"Tuấn Kiệt, anh có sao không?."
An Thư ngồi xuống bên cạnh lo lắng hỏi.
Nguyễn Tuấn Kiệt không nói gì bàn tay rộng lớn mang đôi găng tay vươn tới nắm chặt tay cô.
“Cậu đang làm gì vậy?."
An Thư tức giận quát Khương Bạc, khi cô nhìn thấy Khương Bạc băng lại vết thương cho anh.
"Chị Dâu, tôi đang băng bó vết thương cho lão đại."
Khương Bạc nhíu mày không vui nhìn An Thư nói, hiện tại lòng của anh nóng như lửa đốt khi nhìn thấy lão đại đã vì anh nên bị thương, vậy mà An Thư còn hỏi anh làm gì, cô không thấy anh đang băng bó vết thương hay sao.
Nguyễn Tuấn Kiệt không nói gì ánh mắt hiếu kỳ nhìn chằm chằm vào khuôn mặt khẩn trương của An Thư, không biết vì sao hai từ “Chị Dâu” thốt ra từ miệng Sam lại nghe thuận tai đến như vậy.
"Tôi có mắt nên nhìn thấy anh đang băng bó vết thương, nhưng anh làm như vậy không phải là cứu người mà là giết người."
An Thư nóng giận âm điệu cũng trở nên nặng nề hơn, khi nó ra những lời này.
Lúc này Nguyễn Tuấn Khải , Tư Cảnh và đám thuộc hạ đã đứng bên cạnh họ.
Tư Cảnh nghe An Thư nói vậy liền thắc mắc hỏi cô.
An Thư không quan tâm đến họ, cô vươn tay tháo bỏ miếng vải Sam vừa mới băng lại vết thương của Nguyễn Tuấn Khải, lúc này đã ướt đẫm máu quăng sang một.
Cô biết Khương Bạc làm như vậy là để giúp Nguyễn Tuấn Kiệt cầm máu cũng để tránh vết thương bị nhiễm trùng.
Khương Bạc tính nói gì đó thì bị Nguyễn Tuấn Khải kéo lại, nói nhỏ: “Đứng yên”
Tư Cảnh: “Cậu cứ để chị ấy làm”
Đối với vết thương bình thường thì quả thật đó là cách tốt nhất, nhưng đối với vết thương bị thư hoàng đặc cắn thì việc làm của Khương Bạc cũng đồng nghĩ với việc giết Nguyễn Tuấn Kiệt một cách chạm rãi.
Trước ánh mắt kinh ngạc của mọi người, An Thư lấy từ trong túi áo ra một viên thuốc màu trắng.
Cô đưa đến trước mặt của Nguyễn Tuấn Kiệt
"Anh uống nó đi."
"Đây là gì?." Khương Bạc lo lắng hỏi
"Là thuốc giảm đau."
An Thư không thèm nhìn đến Khương Bạc, cặp mắt sắc bén có phần nôn nóng nhìn Nguyễn Tuấn Kiệt nói.
Nguyễn Tuấn Kiệt vẫn như cũ nét mặt lạnh lùng không cảm xúc, từ trước tới giờ vết thương như thế này không làm khó được anh.
Nguyễn Tuấn Kiệt anh là ai, cần gì phải dùng đến thuốc giảm đau.
"Không cần........."
Nguyễn Tuấn Kiệt còn chưa nói dứt câu một viên thuốc màu trắng đã bay thẳng vào miệng anh.
Ánh mặt giận dữ của Nguyễn Tuấn Kiệt nhìn An Thư như muốn ăn tươi nuốt sống cô.
Thuộc hạ của anh ngồi bên cạnh thầm cầu nguyện cho An Thư, cô là người đầu tiên to gan đến như vậy
Nhìn thấy sự phẫn nộ trong ánh mắt của Nguyễn Tuấn Kiệt, An Thư nhếch môi cười nhẹ.
Cô không ngờ khi anh giận lên càng tôn lên vẻ nam tính.
An Thưy ghé sát tai anh nói chỉ đủ hai người nghe: “Tin tôi”.
Không dừng lại ở đó cô thổi nhẹ tai anh, khiến anh quay mặt đi nơi khác.
Cô ngồi lại nghiêm chỉnh lạnh giọng nói: "Đó không chỉ là thuốc giảm đau mà còn chứa thành phần Pê-ni-xi-lin, thuốc kháng sinh.
Tất cả quay người lại không ai được nhìn”
Nghe thấy ngay lập tức mọi người làm theo chỉ có Nguyễn Tuấn Khải, Tư Cảnh và Khương Bạc thì không.
Lúc này mọi người mới thở phào nhẹ nhõm, thì ra cô cho anh uống thuốc trụ sinh.
Không biết từ lúc nào trên tay của An Thư đã cầm sẵn môt con dao nhỏ.
"Có bật lửa không?."
An Thư vừa nói dứt câu Nguyễn Tuấn Kiệt đã đưa ra trước mặt cô cái bật lửa hình con sói màu xám, cô biết cái này luôn bên anh.
Cho dù tất cả mọi người có mặt không biết Đường Vịnh Hi đang muốn làm gì, nhưng Tần Gia Uy biết.
Trong ánh mắt ngông cuồng của anh giờ phút này chỉ có sự tin tưởng tuyệt đối, trong lòng anh chưa từng nghi ngờ đến việc An Thư sẽ làm hại đến anh.
An Thư bật lửa lên cô cầm con dao hơ qua hơ lại lưỡi dao sắc bén trên ánh lửa màu xanh leo loét.
An Thư rửa sạch bàn tay, cầm lấy con dao, cắt đứt phần tay áo của Nguyễn Tuấn Kiệt
Đột nhiên An Thư cầm lấy cánh tay mạnh mẽ đang không ngừng chảy máu của Nguyễn Tuấn Kiệt, đặt trên đùi của cô.
An Thư có thể nhìn thấy được một phần của cái răng sói, đang ghim sau vào trong bắp tay của Nguyễn Tuấn Kiệt
Ngay khi vết thương được lộ rõ ra bên ngoài, tất cả mọi người đều hít sâu một hơi.
Ngoài trừ dấu vết hàm răng sắc nhọn của con sói ra thì ba chiếc nanh của nó đã ghim sâu vào trong thịt của Nguyễn Tuấn Kiệt.
An Thư hết nhìn vết thương, lại nhìn con dao găm trong tay, đoạn tặc lưỡi mà nói: “Chúng ta không thể dùng dao găm gắp răng ra được.”
Tư Cảnh lo lắng liền gấp rút hỏi lại cô:
- Chị à, nếu không dùng dao thì phải lấy gì để gắp bây giờ?
An Thư không đáp, gương mặt có chút trầm tư.
Một lát sau, cô vòng tay ra sau đầu, rút chiếc kẹp tóc vẫn đem theo bên mình, dùng tay bẻ rộng miệng chiếc kẹp ra.
Khóe môi Nguyễn Tuấn Kiệt cong nhẹ.
Động tác của An Thư rất nhanh nhẹn và dứt khoát.
Sau khi đã hơ nóng trên lửa, đoạn dùng chiếc kẹp bắt đầu cẩn thận gắp từng chiếc răng sói ra bên ngoài.
Sắc mặt lạnh lùng của Nguyễn Tuấn Kiệt lúc này càng lạnh lẽo hơn, An Thư biết Nguyễn Tuấn Kiệt chắc chắn rất đau, nhưng trong ánh mắt anh không hề hiện lên tia dao động, điều duy nhất An Thư có thể nhìn thấy chính là sự nguy hiểm xen lẫn tia kiêu ngạo.
Kiêu ngạo một cách ngông cuồng làm cho tất cả mọi người đối diện cũng vì sự bá đạo của anh, làm lây chuyển không dám toả sáng trước mặt anh.
Cảm giác ấm áp khi máu của Nguyễn Tuấn Kiệt thấm vào lớp vải quần chạm vào làn da mềm mại của An Thư càng khiến trái tim cô lạnh giá.
Từng giọt máu chảy ra từ trên người anh, cũng giống như con dao nhọn đâm thẳng vào trái tim cô.
An Thư tự nói với bản thân mình.
"An Thư tôi xin thề, tôi nhất định sẽ sang bằng trụ sở của Louisa.
Bắt hắn phải trả gấp trăm lần gấp ngàn lần món nợ của ngày hôm nay."
An Thư nghiến răng ken két, cặp mắt hiện lên sát khí khi cô nhìn thấy vết thương thật sâu của Nguyễn Tuấn Kiệt.
Ba chiếc nanh sói dần dần được An Thư gắp ra.
Cô dùng cồn sát khuẩn có sẵn ở doanh trại để rửa sạch vết thương cho Nguyễn Tuấn Kiệt một lần nữa, dùng vải băng bó thật cẩn thận.
Xong xuôi, An Thư lúc này mới thở phào nhẹ nhõm.
Nguyễn Tuấn Kiệt đưa tay vuốt vuốt mái tóc cô mà khen ngợi.
Động tác thân mật này của anh khiến An Thư có chút ngại ngùng.
Cô nhẹ nhàng quay mặt đi để né tránh, xoay lưng bước vào trong lều trại.
Bàn tay mềm mại trắng nõn của cô thật dịu dàng làm trái tim của Nguyễn Tuấn Kiệt rung động, một cảm giác chỉ cần An Thư chịu ở lại bên cạnh anh, anh sẽ hết mực yêu thương và bảo vệ cô.
Sau khi băng bó xong vết thương cho Nguyễn Tuấn Kiệt, cặp mắt lạnh lùng của An Thư mới nhìn mọi người nói với giọng nghiêm túc.
"Ở đây rất nguy hiểm có rất nhiều thú dữ, tôi nhắc nhở các người hãy nên cẩn thận."
An Thư đỡ anh đứng dậy, kéo ống tay áo Nguyễn Tuấn Kiệt mà ghé tai nói nhỏ:
“Hầm mộ cổ chôn cất lâu đời, chỉ e bên dưới có thú dữ hoặc khí độc không biết chừng.”
Nghe An Thư phân tích, Nguyễn Tuấn Kiệt khẽ gật đầu.
Đây cũng chính là suy nghĩ hiện tại của anh.
Lần này bọn họ quyết định đi xuống dưới kia, không biết sẽ có thứ gì đang chờ đợi.
Lối vào hầm mộ cổ nằm sát bên bìa rừng, có hình dạng tựa hồ như một hang động nhỏ, chỉ đủ để cho một người đi qua.
Ngoài trời bắt đầu đổ mưa.
Thời tiết ở Ai Cập cũng thay đổi nhanh chóng, ban đầu thì là nắng gắt, sau đó lại đổ mưa lớn.
Sắc trời cũng tối sầm lại, càng tạo nên bầu không khí u ám, lạnh lẽo.
Nguyễn Tuấn Kiệt để An Thư đi giữa, anh dẫn đoàn đi đầu tiên, còn Nguyễn Tuấn Khải, Tư Cảnh, Khương Bạc và các thuộc hạ khác thì phục ở phía sau nhằm đề phòng bất trắc.
Đoàn người trên tay lăm lăm vũ khí, nối đuôi nhau tiến sâu vào bên trong cửa động cổ mộ.
Càng vào sâu, không khí càng bị loãng, mùi hôi hám, ẩm mốc nhanh chóng xộc thẳng vào mũi khiến tất cả mọi người đều nhăn mặt khó chịu.
Nguyễn Tuấn Kiệt bất ngờ cất giọng nói: “An Thư, bám lấy lưng áo tôi!”
Anh lo người con gái nhỏ nhắn này sẽ bị lạc.
Bước vào chỗ hầm mộ ngàn năm như thế này, biết đâu thứ đang chờ họ ở phía trước lại là thú dữ hoặc các loài vật trấn yểm, giống như trong sách cổ đã từng nhắc đến thì sao.
Vậy mà An Thư lại chẳng chịu nghe lời anh.
Cô chỉ xì một cái rõ to, sau đó vẫn bình thản bước đi phía sau lưng Nguyễn Tuấn Kiệt, mặc cho anh có khó chịu, bực bội như thế nào đi chăng nữa.
“Em giỏi lắm, dám không nghe lời tôi.
Có muốn tôi hôn chết em ngay tại đây không?”
Nguyễn Tuấn Kiệt gầm gừ trong cuống họng, quay lại nhìn An Thư bằng ánh mắt giận dữ.
Cô ngước đôi mắt trong veo mà nhìn lại anh, mở giọng khiêu khích: “Có giỏi thì anh làm thử xem?!”
“Khụ...!khụ...”
Phía sau hai người bất chợt vang lên tiếng đằng hắng của Nguyễn Tuấn Khải.
Nguyễn Tuấn Khải giả câm giả điếc, đánh mắt nhìn lên ngách hang, thỉnh thoảng lại huýt một vài điệu sáo, "Tôi không nghe thấy gì hết, tôi không nghe thấy gì hết!"
Hai má An Thư đỏ ửng, xấu hổ vô cùng.
Cũng may, bọn họ đi chừng khoảng năm, sáu bước nữa là đã đến khu vực hầm mộ.
Trước mặt đoàn người lúc này là một lối kiến trúc cổ đại được xây dựng theo hình xoắn ốc vô cùng rộng lớn, mang đậm dấu ấn cổ xưa lên tới vài trăm niên đại.
- Nếu đây quả thực là cổ mộ, vậy nơi này chắc chắn phải chứa thi thể của một vị Pharaoh nào đó.
An Thư nhẹ giọng nêu ra suy đoán của mình.
Lăng các vị vua Pharaoh Ai Cập thường được chôn giữ rất sâu và kín đáo hòng tránh những kẻ trộm tới đây để mà đào mộ.
Cửu Châu vặn chai nước suối đem theo bên mình, đưa cho Tư Cảnh uống tạm, vì Tư Cảnh đã thay An Thư bị thương khi cô đang không chú ý mà đi đụng phải cây lớn
“An Thư, lại đây!”
Nguyễn Tuấn Kiệt đứng sau một mỏm đá, lạnh giọng gọi An Thư.
Cô nhét chai nước vào tay Tư Cảnh, lại cẩn thận dặn dò thuộc hạ xem vết thương cho anh ta, lúc này mới tạm thời yên tâm mà tiến về phía Nguyễn Tuấn Kiệt.
Anh đi vào trong góc khuất không ai thấy, cô cũng đi đằng sau.
Vừa trông thấy An Thư tới, Nguyễn Tuấn Kiệt đã vươn tay kéo mạnh cô vào lòng, Dùng cánh tay cứng rắn mà khóa trụ cô.
An Thư toan vùng vẫy liền bị Nguyễn Tuấn Kiệt dùng tay bịt chặt miệng, đoạn hừ lạnh bên tai:
“Em giỏi lắm, lại còn dám quan tâm đàn ông trước mặt tôi ư?”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...