Chương 24 - Xem nhẹ
Sau tuyết trời trong, sắc trời rất tốt. Cả thành thị được bao bọc trong màu trắng thuần khiết, tựa hồ hết thảy đều thuần mỹ như lúc ban sơ.
Thị cục. Lầu một. Phòng giải phẫu pháp y.
Cánh cửa đột nhiên mở, Dương Học Vũ ló đầu ra, nhìn hai người trong hành lang. Phương Mộc ngơ ngác ngồi trên ghế dài, vết thương trên người cũng chưa được xử lý, vết máu còn đó. Anh nhìn chằm chằm nền gạch granite dưới chân, ngón tay cuộn lại thành đấm đặt trên đầu gối, phảng phất như tượng đất, không hề nhúc nhích.
Tựa bên tường hút thuốc Thai Vĩ nhìn thấy Dương Học Vũ, ném tới ánh mắt trưng cầu ý kiến.
Dương Học Vũ gật đầu, ngắn gọn đáp: "Có thể vào rồi."
Thai Vĩ vứt tàn thuốc, đứng dậy vỗ bả vai Phương Mộc. Sau chừng vài giây, Phương Mộc chậm rãi ngẩng đầu lên, đờ đẫn nhìn chằm chằm Thai Vĩ, tựa hồ hoàn toàn không nhận ra y vậy.
"Vào thôi." Thai Vĩ thấp giọng nói, "Đến nhìn cô bé một chút."
Ánh mắt Phương Mộc chuyển động trì trệ, trong đồng tử ảm đạm không hề có chút màu sắc ánh sáng. Anh dời tầm mắt, run rẩy đứng dậy. Vừa thẳng thắt lưng dưới chân liền mềm nhũn, thiếu chút nữa ngã nhào trên mặt đất.
Thai Vĩ túm lấy cánh tay anh, cố gắng chống đỡ thân thể anh, trong miệng thở dài một tiếng.
Dương Học Vũ thần sắc buồn bã, yên lặng nhường ra vị trí, chờ Thai Vĩ dìu Phương Mộc vào phòng giải phẫu, lại lần nữa đóng chặt cửa phòng.
Bên trong hoàn toàn yên tĩnh. Lão Trịnh pháp y vừa kết thúc công việc tháo găng tay, cúi đầu đứng trong góc nhỏ. Nhìn thấy Phương Mộc tiến đến, Lão Trịnh đi qua, đè lên bả vai anh.
"Ngạt thở tính cơ giới." Lão Trịnh nhẹ giọng nói, "Hung khí hẳn là một sợi dây không quá thô."
Phương Mộc tựa hồ hoàn toàn không nghe được lời của ông ta, chỉ sững sờ nhìn cơ thể người an tĩnh phủ một tấm vải trắng trên bàn giải phẫu.
Lão Trịnh bất đắc dĩ lắc đầu, nhỏ giọng nói với Dương Học Vũ: "Còn chưa làm phân tích độc tố, chỉ là kiểm nghiệm sơ bộ." Ông hướng Phương Mộc hất miệng, "Đây là người mình. Giải phẫu rồi, sợ cậu ấy chịu không được —— để cậu ấy được nhìn đầy đủ đi."
Dương Học Vũ gật đầu, nhẹ giọng nói một câu làm phiền rồi. Lão Trịnh thoáng cười khổ, khoát khoát tay đi ra.
Phương Mộc đứng tại chỗ trong chốc lát, chậm rãi giãy khỏi tay Thai Vĩ, loạng choạng đi về hướng bàn giải phẫu.
Trên mặt inox lạnh băng, cô gái lẳng lặng ngửa mặt nằm đó, vải trắng đơn phủ kín từ đầu đến chân, chỉ có vài lọn tóc màu lam lộ ra bên ngoài. Phương Mộc cúi thấp đầu, kinh ngạc nhìn, lại quay đầu nhìn Thai Vĩ và Dương Học Vũ, tựa hồ đang chờ đợi ai đó trong bọn họ có thể nói cho anh biết: Đây là cõi mộng, không phải hiện thực.
Dương Học Vũ dời mắt. Thai Vĩ thoáng trầm ngâm, chậm rãi đi tơi, khoát tay phải lên bờ vai anh, dùng sức xoa xoa.
Động tác này phảng phất như tăng cho Phương Mộc một ít dũng khí, anh một lần nữa quay mặt về bàn giải phẫu, giơ một tay lên, sau khi dừng lại trên không trung vài giây, nhẹ nhàng xốc tấm vải trắng lên.
Khuôn mặt tái nhợt của Liêu Á Phàm lộ ra.
Hai mắt của cô khép hờ, hàng mi dày bao phủ trên mí mắt, sắc mặt bình tĩnh, phảng phất như vẫn còn đắm chìm trong giấc ngủ không mộng mị.
Pháp y đã hảo tâm lau đi vết máu bên khóe môi cô, chỉ có vết thắt trên cổ là không cách nào che giấu được, trên màu da tái nhợt nhẵn nhụi hết sức chói mắt.
Hô hấp Phương Mộc dồn dập, cả người cũng bắt đầu lay động. Thai Vĩ vội vàng đỡ lấy anh, tay kia kéo lại vải đơn màu trắng, cố gắng che khuất khuôn mặt Liêu Á Phàm.
Nhưng Phương Mộc lại nắm lấy cổ tay Thai Vĩ, ngón tay cơ hồ khảm vào. Thai Vĩ yên lặng chịu đựng đau nhức trên cổ tay, thả lỏng mảnh vải trắng.
Một hồi lâu, Phương Mộc buông Thai Vĩ ra, tựa hồ đã hạ quyết tâm thật lớn, run rẩy vươn tay, nhẹ nhàng vuốt ve khuôn mặt Liêu Á Phàm.
Trơn mịn. Lạnh buốt. Cứng ngắc không hề có sức sống.
Trong mấy tháng Liêu Á Phàm một lần nữa tiến vào cuộc sống của Phương Mộc, bọn họ chưa từng có thân mật tiếp xúc thân thể. Lúc này trước mắt người bên ngoài, đôi nam nữ sắp bắt đầu cuộc sống hôn nhân tốt đẹp, lần đầu tiên da thịt thân cận, cư nhiên lại là ở đây.
Huống chi, đã là người ở hai thế giới.
Thai Vĩ lẳng lặng nhìn Liêu Á Phàm, thì thào nói: "Cô bé thật xinh đẹp."
"Đúng vậy, cô bé thật xinh đẹp." Phương Mộc tựa hồ đã mất đi năng lực suy nghĩ, máy móc lặp lại lời Thai Vĩ, "Tại sao trước kia tôi không phát hiện ra chứ. . . . . . ?"
Dương Học Vũ gian nan nghiêng đầu đi, đưa tay kéo cánh cửa phòng giải phẫu. Mới vừa đụng tới nắm cửa, cửa sắt đã bị người từ bên ngoài hất văng. Lập tức, một người phụ nữ tóc hoa râm lảo đảo vọt đến.
Người phụ nữ chạy ào vào trong, đầu tiên là hốt hoảng nhìn quanh, lập tức phát hiện cô gái trên bàn giải phẫu.
"Á Phàm!" Một tiếng gào bi thống tê tâm liệt phế từ trong lồng ngực người phụ nữ phun trào mà ra. Chị thất tha thất thểu nhào tới trước bàn giải phẫu, ghé vào bên di thể của cô gái, cuống quít lắc lư cô.
"Á Phàm con tỉnh dậy đi! Ta là dì Triệu đây!" Người phụ nữ nước mắt đầy mặt, điên cuồng nhìn khắp thân thể đầy cứng ngắc nọ, tựa hồ không tin rằng đây từng là cô gái hoạt bát, xinh đẹp kia, "Thế này là thế nào? Á Phàm con làm sao vậy hả. . . . . . ?"
"Chị à, chị đừng như vậy." Thai Vĩ vội vàng kéo chị từ trên di thể Liêu Á Phàm ra, "Chị tỉnh táo chút. . . . . . "
Chị Triệu chẳng biết lấy đâu ra khí lực, đẩy Thai Vĩ ra, xoay người vọt tới trước mặt Phương Mộc, hung hăng quăng một bạt tai trên mặt anh.
Dấu tay rõ rệt tức khắc xuất hiện trên mặt Phương Mộc, đầu của anh bị đánh đến lệch sang một bên, cả người thoáng lảo đảo, cơ hồ ngã sấp xuống.
Chị Triệu tựa như sư tử mẹ phẫn nộ, nhào tới trên người Phương Mộc vừa đấm vừa đá.
"Cậu trả Á Phàm lại cho tôi! Cậu đã đáp ứng tôi cái gì. . . . . . ? Tại sao cậu không chết đi!"
Phương Mộc bị đánh ngã xuống đất, nhưng anh vẫn không hề tránh né, cũng không chống cự, tùy ý chị Triệu ở trên người anh cuồng loạn mà đấm đá.
Thai Vĩ cùng Dương Học Vũ xông lên, kiên quyết kéo chị Triệu ra. Cho dù bị kéo dài tới góc tường, chị Triệu vẫn không chịu từ bỏ mà hướng Phương Mộc mãnh liệt đá hai chân. Mắt thấy mình bị hai người đàn ông vững vàng đè lại, chị Triệu cũng mất hết khí lực, ngồi bệt dưới đất lớn tiếng khóc rống.
"Tôi sai rồi, tôi sai rồi! Ta không nên tin cậu. . . . . . " Tiếng khóc la của chị Triệu trong phòng giải phẫu trống trải quanh quẩn thật lâu, "Ta không nên giao Á Phàm cho cậu. . . . . . Nên chết phải là tôi. . . . . . Không phải Á Phàm. . . . . . Con bé chỉ vừa có được cuộc sống tốt đẹp mà. . . . . . "
Khóe mắt Thai Vĩ cũng ươn ướt, y ra hiệu cho Dương Học Vũ, người nọ gật gật đầu, nâng cánh tay chị Triệu dậy, không để ý đến chị vẫn đấm đá khóc hô, đưa chị ta ra khỏi phòng giải phẫu.
Bên trong tạm thời trở lại yên tĩnh. Thai Vĩ thở hổn hển, xoay người đi tới bên cạnh Phương Mộc. Anh vẫn nằm trên mặt đất như trước, vẫn duy trì tư thế vừa rồi, không hề nhúc nhích.
Thai Vĩ ngồi xổm xuống, nâng đầu anh sang, nhìn từ trên xuống: "Cậu không sao chứ?"
Hai mắt Phương Mộc trợn tròn, trừng trừng nhìn Thai Vĩ, cả người run rẩy, trong cổ họng đột nhiên phát ra thanh âm hư hư.
Thai Vĩ sợ hãi, vội vàng đỡ Phương Mộc nửa ngồi xuống, cuống quít vỗ phía sau lưng anh.
"Cậu đừng làm anh sợ mà." Thai Vĩ vừa vỗ vừa nhìn sắc mặt Phương Mộc: "Muốn khóc cứ khóc ra, ngàn vạn lần đừng nén."
Thân thể Phương Mộc run rẩy càng kịch liệt, hai mắt cơ hồ muốn trồi khỏi hốc mắt, nhưng vẫn thủy chung cắn chặt ra, tựa hồ có thứ gì đó nặng ngàn cân kẹt trong lồng ngực.
Trong đôi mắt của anh cơ hồ muốn nhỏ ra máu, nhưng một nửa giọt nước mắt cũng không có.
"Anh đi gọi người, cậu đừng di chuyển, ngàn vạn lần đừng nhúc nhích!" Thai Vĩ nóng nảy, nhảy dựng lên chạy về hướng cửa, vừa mới cất bước, liền nhìn thấy Dương Học Vũ vội vã đẩy cửa vào.
"Phương Mộc," Dương Học Vũ nhìn anh tê liệt ngã trên mặt đất, vẻ mặt khiếp sợ, "Giang Á. . . . . . Đến tự thú rồi."
Trong đại sảnh lầu một bầu không khí khẩn trương, mười mấy cảnh sát như lâm đại địch, tay mỗi người đều đặt trên súng ngắn và côn điện, gắt gao nhìn chằm chằm người đàn ông một mình đứng ở cửa kia.
Trong cửa hông bên cạnh, Mễ Nam mang theo hộp dấu chân, cùng mấy cảnh sát vội vã tiến vào. Một khắc nhìn thấy Giang Á, Mễ Nam đầu tiên là kinh ngạc, lập tức đã bị lửa giận thiêu đỏ hai mắt, cơ hồ xông qua, xoay hộp dấu chân hung hăng nện trên đầu hắn.
Giang Á cũng không thèm nhìn tới những người khác, chỉ gắt gao nhìn chằm chằm Phương Mộc được đám người Thai Vĩ vây quanh đi tới.
"Cô ấy đâu?" Giang Á lớn tiếng hỏi: "Nói cho tôi biết, cô ấy ở đâu?"
Phương Mộc rống lên một tiếng trầm đục, nhấc chân muốn nhào qua, bị Thai Vĩ gắt gao túm trụ. Phương Mộ vùng vẫy vài cái, rốt cuộc đưa tay đến bên hông Thai Vĩ rút súng.
Giang Á cư nhiên chẳng chút sợ hãi, tiến lên vài bước, biểu tình trên mặt cũng gần như cuồng loạn.
"Cô ấy ở đâu. . . . . . ? ?"
Dương Học Vũ một bước dài xông đến, nhanh gọn lật ngược Giang Á, đem tay bắt chéo sau lưng, gọi các đồng sự khác: "Còng lại!"
Trong đại sảnh nhất thời một mảnh hỗn loạn mười mấy cảnh sát vội thành một đoàn, vài người đang ngăn chặn Phương Mộc cố gắng đoạt súng, mấy người khác thì vây quanh Giang Á đang bị ấn trên mặt đất, ba chân bốn cẳng còng tay hắn lại.
Hai người đàn ông đều không ngừng giãy giụa, hung ác nhìn chằm chằm lẫn nhau, tựa hồ đều đang khát vọng chỉ trong giây tiếp theo có thể đẩy đối phương vào chỗ chết.
"Mày đã đưa cô ấy đi đâu rồi?" Mặt Giang Á dán trên mặt đất, tiếng rít kiệt lực quát, "Tao biết mày muốn làm gì, dùng Ngụy Nguy áp chế tao? . . . . . ."
"Mày câm miệng cho tao!" Dương Học Vũ hung hăng đập đánh lên đầu hắn, "Mày muốn tự thú đúng không? Được, tao cho chuẩn bị chỗ tốt ày rồi!"
"Cô ấy là bệnh nhân! Mày quá hèn hạ!" Giang Á đầy mặt đều là tro bụi, liều mạng giãy giụa thân thể, "Mày giao Ngụy Nguy ra đây, tao sẽ tự thú, bằng không mày đừng mong tao mở miệng!"
"Đây không phải là chuyện mày có thể quyết định đâu!" Dương Học Vũ cắn răng, túm tóc Giang Á kéo hắn lên, "Rồi mày xem tao có thể làm ày mở miệng hay không!"
"Buông hắn ra!" Phương Mộc đột nhiên ngừng tranh đấu, dùng sức đẩy đám người Thai Vĩ ra.
Dương Học Vũ kinh ngạc nhìn anh: "Cái gì?"
"Tôi muốn cùng hắn nói chuyện một mình." Phương Mộc giơ một ngón tay chỉ hướng Giang Á, "Mở còng tay ra."
Thai Vĩ lập tức cự tuyệt: "Không được."
"Anh sợ em giết hắn, hay sợ hắn giết em?"
"Cả hai." Thai Vĩ hạ giọng, "Hắn đã ở trong tay chúng ta rồi, vì Á Phàm báo thù rửa hận là chuyện sớm muộn. . . . . . "
"Không, anh không biết hắn đâu." Phương Mộc lắc đầu, "Anh cũng không biết người phụ nữ đó có ý nghĩa với hắn như thế nào."
Thai Vĩ sửng sốt, thoáng trầm ngâm một chút, nhẹ nhàng gật đầu với Phương Mộc.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...