Kết quả sau cùng là đối phương nguyện ý âm thầm hòa giải, không dám thở ra một chữ đưa nhau ra tòa.
An Thư ngẩn người, hóa ra vừa rồi là thời gian “làm lạnh” kĩ năng của luật sư Trần, phải chờ đúng thời cơ mới phóng ra được?
Minh Trang còn ngẩn hơn cả An Thư, ba luật sư kia cũng y như thế.
Ngay lúc An Thư với luật sư Trần chuẩn bị đứng dậy rời đi thì luật sư của Triệu thị đột nhiên kích động đứng lên, sắc mặt nghi ngờ nhìn về phía luật sư Trần, hỏi: "Chờ một chút! Xin mạo muội hỏi một câu! Xin hỏi ngài...!ngài có phải đại luật sư - Trần Cánh?"
Hai luật sư đứng bên cạnh nghe vậy lập tức kinh hãi: "Cái gì...!Trần Cánh? Trần Cánh nào? Sẽ… không phải là Trần đại trạng chứ?"
Mới vừa rồi bọn họ hoàn toàn không để người ta vào trong mắt, cho nên cũng không hỏi anh ta là ai, nhưng hiện giờ càng nghĩ thì càng không đúng.
Mặc dù bọn họ chưa tận mắt gặp được Trần Cánh nhưng có nghe đồn về tác phong làm việc của anh, quý chữ như vàng, ai không biết còn cho rằng là người câm.
Nhưng một khi đã bắt đầu làm việc thì giống như bước vào trạng thái điên cuồng, tốc độ nói rất nhanh, lập luận rõ ràng, chứng cứ sắc bén...
Luật sư Trần không trả lời, bước chân cũng không hề ngừng lại dù chỉ một chút, đi thẳng ra khỏi phòng họp.
Minh Trang mặt xám như tro ngã ngồi trên ghế.
Xong rồi!
Ninh Tuyết đã dặn dò cả trăm lần là không để cho An Thư hủy hợp đồng, nhưng hiện tại đã hỏng bét hết rồi.
Người An Thư mời tới chính là một trong hai luật sư hàng đầu của thành phố - Trần đại trạng?
Tại sao Trần đại trạng lại chạy tới giúp An Thư giải quyết một vấn đề hủy hợp đồng nhỏ bé như thế này?
Phải biết là vị luật sư này tính tiền theo phút, muốn mời được anh ta phải tính giá trên trời!
Chẳng lẽ...!chẳng lẽ vị kim chủ của An Thư chính là vị Trần đại trạng này?
Nhưng họ có biết người đằng sau còn dữ hơn nữa.
Chắc biết được họ sẽ quỳ dưới chân cô dập đầu mất.
...
Cho đến khi An Thư rời khỏi cao ốc SVC thì vẫn chưa hoàn hồn lại, vạn vạn không ngờ tới vị luật sư mặt liệt này lại dũng mãnh như vậy.
Chẳng lẽ phòng pháp vụ của giải trí The Star đều lợi hại như vậy sao? Còn đang đắm chìm trong suy nghĩ của mình, ngoài cửa đột nhiên xông ra một đám phóng viên chen chúc xông vào…
"An Thư! Lần cô đến là để thú tội sao?"
"Đối với chuyện cố ý mưu sát Ninh Tuyết cô có gì muốn nói sao?"
"Ninh Tuyết vẫn luôn tỏ ý chỉ cần cô nguyện ý nói lời xin lỗi thì sẽ cho cô cơ hội sửa chữa lỗi lầm, cô có cảm thấy xấu hổ hay không?"
"Xin hỏi chuyện của Thanh Thanh lần trước có phải cũng do một tay cô sắp đặt?"
"Nghe nói SVC muốn hủy hợp đồng với cô, cũng đồng thời ra lệnh phong sát là thật sao?"
...
Đám phóng viên kia gần như phát điên mà chen chúc tiến sát lại gần cô, An Thư hai đấm sao đấu được bốn tay, dưới tình huống này cũng không thể động thủ với các phóng viên, cô đang nghĩ cách thoát thân thì không biết từ đâu nhô ra năm người vệ sĩ áo đen đã được qua đào tạo, không tới mấy giây đã có thể khống chế tình hình.
Các ký giả trố mắt nhìn nhau.
Chuyện gì đã xảy ra? Những người này từ đâu chui ra?
An Thư chỉ là một nghệ sĩ không quyền không thế không bối cảnh, vậy đám vệ sĩ này từ đâu chui ra? Hơn nữa còn tận 5 người?
Bởi vì không muốn mang đến scandal cho An Thư cho nên những vệ sĩ này không mang gia huy của Nguyễn Thị thị nhưng cũng đủ khiến đám phóng viên thích bắt nạt kẻ yếu kia phải kiêng kỵ.
An Thư sau khi được các vệ sĩ bảo vệ liền dừng lại, bình tĩnh hướng về các kí giả kia mở miệng nói: "Thứ nhất, tôi vô tội, không cần phải tự thú càng không cần phải xấu hổ.
Thứ hai, chuyện củaThanh Thanh đã được làm sáng tỏ từ lâu xin đừng đánh lừa dư luận, nếu không sẽ bị kết tội phỉ báng.
Thứ ba, quả thật tôi đã hủy hợp đồng với SVC ngay vừa nãy thôi, nhưng mà là do tôi đề nghị chứ không phải bị hủy hợp đồng.
Thứ tư, muốn phong sát tôi? Cứ thử đi."
Chiều tại Nguyễn gia.
Nguyễn Tuấn Khải tê liệt nằm trên sofa y như con cá chết, "Anh! Anh đã chọn cả ngày rồi đấy! Công ty nhiều quản lí ưu tú như thế mà anh không vừa mắt bất cứ một ai sao? Kiên Minh thì sao? Vào nghề đã lâu, kinh nghiệm lão luyện trong nước hay ngoài nước đều có đầu mối hết, cũng quen với An Thư nữa!"
"Cậu ta đã là quản lí của Jason."
"Được rồi...!Vậy Quốc Dũng thì sao? Anh ta không có quan hệ với Jason!"
"Không chọn nam."
Khóe miệng Nguyễn Tuấn Khải giật giật: "Vậy thì Diệp Lam! Quản lí vàng đó! Năng lực nghiệp vụ khá ổn!"
"Người này tính hướng không rõ."
"Phụtt...!là cái tin đồn cô ấy thích con gái sao? Mẹ kiếp, anh tìm hiểu cũng quá tỉ mỉ rồi đó!" Nguyễn Tuấn Khải sắp tan vỡ: "Vậy Mỹ Hinh thì sao? Phái nữ, có bạn trai, đang là quản lí của Tô Trinh, năm ngoái thành tích đứng No.1!"
"Nhân phẩm không được."
Nguyễn Tuấn Khải bó tay: "Anh ơi là anh! Hoàng đế chọn phi tần cũng không rắc rối như thế! Vậy rốt cuộc anh muốn kiểu nào hả?"
Nguyễn Tuấn Kiệt trầm ngâm một lát, sau đó hỏi: "Tại sao không thấy tài liệu của Lâm Đình?"
"Cô ấy nghỉ phép rồi, nói tạm thời không muốn nhận người mới, em đoán là vì tránh Jason đấy, chậc chậc..."
"Vậy chọn cô ấy đi." "Ợ...!anh, anh quá độc rồi..." Nguyễn Tuấn Kiệt vì Jason mà thầm mặc niệm, xong rồi lại bắt đầu tự mặc niệm cho mình: "Anh đúng là biết làm khó em! Lâm Đình đã nói không nhận người mới!"
Hai người còn đang thương lượng, An Thư đã trở về.
"Tôi về rồi! Có ai ở nhà không?"
"Đã về, hủy hợp đồng thuận lợi chứ?" Nguyễn Tuấn Kiệt đứng dậy đi tới.
Vừa nhắc tới thì An Thư lập tức trở nên kích động: "Cực kì thuận lợi, công ty sắp xếp luật sư cho tôi thật lợi hại, lấy một địch ba, khẩu chiến quần hùng! Ban đầu Minh Trang còn tính lừa tôi thêm 12 tỷ, nhưng cuối cùng không tốn thêm một đồng nào! Không đúng vẫn tốn thêm 250 nghìn tiền thuốc cho Ninh Tuyết! Đúng là cool đến ngây người! Tôi nghe bọn họ gọi anh ấy là Trần đại trạng..."
Lúc này, Nguyễn Tuấn Khải đứng sau lưng yếu ớt nói: "Cái gì luật sư Trấn Cánh là cố vấn pháp luật cao cấp của tập đoàn Nguyễn Thị thị đấy!"
“Em nghỉ ngơi đi mai lên công ty”.
Giọng dịu dàng nhìn cô nói.
…..
Cuối cùng cũng tới công ty giải trí The Star.
Đứng trước tòa nhà to lớn hùng vĩ, đối mặt với sự khởi đầu mới, cơ hội mới, thử thách mới, lòng nhiệt huyết của An Thư bỗng bùng cháy lên.
Khi cô bước chân vào cao ốc The Star, trong đầu chỉ có một suy nghĩ.
Đm! Sao là lại xa hoa đến mức độ này?
An Thư dựa theo chỉ dẫn Nguyễn Tuấn Kiệt đưa cho, bước thẳng vào thang máy đi lên tầng 17, tiến tới gian phòng làm việc cuối dãy.
"Mời vào." Bên trong truyền ra một giọng phụ nữ cứng nhắc.
Đẩy cửa bước vào, An Thư có cảm giác như đôi mắt của mình bị thanh lọc ngay lập tức.
Khác với vẻ chói lói bên ngoài, căn phòng làm việc này có màu chủ đạo là đen và trắng, phong cách hết sức tối giản.
Trước bàn làm việc là một người phụ nữ đeo kính gọng đen, trên người mặc một bộ đồ công sở màu vang đỏ.
"Chị Lâm, chào chị, tôi là An Thư, tôi tới báo danh!"
"An Thư, chào em, bắt đầu từ hôm nay tôi sẽ là quản lí của em, Lâm Đình.
Chắc cô cũng từng nghe qua việc tôi không nhận người mới, nhưng mà hiện tại Lãnh Man Vân muốn lui về ở ẩn nên công ty cần có người có thể thay thế vị trí của cô ấy."
Lâm Đình giải thích hết sức đơn giản, đồng thời dùng ánh mắt sáng như đèn pha đánh giá An Thư, tuy có cảm giác áp bách nhưng cũng không khiến người khác thấy khó chịu.
Cô gái đang đứng trước mặt cô quả thật là loại hình hoàn toàn khác so với Lãnh Man Vân, ấn tượng đập vào mắt lần đầu tiên là cô ấy rất đẹp, kiểu đẹp có thể khiến chủ nhân nó có quyền được kiêu ngạo.
Không thể phủ nhận vẻ đẹp của cô ấy là một loại vũ khí sắc bén để nhanh chóng trở nên nổi tiếng, nhưng đồng thời nó cũng là con dao hai lưỡi, rất dễ bị chụp cái danh bình hoa lên đầu, cũng dễ bị dính scandal tình ái.
Gương mặt này rất khiến người ta muốn phạm tội.
An Thư nghe Lâm Đình nói xong thì có chút kinh ngạc, cô sẽ thay thế vị trí của Lãnh Man Vân?
Yêu cầu này hình như hơi cao rồi?
Nhưng mà thử thách càng khó lại càng khiến An Thư hưng phấn.
Huống hồ đây còn là mục tiêu của cô!
"Mặc dù công ty chuẩn bị coi em là người nối nghiệp để bồi dưỡng nhưng mà...!tôi phải nói trước.
Em có thời gian thử việc là nửa năm, nếu đến thời hạn đó em không đạt được yêu cầu của tôi thì sẽ bị loại.
Em có thể tiếp tục ở lại công ty nhưng tôi không còn là quản lí của em nữa.
Hiểu không?" Lâm Đình lạnh lùng nói.
An Thư lập tức nghiêm túc gật đầu: "Dạ hiểu."
Lúc này, một tiếng gõ cửa vang lên, một cô gái trẻ tuổi mũm mĩm trông có vẻ rất thân thiện đi vào.
"Đây là trợ lý tôi sắp xếp cho cô."
"Chào chị, em là Kelly Hồ, chị có thể gọi em là Kelly!" Cô gái có chút xấu hổ tự giới thiệu.
"Chào em!" An Thư có ấn tượng đầu tiên rất tốt với cô gái nhỏ nhắn này.
“Ngày mai là buổi họp báo.
Đây là những câu hỏi, họ có thể hỏi em, em nhớ chuẩn bị thật tốt” Lâm Đình đưa cho cô tài liệu đã soạn..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...