cốc kem mà An Thư bê về, thế rồi ngây ra nhìn chằm chằm An Thư: “Chị… hai..

hai vị đại thần này… thật sự đến đây là vì chị à?”
Vẻ mặt An Thư bất đắc dĩ: “Ừ, ừ, ừ không phải là do Thái Huy mời đến, bây giờ có thể vui lên được chưa, ăn cái gì đó đi? Em khóc cả tối rồi đấy!”
“Chị, sao chị không nói sớm với em! Hại em khó chịu cả nửa ngày! Bao nhiêu thứ ngon mà chẳng ăn được miếng nào! Không được, bây giờ em phải mau chóng ăn mới được! Không, không, không, em không cần ăn đồ của cái gã William Fei gì đó đâu, em đợi món ngon hơn để ăn cơ! Hứ!”
Nói rồi nuốt nước miếng nhìn chằm chằm vào cái kem: “Nhưng mà cái kem này, em có thể ăn thật à? Nghe bảo là đắt lắm đấy!”
An Thư lấy cái thìa vàng nguyên chất chuyên để dùng đi kèm lên xúc một thìa kem nhét vào miệng Tiểu Ly.
Tiểu Ly tham lam hít hà hương thơm ngọt ngào xông lên khoang mũi: “Ngon quá má ơi! Thật sự là ngon chết mất thôi! Tại sao lại có thứ kem ngon như thế này vậy hả trời!”
An Thư dịu dàng nhìn khuôn mặt tròn phúng phính của Tiểu Ly, nhưng sau đó không biết cô nghĩ gì mà trong đôi mắt chợt lóe lên sự lạnh lẽo khó phát hiện.
Cái tên khốn khiếp...!Chắc chắn là hắn đang cố ý...
Đầu tiên là cố làm trò để cho cô lo ngay ngáy, sau đó lúc thần kinh cô căng thẳng nhất, lại đột nhiên cho cô một viên kẹo, làm cho tâm trạng người ta lúc lên lúc xuống, y hệt như ngồi tàu siêu tốc...
Được lắm! Xoay cô mòng mòng như thế, vui lắm à?
Cách đó không xa, Ninh Tuyết nghe được toàn bộ đoạn đối thoại giữa An Thư và Tiểu Ly, tức đến phát rồ.
Lúc này, màn cầu hôn lãng mạn của Thái Huy hoàn toàn là một trò cười cho bàn dân thiên hạ.
Bữa tiệc này, rốt cuộc ai mới là nhân vật chính?!
Rất nhanh chóng, món ăn đầu tiên do Danial tự tay nấu đã hoàn thành.
Trùng hợp nữa món này cũng giống món mà William Fei chọn vừa nãy, cũng là sò điệp sốt nấm truffle.
Mọi người quay ra nhìn nhau, bắt đầu sôi nổi tập trung vào việc ăn thử…
Sau đó trên gương mặt của mọi người đều hiện lên vẻ vô cùng kì diệu…
Trong một góc, Tiểu Ly ăn ngon đến mức tưởng như sắp bay lên trời đến nơi: “Aaaa...! Ngon quá đi mất! Em cũng muốn biết tại sao lại có thể ngon đến mức này?”
An Thư nhìn miếng nấm truffle trắng trong đĩa rồi nói: “Đầu tiên là do kĩ năng chế biến nguyên liệu không giống nhau, sự hợp tác ăn ý của hai vị đại sư dường như đã đưa món ăn đơn giản này lên đến mức độ hoàn mỹ."
"Thứ hai, đó là sự khác biệt giữa nguyên liệu, "không bột đố gột nên hồ" thế nên nguyên liệu để nấu ăn cũng là một mấu chốt quan trọng."
"Nếu như chị đoán không nhầm, nấm truffle trắng lần này được lấy từ nơi sản sinh ra nấm truffle chất lượng nhất thế giới - Alba*, nó được gọi với cái tên rất đẹp ‘Quả của Thượng Đế’, sản lượng cực kì ít cũng vô cùng đắt đỏ, hơn nữa chỉ lấy những gì gọi là tinh túy nhất, hiệu quả nấu nướng vô cùng…”
*Thị trấn Alba, thuộc Piedmont, phía tây bắc nước Ý.
Tiểu Ly nghe được mà trợn tròn cả hai mắt: “Chẳng trách lại ngon đến thế! Mẹ ơi! Em thấy những thứ em ăn hình như là vàng ấy chị ạ!”

Nói rồi vẻ mặt đầy sùng bái nhìn An Thư: “Chị, chị biết nhiều quá!”
An Thư cười lên: “Bởi vì chị rất thích ăn uống, cho nên cũng nghiên cứu chút đỉnh, sau này chỉ dẫn em đi ăn nhưng sợ em ăn món của đại sư rồi lại che món chị mất”
“Sao thế được, sao lại thế được! Chị làm gì em cũng thích, chin cũng ăn đi, chị đã ăn gì đâu, mới có ăn kem à!”
Bữa tiệc tối nay vô cùng hot, thậm chí còn thu hút rất nhiều phóng viên tụ tập ngoài cửa khách sạn, nhưng phía khách sạn đã tạm thời tăng thêm lực lượng an ninh bảo vệ, không cho người ngoài tiến vào.
Giờ An Thư đang cùng Danial thảo luận một vài vấn đề đơn giản về nguyên liệu và nấu nướng, mà Danial cực kì hòa ái dễ gần, không hề cảm thấy phiền hà giải đáp những câu hỏi của An Thư.
“Cảm ơn ngài, ngài Danial, ngài thật quá lợi hại!” An Thư trong lòng tràn đầy vui vẻ.
“Nếu như không phải sợ có người không đồng ý, có khả năng tôi sẽ nhận cô làm học trò đó nha! Tôi nấu cô sẽ là người đánh giá” Danial cười y như một lão ngoan đồng, hiển nhiên là cũng rất thưởng thức cô bạn nhỏ yêu thích ăn uống này.
Đúng lúc An Thư đang định nói gì đó, một tiếng hừ lạnh vang lên khắp toàn trường...
Rồi Danial chào tạm biệt An Thư ra về.
An Thư quay sang Kelly đang ngồi vỗ cái bụng căn tròn của mình, cười tươi: “Em ăn no chưa?”
“Dạ rồi ạ” Tiểu Ly cười tươi sung sướng nhìn An Thư:
An Thư bỗng trở nên giọng nghiêm túc hỏi Kelly: “Em có phải là người mà anh chị phái đến không?”
“Dạ…”
Tiểu Ly nhìn thấy cô nheo mắt nhìn mình, lo có chút lo sợ.

Bây giờ không nói thật không được.
Tiểu Ly cúi đầu nói: “Dạ phải.

Khi nghe tin chị đến The Star, anh ấy đã kêu em về để chăm sóc cho chị”

An Thư thấy biểu hiện của Tiểu Ly như vậy liền đưa tay xoa đầu Tiểu Ly cười nói: “Chị chỉ muốn xác nhận thôi.

Đã làm em sợ rồi.”
“Ăn uống no say rồi về thôi”.

Nói rồi cô đứng dậy nhấc chân đi ra khỏi nơi này, Tiểu Ly cũng đi theo sau.
An Thư về nhà tiện tay mở ra nhìn, là tin nhắn đến
Sau nhìn rõ tin nhắn kia thì An Thư trợn tròn mắt...
[DK: Ăn ngon không?]
An Thư:!!!
Vẻ muốn giết người gửi tin nhắn trên mặt An Thư còn chưa lui thì di động lại vang lên
[DK: Cô thích cảm giác nhận quà đấy không? Nhất định phải trả lời nha ^_^]
Biết cô không trả lời lại gửi tiếp
[DK: Darling, ngoan ngoãn chờ nhận quà tiếp nhé!].


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui