Ánh Sáng Nơi U Tối

Tịch Ngưng vốn không muốn day dứt thêm với người đàn ông này, nhưng kì lạ là người đàn ông tĩnh lặng này lại có những hành vi vô cùng không biết xấu hổ!

Tịch Ngưng nghiến răng, quay mặt đi nói:’‘Trước tiên thì anh buông tôi ra trước đi. Bị người khác nhìn thấy không tốt cho thanh danh của anh đâu?’’

Anh cười:’‘Vậy là tốt cho thanh danh của cô?’’

Cô quay đầu, ngước lên nhìn anh chằm chằm.

‘‘Sao vậy?’’ Anh nhướn mày đẹp nhìn xuống, trầm thấp hỏi:’‘Rất thích ngắm nhìn tôi sao?’’

Cuối cùng vẫn là Tịch Ngưng nhẫn nhịn không nói, châm chọc nói:’‘Loại đàn ông như Tổng Giám đốc Thương đây bên ngoài như viên ngọc quý hiếm, nhất thời cầm lòng không được mà muốn nhìn lâu hơn. Tổng Giám đốc Thương là không thích ánh mắt hâm mộ đó của tôi sao?’’

Từ sau khi gặp lại, tâm trạng Thương Mộ Nghiêm vẫn luôn khó chịu bí bách với thái độ xa cách này của cô, Nhưng sau khi thoả mãn hôn cô xong, tất cả mọi dây thần kinh bên trong như đã được giải toả hết, tâm trạng bất giác trở nên tốt hơn rất nhiều.

Ánh mắt Thương Mộ Nghiêm lẳng lặng nhìn xuống môi cô, khuôn môi rất đẹp, đầy đặn lại có dáng môi vô cùng đẹp, sau khi bị anh hôn thì nó đã có chút sưng lên, trong lòng có chút hưng phấn như đạt được một thành tựu gì đó.

Thật ra môi cô đẹp anh đã phát hiện từ rất lâu rồi, chỉ là chưa từng có suy nghĩ bầy bạ nào với nó, lần có suy nghĩ chính là hôm say rượu ấy.

Nhưng bây giờ lại khác.

Nhìn cô ở đâu cũng đều có thể thu hút mọi ánh nhìn của đàn ông.

Đến cả môi…

Cũng rất thích hợp để hôn.

Nghĩ đến đây anh đã nhịn không được mà muốn đem cô về nhốt lại.

Ánh mắt anh lại hướng xuống chiếc cổ thon dài, cái cổ trắng nõn tinh tế, vô cùng xinh đẹp…

Ánh mắt anh liếc qua, trong lòng không ngừng suy nghĩ nếu anh đặt một dấu hôn lên chiếc cổ trắng ngần này…không biết chừng sẽ có dáng vẻ gì.

Anh chỉ hôn cô có một chút mà cô đã trở nên kích động như vậy, nếu anh hôn lên cổ cô…

Có phải sẽ phản ứng còn mạnh hơn khi nãy nữa không?


Càng nghĩ, ánh mắt anh càng thâm trầm đen kịt.

Gương mặt xinh đẹp, cơ thể mềm mại như không xương.

Thật dễ khiến người khác nổi lên tâm tư không đúng đắn.

‘‘Không. Tôi thích rất cô nhìn tôi, chỉ cần không nhìn người khác là tôi sẽ rất thích.’’ Anh trả lời.

Vừa nói xong, Thương Mộ Nghiêm đã nâng cằm cô lên.

Tịch Ngưng kinh ngạc phản ứng lại rất nhanh, cô nhanh chóng dùng hai tay che đi miệng mình lại.

Nhưng tâm điểm anh không phải là ở môi cô, cả người anh cúi thấp xuống, đôi môi mỏng lạnh lẽo trực tiếp hướng xuống dưới, dừng lại ở cái cổ trắng nõn của Tịch Ngưng.

Lúc cô còn chưa kịp phản ứng, liếc lưỡi của anh đã vươn ra chạm vào da cô.

Da đầu cô gởn hết cả lên, ánh mắt hoảng sợ đến ngơ ngác, một giây sau, anh đột nhiên mút nhẹ lấy cổ cô

Tịch Ngưng cảm thấy cổ mình ngay vị trí đó có hơi đau lên một cái, lại có chút ngứa ngáy khó chiu.

Bàn tay cô run rẩy, khó khăn đẩy hai hả vai Thương Mộ Nghiêm ra:’‘Buông ra!’’

Cảm giác này quá xa lạ, trái tim cô không chịu nổi khẽ run lên, nhịp tim như trống đánh từ nãy cho tới bây giờ vẫn chưa thể bình ổn được.

Hôn môi, ôm ấp, giờ đến cả…

Tay chân mềm nhũn hết cả ra, không muốn bản thân rơi vào cảm giác này mà muốn tránh xa anh càng xa càng tốt.

Nhưng khi cô vừa đưa tay đẩy được anh ra, thì Thương Mộ Nghiêm lại một lần nữa thành công không bị thứ gì cản trở mà dễ dàng hôn lên môi của Tịch Ngưng, bên tai là tiếng môi lưỡi giao nhau, lực tay anh ôm cô rất chặt, rất cứng, cô bực bội mà dậm mạnh gót giày lên chân anh, nhưng người đàn ông này hệt như không có cảm giác đau đớn gì.

Ngược lại còn đè cô lên thân xe, hôn càng lúc càng cuồng nhiệt hơn…

Chờ sau khi cô về đến phòng chân tay vẫn còn mềm nhũn hết cả ra


Cô ngồi trên sofa thất thần một lúc lâu, trên môi vẫn còn cảm giác từ môi anh mang lại, đến cả cảm giác tê dại vẫn còn day dẳng trên đó.

Càng hi vọng mọi chuyện hôm nay là ảo giác.

Nếu không làm sao có thể có một Thương Mộ Nghiêm biến thái như thế này!

Nhưng khi cô bước vào phòng tắm, đứng trước gương lớn được đặt trên bồn rửa mặt, cởi áo ra, quả nhiên trông thấy dấu hôn mập mờ mà rõ ràng ở trên cổ cô.

Tịch Ngưng nhìn bản thân mình trong gương, nhắm mắt mà vò chặt đầu mình.

Sự tình này tại sao càng lúc càng rối rắm như thế này.

Qua vài ngày kế tiếp, Tịch Ngưng không dám bước chân ra đường vì sợ lại tình cờ gặp người đàn ông hèn hạ vô sỉ đó, cứ tưởng ở nhà là sẽ có thể tránh, nhưng không ai ngờ, người đàn ông hèn hạ vô sỉ đó sẽ tìm đến tận nhà gặp cô.



‘‘Cô chủ, ông Tịch kêu cô ra đem nước ra sau vườn cho khách và ông Tịch ạ.’’

Tịch Ngưng nhìn cô ấy, nhíu mày:’‘Chỉ đích danh tôi sao?’’

Người làm đó nhìn cô chủ mình, khẽ gật gật đầu.

Thật ra trước đó khi còn ở nhà ông bà nội thì cô cũng thường xuyên làm mấy việc như đem trà đem bánh cho khách này.

Nhưng đó chỉ là những lúc cô tình cờ đi ngang qua, hoặc là cô chủ động làm, còn về việc cô vẫn luôn ở trong phòng mà vẫn bị kêu…thì đúng là có chút kì lạ.

Tịch Ngưng gật đầu đồng ý, chờ người làm nhẹ đóng cửa lại cô mới đi vào phòng thay đồ, tìm đồ khác mà thay đồ ngủ mình đang mặc.

Khi cô đem trà ra sau vườn, đối diện với đôi mắt sâu thẳm ẩn ý cười của người đàn ông cao lớn đó, đầu óc cô nhảy số hiểu lý do ông nội kêu cô đem trà.

Tịch Ngưng mặc một chiếc áo hai dây bên ngoài có kèm áo tay dài mỏng, dưới thì mặc một chiếc quần vải mịn, nhìn toàn thể rất dịu dàng và ôn nhu, cộng thêm mái tóc được thả tự nhiên càng làm tôn lên nét mềm mại của Tịch Ngưng, gương mặt cô đã có sẵn nét, nên không cần trang điêm vẫn có thể xinh đẹp rạng ngời.


Tịch Ngưng bình tĩnh đi đến nhà chòi ở bên hông, chào ông nội rồi đem trà ra khỏi khai đựng đồ.

Ánh mắt của Thương Mộ Nghiêm vẫn dáng trên người cô, khi Tịch Ngưng đem trà tới, vừa đặt ly xuống trước mặt anh, ánh mắt nhìn cô một cách sâu xa:’‘Cô Tịch, hôm nay cô có bận gì không?’’

Cô nói không cần suy nghĩ:’‘Có—’’

‘‘Không có, đứa cháu này của tôi cả ngày rất nhàn rỗi.’’ Giọng ông nội Tịch vang lên.

Tịch Ngưng kinh ngạc nhìn ông.

‘‘Ồ, vậy là không bận nhỉ?’’ Anh nhàn nhạt nhìn cô.

Tịch Ngưng vừa muốn từ chối Thương Mộ Nghiêm, tầm mắt khó khăn nhìn về phía ông nội, nhất thời có phần khó xử không thể nói dối.

‘‘Nhưng tôi có hẹn với bạn rồi.’’

Ông nội Tịch kinh ngạc:’‘Gì vậy? Hôm qua chẳng cháu nói sẽ ngủ nguyên ngày sao?’’

Lời này thật giống như không cho cô đường lui

Ánh mắt ông nội Tịch lại nhìn Thương Mộ Nghiêm:’‘Đứa cháu này của tôi ngoài ăn và ngủ ra thì chẳng thấy làm gì cả.’’

Cô nhìn ông nhíu mày:’‘Ông nội!’’

Ông nói Tịch cho cô một ánh mắt ám chỉ, ngụ ý bảo cô tranh thủ thời cơ.

Gương mặt cô hơi đỏ lên, bị ông nói như thế trước mặt người ngoài dù là bao nhiêu tuổi thì cô vẫn vô cùng xấu hổ, cảm thấy mặt mình đã nóng tới mức sắp chín da luôn rồi.

Cảm thấy lời trước vẫn chưa đủ khiến cô khó xử, anh nói tiếp.

‘‘Vẫn là cô nhóc hay xấu hổ như trước đây sao?’’

Ông nội Tịch ngỡ ngàng nhìn anh:’‘Ý, ý cậu là sao vậy?’’

Anh cười, liếc nhìn gương mặt căng thẳng của cô mà chậm rãi đáp:’‘Tôi và cô Tịch trước đó từng quen biết.’’

‘‘Tiểu Ngưng, thật vậy sao?’’


Ánh mắt cô tức giận liếc nhìn Thương Mộ Nghiêm, nghiến răng nhưng không thể mắng chửi được gì.

Cô mím môi, bị dồn hỏi đến bối rối không biết phải trả lời như thế nào.

Ánh mắt anh chợt thêm phần sắc lạnh, rõ ràng là muốn tự cô thừa nhận mối quan hệ của họ.

Bỗng chợt giọng anh lại vang lên:’‘Tối hôm đó, tôi và cô Tịch đã…’’

Tịch Ngưng mặt tái đến trắng bệch, vội vàng lên tiếng ngăn giọng của anh.

Cô trở nên gấp gáp, lớn tiếng nói:’‘Đúng! Cháu và Tổng Giám đốc Thương có quen nhau!’’

Giọng cô khá lớn, vài người làm vườn đều tò mò nhìn cô, đến ông nội Tịch cũng giật mình nhíu mày với giọng điệu như hổ gầm này của cô.

Nhẹ tiếng khiển trách:’‘Ăn nói nhỏ nhẹ vào!’’

Tịch Ngưng cúi gầm mặt, lại không thấy khoé môi người đàn ông ngồi cách đó không xa hơi cong lên, độ cong khó có thể phát hiện.

‘‘Nếu cô Tịch không muốn cho ông Tịch biết quan hệ giữa tôi và cô ấy, có lẽ là cô ấy không thích tôi.’’

Cô trừng mắt nhìn anh, đây là cố ý!!

Quả nhiên ông nội Tịch liền theo phe Thương Mộ Nghiêm:’‘Sẽ không cơ chuyện đó đâu, hôm trước vẫn nó còn nhắc đến cậu đấy, khen ngợi rất nhiều.’’

Cô vừa kinh ngạc vừa ngơ ngác nhăn mày nhìn ông nội mình.

Cô nhắc hồi nào? Khen ngợi “rất nhiều” hồi nào?!!

Anh cong mắt, khí chất đã không còn lạnh lẽo như ban đầu:’‘Vâng, vậy tôi có thể hẹn cô ấy ra ngoài chứ?’’

Ông nội Tịch không do dự gật đầu:’‘Có thể, cậu không cần khách sáo như thế.’’

Tịch Ngưng:???

Cô vẫn còn đứng ở đây mà? Tại sao lại xem cô như không khí vậy??

Đột nhiên Thương Mộ Nghiêm liếc mắt nhìn sang cô, cong môi cười.

Cô hít một hơi sâu, đây là cố ý ép buộc cô sao?


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui