Ánh Sáng Nơi U Tối

Tịch Ngưng cụp mắt cắn chặt môi mình, bàn tay cô nắm chặt gấu áo, cảm xúc vụn vỡ từ từ được cô kiềm chế lại, nuốt hết tất cả vào trong.

Khi cô ngẩng đầu lên nhìn anh thì đã bình tĩnh lại không ít, cô nhẹ giọng hỏi Thương Mộ Nghiêm:’‘Anh về đây là có chuyện gì sao?’’

Gió đêm càng lúc càng trở lạnh, giọng Thương Mộ Nghiêm hoà trong làn gió, trầm khàn lại mang theo chút lạnh lùng thường ngày.

‘‘Em nói xem anh là vì chuyện gì?’’

Tịch Ngưng cẩn thận suy nghĩ, đôi mắt sáng lấp lánh như sao lại bị hơi men bao phủ, không chắc chắn nói:’‘Anh quên gì ở đây sao ạ?’’ Cô cười nhạt:’‘Nếu anh bận thì cứ đi làm đi, một lát em sẽ tự lái xe về.’’

Cô cong môi nhìn anh, trong đôi mắt trong veo đó lại cô đơn đến đau lòng:’‘Em tự lo cho mình được.’’

Sắc mặt Thương Mộ Nghiêm tối sầm xuống, ánh mắt anh lạnh băng nhìn cô, trên người toả ra hơi thở lạnh lẽo đến rợn người.

Tịch Ngưng đã có chút chất cồn trong người, không nhạy cảm phát giác ra được cái gì, đột nhiên bức tường lớn trước mắt di chuyển lên một bước, sau đó Thương Mộ Nghiêm nhanh chóng cúi người bế trọn cô vào trong lòng mình.

Tịch Ngưng hơi sững sờ nhìn anh, phản ứng chậm mất nữa nhịp.

‘‘Anh…’’

‘‘Anh đến tìm em.’’ Ngụ ý của anh là, anh trở về lại Giang Lâm chính là tìm cô.

Dứt lời Thương Mộ Nghiêm đã di chuyển bước chân, cơ thể cô cũng theo đó mà đi theo.

Tầm mắt cô hơi trĩu nặng cẩn thận nhìn anh, đầu óc từ từ bắt đầu choáng váng, hàng mi nặng nề mà không mở lên nổi, thế là thiếp khi bị anh bế kiểu công chúa.

Cơ thể cô nhẹ hơn anh nghĩ rất nhiều, anh có thể dễ dàng ôm trọn cô vào trong lòng mình, cơ thể nhỏ bé của thiếu nữ và vóc dáng trưởng thành của thiếu niên càng làm nổi bật sự lớn nhỏ của hai người.

Anh một tay mở cửa ghế phụ ra, nhẹ nhàng đặt cô vào trong xe.

Ngay khi anh ngồi vào trong xe, liếc sang nhìn qua cô gái đang ngoan ngoãn ngủ say ở ghế phụ, lại chú ý dây an toàn vẫn chưa thắt lại, mày có hơi nhíu lại, vươn tay vén tóc cô cho thật gọn gàng, chỉnh lại góc áo hơi bị vén lên của cô, điều chỉnh điều hoà cho thích hợp rồi sau đó mới thắt dây an toàn cho cô.

Khởi động xe lái đi.




Tịch Ngưng đang ngủ ngon lành thì cả nhận được như cả cơ thể mình như được nhấc bổng lên, cô nhíu mày rồi từ từ mở mắt choàng tỉnh, thứ cô nhìn thấy đầu tiên chính là đường nét xương quai hàm hoàn mỹ của Thương Mộ Nghiêm, yết hầu di chuyển lên xuống, sau đó là đôi mắt sâu thẳm đó rũ xuống nhìn cô.

‘‘Tỉnh?’’

Cơn say vẫn chưa tan hết, cô miễn cưỡng gật đầu lấy một cái, gương mặt đáng thương dang hai cánh tay ôm qua cổ Tịch Ngưng.

Cơ thể của thiếu niên ngay lập tức bất động, ngay giây sau càng cứng đờ hơn khi Tịch Ngưng dụi đầu vào cần cổ anh.

Giọng nói nỉ non đầy tính dụ hoặc:’‘Anh Mộ Nghiêm, em muốn ngủ.’’

Hơi thở chàng thiếu niên chậm mất nửa nhịp và trở nên nặng nề hơn, sự khô khan từ bên trong làm toàn thân anh như bị ném vào lò thêu mà cháy rực, anh nhận ra ở bên dưới mình có gì đó không đúng, bàn tay siết chặt lại, đôi mắt anh không giấu được sự kinh ngạc, dần dần đôi mắt tối sầm xuống che đi dục vọng trong ánh mắt mình, lúng túng là nhắm chặt mắt lại, điều chỉnh cảm xúc và lý trí mình, mở mắt nhìn xuống cô gái nhỏ.

Ngoài chuyện sinh lý tuổi mười tám của anh thì đây là lần phản ứng đầu tiên mất kiểm soát thế.

Đặc biệt là còn vì một người…

Ánh mắt anh trở nên phức tạp thấy cô gái trong lòng mình. Bộ dạng ngoan ngoãn vô hại này của cô rất dễ khiến người khác nổi lên lòng ham muốn chiếm hữu.

Thương Mộ Nghiêm cố gắng loại bỏ suy nghĩ xấu xa đó ra khỏi đầu, anh nhẹ nhàng cất bước chân trầm ổn đi vào trong nhà, đặt cô xuống sofa rồi đi đến phía cửa bật đèn phòng khách lên.

Tịch Ngưng lúc này đã tỉnh táo lại hơn không ít, đầu óc đã đỡ choáng váng hơn khi nãy. Cô nhìn bóng lưng của Thương Mộ Nghiêm, sau đó lại bình tĩnh nhìn quanh căn phòng.

Giọng cô khàn khàn:’‘Anh Mộ Nghiêm? Đây là nhà anh đúng không?’’

Thương Mộ Nghiêm khuất sau cánh cửa phòng bếp, cô đưa tay lên rồi dụi đôi mắt mình, xuyên suốt buổi ăn nói là ăn uống thoả thích nhưng mà thật ra cô lại chẳng ăn uống được gì, quán Thịnh Hạ chọn là quán lẩu Tứ Xuyên, mức độ cay cũng từ trung bình đến cao, ăn đến miếng thứ ba cô đã dừng đũa, cay tới mức không chịu nổi, thế là trong mấy tiếng liền đó Tịch Ngưng chỉ có uống bia, dạ dày hoàn toàn trống rỗng.

Dưới bụng phát ra âm thanh ọc ọc, Tịch Ngưng xoa bụng mình, giọng nói nửa tỉnh nửa say hướng ánh mắt cô lại hướng đến phòng bếp, trên môi là nụ cười tươi như hoa.

‘‘Thương Mộ Nghiêm, em đói bụng.’’


Bên trong vẫn không có tiếng trả lời.

Ánh mắt Tịch Ngưng ngờ vực, lặp lại:’‘Đói bụng quá, anh Mộ Nghiêm đi đâu rồi?’’

Vừa dứt lời thì không gian lại trở nên tên lặng.

Gương mặt Tịch Ngưng buồn bả bĩu môi hiện rõ sự không vui:’‘Em đói quá, muốn ăn cháo táo đỏ.’’

Mặc dù rất giống như nói chuyện một mình nhưng mà cô vẫn lặp đi lặp lại câu “Em đói bụng quá” liên tục hai phút liền.

Qua vài phút không thấy ai trả lời, tầm mắt cô hơi di chuyển, nhìn chai rượu vang đang đặt trên mặt bàn.



Nghe thấy tiếng bước chân Thương Mộ Nghiêm liếc mắt nhìn ra cửa, người đứng trước cửa dùng ánh mắt ngơ ngác nhìn anh, trong đôi mắt trong veo đó có một chút lo lắng gì đó. Thấy cô đến càng lúc càng gần anh lại nhìn bếp điện mình đang bật lên, sợ cô sẽ bị nóng liền ngăn lại.

‘‘Vào đây làm gì?’’

‘‘Em đói bụng rồi.’’

‘‘Anh biết rồi, anh đang chuẩn bị nấu cháo cho em.’’

Tịch Ngưng bĩu môi, trong mắt lộ ra vẻ uất ức:’‘Nhưng mà em gọi anh không trả lời.’’

Ánh mắt Thương Mộ Nghiêm lập tức mềm nhũn ra:’‘Anh nghe rồi, em ra ngoài trước đi.’’



Tịch Ngưng bị Thương Mộ Nghiêm dẫn trở ngược ra bên ngoài, cô ấm ức nhìn anh, tự lẩm bẩm trong miệng như con chim nhỏ cứ ríu rít:’‘Rõ ràng khi nãy anh không nghe mà anh nói anh nghe rồi.’’

Ánh mắt Tịch Ngưng có sự mê hoặc không nhỏ, khi say lại làm trở nên cuốn hút hơn, Tịch Ngưng vùng vẫy, sau đó lại kéo Thương Mộ Nghiêm đẩy xuống sofa, Tịch Ngưng bò lên người anh, nghiêm túc ôm lấy khuôn mặt hoàn hảo của anh, chớp mắt rồi cẩn thận xem xét.


Ngay khoảng khắc Tịch Ngưng đè lên người anh thì toàn thân Thương Mộ Nghiêm đã cứng đờ như khúc gỗ, nhịp thở cũng chậm lại, mùi hương trên người cô quanh quẩn nơi đầu mũi anh, quyến luyến lại ngọt ngào.

Cánh tay thon dài anh đỡ sau lưng cô, hít một hơi sâu, nặng nề hỏi:’‘Em tính làm gì?’’

Tịch Ngưng nghiêng đầu đánh giá anh một lúc, sau đó lại sờ lên đôi môi của anh, lòng bàn tay ấm áp lại mềm mại lướt trên môi anh, mang đến cho anh một loại cảm giác ngứa ngáy như lông vũ lướt qua, nhưng lại vô cùng mềm mại.

Tịch Ngưng khó hiểu nhíu chặt mày:’‘Kì lạ…rõ ràng môi anh…không có bị thương…vì sao khi em hỏi…’’ Cô ngốc nghếch nhìn anh:’‘Vì sao em hỏi anh lại không trả lời?’’

Ánh mắt Tịch Ngưng trong veo mà ngờ nghệch hỏi anh.

Cô đưa tay véo lên má anh một cái, ánh mắt Thương Mộ Nghiêm lẳng lặng nhìn vào gương mặt cô, không có ý đẩy bàn tay đang tuỳ tiện làm loạn của cô trên mặt mình.

‘‘Sao mặt anh đẹp thế? Anh không bị nóng trong người sao?’’

Anh khẽ cong khoé môi:’‘Không có.’’

Tịch Ngưng buồn rười rượu:’‘Em thì nóng lắm, chịu không nổi luôn ấy.’’

Bàn tay cô bị bàn tay anh túm lấy, từ trên gò má Thương Mộ Nghiêm lại kéo tay cô xuống đặt ngón tay cô trên môi mình, ánh mắt thâm sâu hỏi:’‘Ở đây thì sao? Có cảm giác gì?’’

Tịch Ngưng khó hiểu:’‘Cảm giác gì…?’’

Độ lạnh lẽo từ bờ môi anh truyền đến đầu ngón tay cô, một chút cảm giác sứt mẻ từ cánh môi anh mang lại, cô cảm nhận rồi nói:’‘Sao môi anh lại khô thế?’’

Anh nhìn cô, ánh mắt chứa ý cười nhạt:’‘Hửm?’’

‘‘Có sao?’’ Anh hứng thú nhìn cô:’‘Thế phải làm sao bây giờ?’’

Độ cồn trên người cô không biết vì sao càng cao hơn, ánh mắt Thương Mộ Nghiêm khẽ liếc lên mặt bàn, chai rượu Whisky của anh không biết từ khi nào đã bị khui ra, vừa nhìn dáng vẻ say còn nhiều hơn khi nảy của cô anh liền đoán được nguyên nhân.

Cô chăm chú nhìn môi anh, ánh mắt cũng trở nên không chân thật, cười rồi nghiêng người tới, hôn lên bờ môi anh một cái.

Toàn thân Thương Mộ Nghiêm cứng đờ, đôi mắt sâu thẳm kinh ngạc nhìn chằm chằm cô.

Nhịp thở cũng như bị ngưng trệ, trái tim lại điên cuồng đập nhanh lên.

Tịch Ngưng cười hài lòng với anh:’‘Thế này sẽ không khô nữa.’’


Thương Mộ Nghiêm nhìn chằm chằm cô, ánh mắt anh khẽ tối xuống, cảm xúc mềm mại mang theo vị ngọt của rượu từ trên bờ môi anh vẫn chưa biến mất, cả người Thương Mộ Nghiêm chợt run lên, anh nén ý cười trong cuống họng mình.

‘‘Ngưng Ngưng, đó là nụ hôn đầu của anh.’’ Giọng anh cất lên cực kì trầm khàn.

Tịch Ngưng nhìn anh với vẻ vô tội như mèo con, như người vừa rồi gây tội không phải là cô vậy.

Anh bật cười:’‘Em có biết nó có ý nghĩa gì không?’’

Cô bị nụ cười của anh làm cho mê hoặc, vô thức lắc đầu.

Anh không nhịn được cười thành tiếng.

‘‘Có nghĩa, em hôn anh thì em chính là người của anh. Chỉ có thể là người của Thương Mộ Nghiêm anh.’’

Tịch Ngưng:’’…’’

‘‘Rõ chưa?’’

Cô vô thức gật đầu.

Anh nhìn chằm chằm cô, bàn tay đưa lên sờ gò má mềm mại Tịch Ngưng, gương mặt đầy vẻ thâm tình và nghiêm túc, trầm thấp nói:’‘Anh thích em.’’

Khi anh nói ra lời này, ngoài sự nghiêm túc còn là sự mong đợi.

‘‘Làm bạn gái anh đi.’’

Tịch Ngưng hơi hơi híp mí mắt nhìn anh, không hiểu nghe được gì mà nở nụ cười tươi như hoa mà liên tục gật đầu.

Anh cong môi lên cười, rõ ràng rất vui trước câu trả lời của cô.

Xoá bỏ mối quan hệ mập mờ của trước đây.

Đôi mắt thâm sâu thêm vài phần nguy hiểm, giọng anh lại vang lên:’‘Thế thì hôn anh thêm một cái nữa đi?’’

Tịch Ngưng nhướng mày nhìn anh:’‘Hả?’’

Anh cười dịu dàng với cô:’‘Mau hôn anh.’’


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận